Phương Khả Mông cảm thấy chắc chắn sắc mặt của mình hiện tại rất khó coi.
Nếu như học sinh trước mặt là Cao Lâm Hạo, kiểu gì trò ấy cũng phải bị treo lên đánh một trận.
Nhưng người đó lại là Phí Lan.
Trước buổi nói chuyện này, trò ấy vẫn là học sinh ưu tú nhất của anh.
Giờ đây, có khả năng Phương Khả Mông phải thêm vào hai chữ "đã từng" vào trước cụm "ưu tú nhất".
"Các em quen nhau rồi à?"
"Không ạ."
Sau khi Phương Khả Mông nghe được đáp án, anh thấy biểu cảm "cười trên nỗi đau của người khác" trên mặt mình lúc này trở nên rõ ràng hơn rồi.
"Em sẽ tham gia cuộc thi thầy nói," Phí Lan vờ như không nhìn thấy biểu cảm "cười trên nỗi đau của người khác" của Phương Khả Mông: "Nhưng thầy đừng quản lý chuyện yêu đương của em."
"..." Phương Khả Mông ôm cánh tay, dựa vào trên ghế, tặc lưỡi: "Bây giờ chỉ có hai chữ có thể miêu tả về em thôi, em có biết là hai chữ nào không?"
Phí Lan nhìn Phương Khả Mông.
"Vô sỉ!" Phương Khả Mông nghiến răng nói: "Dù gì em cũng là hạng nhất toàn khối, kết quả em cứ suốt ngày đắm chìm trong tình yêu, còn đến bàn điều kiện với thầy nữa."
Nghe đến đó, Phí Lan bật cười.
Hắn nhướng mày, trông có vẻ hơi lưu manh: "Vậy thầy cảm thấy điều kiện này có thể thỏa thuận được không?"
Hắn nắm chắc phần thắng trong tay.
Phương Khả Mông phiền muộn: "Em nói thử xem? Em đã tính ổn cả rồi còn hỏi làm gì?"
Phí Lan cười lên: "Cảm ơn thầy Phương ạ."
Phương Khả Mông: "..."
Trong phòng làm việc yên tĩnh một hồi, Phương Khả Mông do dự hai giây rồi nói rằng: "Thầy biết tính em, em có chừng mực của mình, thầy từng làm gia sư của em hồi cấp hai nên thầy rõ.
Nhưng Diệp Lệnh Uý… ờ thì, thầy không chắc lắm.
Nếu như em thích trò ấy thì nên chỉ dạy trò ấy, để trò ấy thi đậu được trường đại học tốt, hoặc chọn trường nước ngoài nào tốt từ sớm cũng được."
Tính nết thích lừa gạt, sáng nắng chiều mưa, đây là những gì mà sau khi Phương Khả Mông hỏi mấy đứa học sinh trên lớp, tổng hợp lại rồi kết luận được.
Mấy đứa nói trò ấy sáng nắng chiều mưa chứ không hẳn là sẽ vui giận quá mức.
Trò ấy thích gì sẽ hiện rõ trên mặt, nhưng tức giận thì không.
Kiểu giận của trò ấy là châm chọc người khác hai câu, người bị nói sẽ cảm thấy tức cái ngực luôn.
Phí Lan "vâng" một tiếng, lại nói tiếp: "Cậu ấy không hẳn nghe em đâu."
Tuổi Phương Khả Mông không lớn, anh không kìm nổi tính hóng chuyện của mình.
Nhưng nếu như đặt chuyện này trên người học sinh khác, chắc chắn anh sẽ không có chút xíu suy nghĩ hóng chuyện nào.
Phí Lan và Diệp Lệnh Uý, một người là học sinh "đã từng" ưu tú nhất, một người là học sinh ưu tú nhất của "tương lai", thôi thì miễn cưỡng hóng chuyện chút vậy.
"Em "không được"?"
Phí Lan cau mày: "Thầy nói đến phương diện nào?"
Phương Khả Mông: "..."
"Em có một đề nghị." Phí Lan thong thả nói ra: "Em muốn đổi chỗ với Sở Nhiên."
"Để làm gì?" Phương Khả Mông gần như trở nên đề phòng ngay lập tức.
