Thời tiết ngày hôm sau quang đãng không có mây, trời trong nắng ấm.
Bọn họ hẹn gặp nhau tại cổng tiểu khu của Diệp Lệnh Úy.
Cao Lâm Hạo đến từ sớm như thể sợ bị bỏ rơi, cậu ta đến chưa được mấy phút Trần Phong Bảo và Lý Kính cũng nối đuôi đi đến.
"Anh Lan đâu? Anh Lan không tới hả?"
Trần Phong Bảo sâu kín nhìn Cao Lâm Hạo, hỏi: "Mày có cảm thấy anh Lan là người sẽ đi lêu lổng cùng với nhóm chúng ta không?"
Cao Lâm Hạo nhảy dựng lên: "Chúng ta như thế này sao gọi là lêu lổng được hả?"
"Vậy mày có bản lĩnh thì ăn ngay nói thật với mẹ mày đi!"
"Chuyện này.
.
.
tao cũng vì nghĩ cho thân thể của mẫu hậu đại nhân thôi, chỉ cần bà ấy vui vẻ ngày nào tao cũng nói dối được, không sao cả."
Trần Phong Bảo cười khẩy, nói: "Đừng có xệ mặt ra như thế."
".
.
."
Sở Nhiên là người đến cuối cùng, cậu mặc một chiếc áo hoodie có mũ màu vàng nhạt, đeo thêm một chiếc túi vải bố màu trắng, nhìn từ xa thấy túi phồng lên, sau khi cậu ta đến gần thì ôm túi đến trước mặt lấy ra mấy bịch đồ ăn vặt từ trong túi, hỏi: "Ba người ăn không?"
Lý Kính lắc đầu, đáp: "Tôi ăn sáng rồi."
Trần Phong Bảo tiếp lời: "Tôi cũng vậy."
Cao Lâm Hạo: "Tôi ăn, đưa tôi!"
".
.
."
Sở Nhiên không để bụng lời từ chối của Trần Phong Bảo và Lý Kính, hai người họ vốn không phải người thích giao tiếp.
Cậu ta hào hứng đưa mấy bịch đồ ăn vặt cho Cao Lâm Hạo, còn bản thân thì xé bịch đậu tằm có mùi kỳ lạ ra ném từng hạt từng hạt vào miệng.
"Tụi mày có gọi cho Diệp Lệnh Úy chưa?" Sở Nhiên ngồi xổm ở lề đường, ngẩng mặt lên hỏi.
"Gọi rồi, cậu ấy ra ngay." Cao Lâm Hạo
Vừa dứt lời, cửa cổng xếp của tiểu khu từ từ kéo ra, mấy người bọn họ không hẹn mà cùng quay qua nhìn.
Mặc dù bọn cậu biết rõ Diệp Lệnh Úy đẹp cỡ nào, nhưng lâu lâu cũng phải đứng hình vài giây đến một hai lần, chẳng hạn như khoảnh khắc mới vừa rồi.
Cậu trai mặc áo len mỏng cổ tròn màu đen, tôn lên cái cổ thon dài và làn da trắng đến phát sáng, màu đen còn khiến cậu bớt đi vài nét bướng bỉnh, nhìn kỹ còn có thể cảm nhận được hương vị chín chắn trầm tĩnh.
Cao Lâm Hạo lắc đầu nguầy nguậy, sao cậu ta lại sinh ra ảo giác Diệp Lệnh Úy trầm tĩnh được, cậu ta điên rồi sao?
"Chào buổi sáng." Diệp Lệnh Úy ngáp một cái đầy lười biếng: "Tôi gọi cho xe của công ty tới đón rồi, tới ngay đó."
Xe và tài xế cậu gọi chỉ Diệp Sầm mới có quyền sử dụng, cậu không báo cho Diệp Sầm, gọi thẳng cho trợ lý tổng giám đốc.
Hứa Mai nghe Diệp Lệnh Úy bảo cậu và bạn muốn sang đây, cho rằng có lẽ là cậu đã nói với Diệp Sầm từ trước, nên trước khi Diệp Lệnh Úy nói bản thân muốn dẫn bạn bè đến thì Hứa Mai đã sắp xếp xe đi đón Diệp Lệnh Úy rồi.
Tập đoàn nhà họ Diệp có khu trải nghiệm game lớn nhất Thân Thành, được cấu tạo hoàn toàn bằng kính cường lực, bước vào trong như đặt bản thân vào thời đại khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển ở mười ngàn năm sau, cũng như bước vào một hành tinh máy móc chưa được biết đến.
Nơi này không mở cho người ngoài vào, chỉ tiếp đón tiếp khách hàng quen hoặc bạn bè được khách hàng quen giới thiệu, sau cùng cũng sẽ phát triển thành khách hàng quen, ngay cả nhân viên cấp chưa đủ cao cũng không có tư cách bước vào trong đó.
Bắt đầu từ lúc Cao Lâm Xe theo lên xe, chân đã liên tục run lẩy bẩy.
Trần Phong Bảo cười nhạo cậu ta quá cùi bắp: "Mày cũng biết sợ à?"