Lần trước cho Diệp Lệnh Uý đổi chỗ với Hứa Vị, kết quả đổi chưa được một ngày thì hai đứa nhóc này lại lén đổi về.
"Gần quan được ban lộc, dễ dạy dỗ." Phí Lan trả lời.
Phương Khả Mông nhìn hắn bằng nửa con mắt: "Quang minh chính đại quá ha."
"Vậy thầy có đồng ý không?"
"..."
"..."
Lần này thì Sở Nhiên không hiểu nổi vì sao Phí Lan chỉ đi một chuyến đến phòng làm việc của Pokémon mà cậu lại phải đối diện thực tế tàn khốc như thế.
Cậu không còn là bạn cùng bàn của Diệp Lệnh Uý nữa rồi!
Cậu vô tội quá!
Cậu có làm gì đâu!
Sở Nhiên khóc, nước mắt rơi lã chã: "Tôi phải đi rồi."
Diệp Lệnh Uý gật đầu, "Khổ quá đi."
"Nhưng tôi không hiểu…"
Diệp Lệnh Uý nghẹn ngào một tiếng: "Giờ sao đây?"
Cao Lâm Hạo đứng một bên xem kịch không nhìn nổi nữa: "Không phải chỉ đổi từ bên phải sang bên trái thôi à, lối đi này chỉ rộng khoảng một người.
Tôi còn không phải bạn cùng bàn của cậu ấy mà tôi có nói gì đâu?"
Sở Nhiên cãi lại: "Có giống nhau đâu chứ.
Cậu chưa đạt được bao giờ, còn tôi thì có được rồi nhưng lại mất đi!"
Cao Lâm Hạo "..."
"Cậu chỉ không nỡ mấy túi đồ ăn của Diệp Lệnh Uý thôi." Cao Lâm Hạo nói trúng tim đen của Sở Nhiên.
Diệp Lệnh Uý kén ăn thành ra lại hời cho đám bạn xung quanh.
Nếu cậu thử một miếng mà không ngon thì phần còn lại hoặc là vô bụng Cao Lâm Hạo, hoặc là vô bụng Sở Nhiên.
Bọn họ một người phát triển chiều cao, một người phát triển bề ngang, trên lớp hai đứa có biệt danh là hai thùng cơm to.
Bây giờ Sở Nhiên đổi sang chỗ ngồi ở phía trên một chút, không còn thuận tiện như trước nữa.
Phí Lan đã dọn bàn xong rồi.
Lúc hắn đi qua, Sở Nhiên đang ngồi xổm lấy một cái bánh mì đã cứng từ trong ngăn bàn ra.
Cậu ta xé một miếng ngửi thử, tỏ vẻ chê bai: "Ây…"
Phí Lan: "..."
Về mặt này thì bản thân Phí Lan mắc bệnh sạch sẽ.
Hắn lục một bình xịt khử trùng từ trong cặp ra, xịt sạch sẽ hết trong ngoài bàn ghế một lần.
Rồi hắn lại nhìn Sở Nhiên.
Từ trước đến nay Sở Nhiên chưa từng ngồi qua cái bàn nào sạch như thế.
Quá ghê gớm, làm sao mà dọn cho trong bàn không còn miếng rác nào được vậy? Bàn của cậu có thể xem như bãi rác luôn đó!
Diệp Lệnh Uý nhìn Phí Lan bận rộn xong, thở dài: "Anh làm gì mà đổi chỗ với cậu ấy vậy?"
"Em không thích à?" Phí Lan bỏ sách vào ngăn bàn, ánh mắt lướt qua Diệp Lệnh Uý.
"..." Diệp Lệnh Uý xin thề bản thân tuyệt đối không có suy nghĩ không đứng đắn, là Phí Lan cố ý dùng kiểu giọng điệu này mà thôi.
Cậu ngứa tay đẩy ngã hết mớ sách mà Phí Lan vừa xếp xong: "Thích gì cơ?"
Phí Lan nhìn mớ sách bị đẩy ngã, hắn ngừng lại một chút: "Em thử đẩy lần nữa xem?"
Giọng hắn vừa dừng, bàn tay nọ lại duỗi tới đẩy ngã mớ sách ở bên khác.
Diệp Lệnh Uý gây hoạ xong thì muốn chạy, Phí Lan lập tức vươn tay đè lên mu bàn tay cậu: "Sao em cứ luôn cho anh cơ hội bắt nạt em thế?"
"Có phải em mong anh sẽ bắt nạt em không?" Phí Lan nói bằng giọng khoan thai.
Diệp Lệnh Uý không làm việc nhà, cũng không có sở thích hoạt động tay chân, mười ngón tay không tìm thấy vết chai nào.
Thượng đế khoan dung với cậu, ngay cả viết chữ cũng không để lại vết chai nào trên ngón tay cậu.
Nhưng loại da này cũng rất dễ để lại dấu.
Đầu ngón tay Diệp Lệnh Uý nhanh chóng xuất hiện mấy dấu màu hồng phấn như từng bị giày vò.
Sức lực của Phí Lan không nhỏ, hắn xoa từ đầu ngón tay đến đốt ngón tay cậu, vừa mờ ám lại tình sắc.
Răng lợi Diệp Lệnh Uý đều đang run rẩy: "Anh bỏ ra mau!"
"Em lấy gì để bàn điều kiện với anh?" Phí Lan khẽ giọng hỏi.
Hàng mi dài của Diệp Lệnh Uý rung mấy lần.
Thái độ của cậu dịu xuống, ngón tay cậu móc lên ngón tay cái của Phí Lan, nhỏ giọng nói: "Em sai rồi, em không dám nữa đâu."
Phí Lan nghiêng đầu nhìn cậu, trông không rõ biểu cảm.
Một lúc lâu sau lực tay hắn nhẹ đi, Diệp Lệnh Uý nhanh chóng rút tay về.
Cùng lúc đó cậu buông lời hung dữ: "Anh chờ đó cho em!"
"..."
"Ừ, anh chờ em." Giọng điệu của Phí Lan đầy nuông chiều.
-
Tin tức Phí Lan không cần tham gia tuyển chọn đã được chọn đi thi luôn lập tức lan truyền nhanh chóng trong nội bộ trường.
[Không phải chứ không phải chứ không phải chứ, chỉ cần dùng một lần thi tháng để quyết định thắng thua, bộ những người khác không phải là người à.]
[Mùi chua của lầu trên cao ngất trời luôn, quăng phiếu điểm của cậu ra đây.]
[Có phải chỉ cần tôi lên tiếng thì có thể tạo ra một kiểu ảo giác gọi là "tôi là người dẫn đầu" không? Tôi dự đoán rằng đợi lát nữa mọi người trong lầu này đều thành người dẫn đầu cả.]
[ Bản thân tôi một tuổi biết nói chuyện, ba tuổi biết viết chữ, bốn tuổi tốt nghiệp mẫu giáo, sáu tuổi nhảy lớp lên năm hai tiểu học.
Ở cấp hai tôi còn là đội trưởng đội thi đấu nhiều lần giành được giải Olympic Toán học Vật lý Hoá học cấp thành phố.
Ở cấp ba tôi đã từng đại diện trường đạt được hạng nhất về nghiên cứu mạch điện vật lý.
Mỗi lần thi tháng tôi đều nằm trong top 10.
Nói chứ dựa vào đâu mà tôi không đủ tư cách?]
[ Giơ tay, năm ngoái tôi giành được giải nhất một cuộc thi lớn về thuyết trình tiếng Anh cho học sinh THPT toàn quốc, cũng từng viết luận văn làm thế nào để học giỏi tiếng Anh.]
[Tôi từng cùng giáo sư Giang Lai tham gia nghiên cứu về sử dụng năng lượng và mở rộng hệ sinh thái.]
[Tôi ngồi vững trong top 5 thi tháng.]
[Tôi viết chính tả từ đơn tiếng Anh THPT đã học, thuộc nằm lòng ngữ pháp tiếng anh THPT.]
[Hồi mẫu giáo tôi được hai bông hồng nhỏ.]
[Người đầu tiên khiêu chiến ông vua ăn uống sát vách ăn năm tô mì trong mười phút.]
[Kẻ vô dụng nhất mỗi năm xin xuất chiến!]
[Tôi đã nói kiểu lầu như này chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều người dẫn đầu mà, tôi biết hết.]
[Phí Lan tùy tiện thi thử thôi đã có thể đạt hạng nhất đó, mấy người ghê gớm thế mà ba năm rồi cũng không thể lấy được hạng nhất à?]
[Chỉ nhìn thành tích thì có tác dụng gì?]
[Ủa chứ không phải đi thi đấu thì phải so thành tích hả? Không hiểu.]
[...]
Chuyện này vốn dĩ chỉ là phàn nàn rồi hùa theo cà khịa nhau lại dần phát triển thành chủ đề nóng sốt, ầm ĩ đến nỗi không thể giải quyết.
Không chỉ lớp 12 tham gia làm loạn mà lớp 10 và lớp 11 cũng tham gia, vừa cắn hạt dưa vừa kêu gào đẩy bình luận "đánh nhau đi" lên đầu.
[Mong mọi người đều biết, Phí Lan đã tự học toán cao cấp, học song ngữ tích phân và vi phân, đạt IELTS 8.0]
Ban đầu mọi người còn đang tranh luận ai giỏi hơn và trong mười phút ăn năm tô mì có gì ghê gớm, sau khi nhìn thấy dòng phản hồi này đã lập tức bùng nổ.
[Tôi không tin, tin rồi há chẳng phải càng thể hiện tôi là đồ bỏ đi à, chỉ cần tôi không tin thì nó là giả.]
[Bằng chứng đâu?]
[Ăn dưa nào.]
[Nếu là thật thì đúng là dữ dằn thật đấy, vì thế mà hai năm nay người ta hoàn toàn không đặt tâm tư lên chương trình học cấp ba.
Cậu ta đang bận việc của mình, xong việc quay lại thì thi được hạng nhất lớp hả? Đệch!]
[Không phải là người nữa, là thần rồi, huhuhuhu.]
[Đừng giành nữa đừng cãi nữa, tôi xin mấy người đó.
Lúc Phí Lan học cấp hai, cậu ta đánh nhau mỗi ngày mà tổng điểm chỉ bị bốn, năm điểm một lần.
Cậu ta thi được bốn, năm trăm điểm không phải vì cậu ta chỉ có thể thi được bốn, năm trăm mà do cậu ta chỉ muốn thi từng đó thôi.]
[Chỉ muốn thi được bốn, năm trăm điểm? Hay ra vẻ quá à*, cảm ơn.]
*凡尔赛: versaille, ở đây là từ lóng chỉ sự khoe khoang khiêm tốn, bản thân giỏi , đẹp , luôn đứng đầu nhưng lại tự nhận bản thân thấp kém , không làm được việc để có ý khoe khoang kiêu ngạo.
[Tôi không cùng loài với cậu ấy nữa rồi.]
[Tôi không giống mấy người, tôi muốn xem Phí Lan xử gọn đám Trung học số một.]
[+1, gần đây không biết Trung học số một tóm từ đâu đến một tên có thể nói là thiên tài, chắc là chém gió thôi.
Tôi từng bắt được mấy lần bọn họ đến dìm hàng ở diễn đàn trường chúng ta để nâng họ lên.]
[Thiên tài trông thế nào?]
[Tôi từng lặn vào diễn đàn của họ.
Đối với tôi mà nói thì cậu ta cũng khá đẹp, nhưng mà tóc lại xoăn dài, nghe nói sức khỏe không tốt lắm.]
[So với Diệp Lệnh Uý thì sao?]
[Không giống nhau, Diệp Lệnh Uý còn cứu chữa được, vẫn có thể thường xuyên sinh hoạt, còn cậu ta không cứu được nữa.
Cậu ta mắc bệnh ung thư xương giai đoạn cuối.]
[Vậy mà vẫn đi học được hả?]
[Tự cậu ta muốn vậy, cậu ta nói có chết cũng muốn chết trong trường.]
[...]
[Dừng lại dừng lại, sao đột nhiên tôi bắt đầu cảm thấy hơi sợ vậy chứ?]
-
"Nhìn đi, không phải chỉ mỗi mấy người bọn mình không phục đâu," Ba nam sinh với gương mặt ấm ức đứng quanh cầu thang bộ, chỉ trỏ vào điện thoại.
Tô Lôi tắt diễn đàn: "Nhà trường không công bằng còn không phải vì bọn họ có tiền à."
"Đúng vậy, thi tháng cũng thế.
Chuyện chúng ta yêu cầu Diệp Lệnh Uý thi lại sao rồi? Nếu cậu ta tự thi sao còn lo lắng chuyện thi lại?"
"Diệp Lệnh Uý thì thôi đi, cũng không phải chỉ có mỗi lần thi tháng đó," Tô Lôi nói: "Nếu cậu ta thực sự có năng lực, thi tháng lần sau chắc cũng không kém mấy."
Hai người còn lại đều trầm mặc.
Bây giờ họ không phục là bởi nhà trường thẳng tay chọn Phí Lan tham gia thi đấu, suất tuyển thẳng của Thân Đại, nói không ai ghen tị là giả.
"Đút tiền chứ gì," Tô Lôi dùng điều này để tự thuyết phục bản thân: "Nếu tôi là Phí Lan thì tôi cũng đút tiền, dù sao cũng nhiều tiền quá không có chỗ tiêu, đập cho trường học vài trăm vạn thì tính là gì?"
"Haizz, chỉ hận người ta tốt số thôi!"
"Thôi bỏ đi, coi như xui xẻo vậy."
"Mấy cậu đang nói gì đó?" Giọng nói trong trẻo của một cậu trai truyền xuống từ đỉnh đầu.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là Diệp Lệnh Uý đang nhoài người trên lan can, biểu tình của cậu hơi khó hiểu, giọng điệu nghi ngờ.
Tô Lôi bực dọc: "Mắc mớ gì đến cậu."
Diệp Lệnh Uý "xuỳ" một tiếng rồi đi xuống lầu.
Chiều cao của cậu cũng không thấp so với mấy người đang đứng phía trước, 1 mét 78.
Dáng vẻ kiêu căng chẳng hiền lành ấy làm người khác đoán không ra một giây sau cậu có thể làm ra chuyện gì.
Hai đứa đồng bọn của Tô Lôi lặng lẽ lùi về phía sau hai bước.
Tô Lôi: "..."
"Cậu biết không?" Diệp Lệnh Uý thấy thế thì cười một tiếng.
Cậu mở miệng nói chuyện trước, sự ngạo mạn trên mặt cậu có sức áp chế làm người khác không dám nhìn thẳng vào: "Quân tử hòa đồng nhưng không thông đồng, tiểu nhân thông đồng nhưng không hoà đồng*."
*Quân tử hoà nhi bất đồng, tiểu nhân đồng nhi bất hoà: Ý nói giữa quân tử với nhau, kiến giải không nhất định phải tương đồng, mỗi người đều có tư tưởng độc lập của mình, nhưng đối xử lại hoà hợp nhau.
Còn tiểu nhân bởi không có sự kiên trì tinh thần của mình, tuy thể hiện rõ đây đó giống nhau, nhưng lại không hoà mục.
Đây là từ việc xử lý quan hệ giao tiếp mà chỉ ra sự khu biệt giữa quân tử và tiểu nhân.
https://.chuonghung.com/2018/11/dich-thuat-nguoi-xua-chia-ra-quan-tu-va.html
Tô Lôi: "..."
Bốn bề vắng lặng.
Tô Lôi nhìn Diệp Lệnh Uý một hồi rồi bước lên phía trước tranh cãi với cậu: "Tôi sẽ không ra tay với cậu, sức khỏe cậu không tốt.
Nhưng nhà trường dựa vào đâu mà không cần cho thi cử gì đã chọn thẳng Phí Lan chứ?"
"Anh ấy đứng nhất khối."
Tô Lôi nghe xong câu này thì bùng nổ: "Cậu ta mới thi được hạng nhất có một lần."
Diệp Lệnh Uý bình tĩnh nói: "Sau này vẫn sẽ như vậy, nếu không là anh ấy thì là tôi."
"Dù sao cũng không phải cậu." Diệp Lệnh Uý vẫn không quên làm nát tan tim Tô Lôi.
Tô Lôi giận đến nỗi mặt đỏ rực lên, cậu ta nắm chặt nắm đấm: "Mấy cậu đút tiền cho trường phải không?"
Diệp Lệnh Uý cười lạnh một tiếng: "Quân tử nghĩ đến đạo đức, tiểu nhân nghĩ đến đất đai; Quân tử coi trọng hình thức phép tắc, tiểu nhân chỉ mong ân huệ.*"
*Bản dịch của https://vi.wikibooks.org/wiki/S%C3%A1ch_lu%E1%BA%ADn_ng%E1%BB%AF/L%C3%BD_Nh%C3%A2n
Tô Lôi: "!!!!!"
Mấy môn xã hội cậu ta đều học như nhau, chỉ học đối phó thi cử, không học gì liên quan tới nội dung ngoài bài.
Diệp Lệnh Uý trái một câu phải một câu như này làm cậu ta bối rối rồi.
Cao Lâm Hạo trở về từ nhà vệ sinh.
Cậu nghe thấy chất giọng vịt đực của Tô Lôi đang làm ồn dưới lầu.
Con người Tô Lôi ngoài học hành ra thì không có việc gì khác đủ khả năng ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu ta.
Cao Lâm Hạo tò mò ló đầu nhìn thử một cái thì nhìn thấy Diệp Lệnh Uý lấy một địch ba.
Cậu lập tức xù lông, co chân chạy về hướng phòng học.
Cậu thở hổn hển chạy đến trước chỗ ngồi của Phí Lan: "Anh Lan, Diệp…Diệp Lệnh Uý đang đánh nhau với thằng chó Tô Lôi kìa!"
Đánh nhau?
Tính tình Tô Lôi là kiểu nghe không lọt tai một câu thôi là lao vào đấm nhau rồi.
Cái miệng của Diệp Lệnh Uý có thể đâm chọc tim người khác đến mức chảy máu, nhưng không tới mức bị đánh như thế.
Phí Lan ném bút xuống rồi chạy về hướng cầu thang.
Sau đó, lúc hắn nghe thấy hai người đang cãi nhau như hai học sinh tiểu học thì chậm rãi dừng bước.
"Cậu có bản lĩnh thì nói chuyện cho đàng hoàng!" Tô Lôi tức đến nỗi giậm chân.
Hai nam sinh phía sau run lẩy bẩy, cứ cảm giác một giây sau Tô Lôi sẽ bùng nổ ngay lập tức.
Diệp Lệnh Uý vẫn thong thả nói: "Cậu là đồ không có văn hoá."
Tô Lôi duỗi tay chỉ Diệp Lệnh Uý: "Cậu… Cậu là đồ bình hoa!"
"Lần thi tiếp theo tôi sẽ thi nhất khối," Diệp Lệnh Uý cũng không tức giận, cười nói: "Cho cậu tức chết luôn."
Tô Lôi xắn tay áo lên: "Tôi muốn đánh lộn!"
Diệp Lệnh Uý tiến về phía trước, dửng dưng nói: "Cậu cứ thử xem."
Sao mà đánh nhau được chứ? Đánh vào chỗ nào trên người Diệp Lệnh Uý được đây? Hai nam sinh phía sau lập tức tiến lên can ngăn.
Tô Lôi giả vờ giãy giụa hai lần, cậu ta kêu gào: "Đừng kéo tôi, đừng cản tôi!"
Phí Lan nhìn một hồi rồi thu tầm mắt về, lườm Cao Lâm Hạo một cái: "Đây là đánh nhau à?"
Cao Lâm Hạo chột dạ rụt cổ lại.
Diệp Lệnh Uý đại thắng trở về, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi lên cầu thang.
Lúc nhìn thấy Phí Lan và Cao Lâm Hạo đứng ở phía trên, bước chân của cậu chợt dừng lại.
Cao Lâm Hạo cảm thấy mình nên rời đi lập tức, cậu ta cảm giác bầu không khí không đúng lắm.
"Anh Lan, tao… tao đi trước nha."
Phí Lan không để ý đến cậu ta, hắn ngồi xổm xuống, ngoắc ngoắc ngón tay với Diệp Lệnh Uý, dáng vẻ uể oải, nói: "Diệp Kiều Kiều, em qua đây.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...