Mặt Cao Lâm Hạo đỏ bừng: "Tao không có sợ, tao đang xúc động, là xúc động đó mày hiểu không hả?"
"...!Chính xác là mày đang sợ."
Hứa Mai đứng ngoài cửa đón bọn họ, lúc xe còn chưa tới cô đã đứng tư thế rất tiêu chuẩn và thanh nhã ở cửa công ty.
Tại tòa nhà độc nhất của Diệp thị, người ra ra vào vào từ trên xuống dưới đều là người của công ty, ai mà không biết vị thư ký hành chính kiêm trợ lý sinh hoạt cấp cao nhất của Diệp Sầm.
Nói là cấp cao nhất, thực tế là Hứa Mai không cần làm quá nhiều việc, cô chỉ phụ trách phân công việc cho những thư ký và trợ lý khác, vì đã là đơn vị hành chính cao nhất rồi nên chuyện nghênh đón cần cô đứng ra đại diện đã ít càng thêm ít.
Do đó người đi ra kẻ đi vào đều rất tò mò xem là tổng giám đốc của công ty lớn nào mà lại có thể khiến Hứa Mai phải đích thân ra đón tiếp?
Chiếc xe thương vụ chỉ có Diệp Sầm mới có thể dùng đỗ trước cửa công ty, chị gái lễ tân vươn cổ ra, tò mò hỏi: "Chị Hứa ơi, đó là ai vậy?"
Hứa Mai liếc nhìn cô, không đáp lại.
Người xuống trước tiên là một nhóc mập mạp, cậu ôm một cái túi vải bố, cứ nhìn về phía chiếc xe nom có vẻ hơi lo lắng, tiếp sau đó là một cậu trai to cao, tóc xoăn xoăn cứ như được uốn bằng giấy bạc.
Cậu ta cười đùa gì đó, mang một kiểu khí chất.....nói thế nào nhỉ? Là khí chất của một thằng đàn ông cặn bã.
Trần Phong Bảo và Lý Kính xuống trước Diệp Lệnh Úy, Sở Nhiên nhích lại gần hai người bọn họ: "Bỗng dưng tao cảm thấy mình cứ như đứa nhà quê."
Cao Lâm Hạo cũng tựa người vào: "Tao cũng cảm thấy thế."
Người lui tới không ai là không mặc tây trang mang giày da, đàn ông thì giày da sáng bóng còn phụ nữ thì đồ công sở trông trưởng thành, công ty có nhiều người ra vào nhất chắc hẳn là Diệp thị rồi.
Diệp Lệnh Úy là người xuống cuối cùng, tay cầm sandwich do dì bảo mẫu làm cho.
Lúc cậu xuống, Hứa Mai nghe thấy lễ tân đứng bên cạnh thốt lên một tiếng má ơi.
Thật sự không dám giấu giếm gì, phản ứng của Hứa Mai khi lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Lệnh Úy cũng giống vậy.
Rõ ràng cách cậu ăn mặc khác hoàn toàn với người ở nơi này, xung quanh hối hả ngược xuôi, Diệp Lệnh Úy lại uể oải như khách đến du lịch, sau khi trông thấy Hứa Mai, cậu vẫy vẫy tay với cô coi như là chào hỏi.
Hứa Mai bước qua, khẽ gật đầu: "Sếp Diệp đã dặn dò khi mấy đứa tới, chị sẽ trực tiếp quẹt thẻ dẫn mấy đến khu trải nghiệm."
Diệp Lệnh Úy ồ một tiếng: "Vậy chị dẫn tụi nó đi trước đi, em muốn đi lên gặp anh cả em một chút."
Biểu cảm của Hứa Mai đầy vẻ lo lắng, cô vẫn nhớ trước đó Diệp Sầm đã đặc biệt dặn đừng để Diệp Lệnh Úy lên tầng của anh, tuyệt đối không cho phép, cô chắc chắn phải cản cậu lại, và chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.
Tuy rằng không biết tại sao Diệp Sầm lại dặn một chuyện khó hiểu như vậy, nhưng dù sao cũng là sếp nên Hứa Mai chỉ có thể chọn lựa nghe theo không điều kiện.
"Bây giờ sếp Diệp đang họp rồi....." Hứa Mai nói bằng giọng khó xử.
"Họp khoảng bao lâu?"
Hứa Mai khựng lại: "Chị không rõ lắm, công việc khá khó giải quyết..."
Diệp Lệnh Úy nhìn chằm chằm Hứa Mai, đến nỗi cô cảm thấy sau gáy mình rét lạnh, rõ ràng cậu mới chỉ là một thiếu niên trung học mười sáu mười bảy thôi, tại sao....
Hình như cô hơi hiểu ra tại sao sếp Diệp lại né cậu út Diệp như né tà rồi, cô cứ cảm thấy việc dẫn bạn đến trải nghiệm game hoàn toàn không phải mục đích chính của cậu út Diệp, mục tiêu cuối cùng của cậu Diệp trong hôm nay là chọc tức sếp Diệp mới đúng.
"Được rồi." Dường như cuối cùng Diệp Lệnh Úy từ bỏ suy nghĩ đi lên tìm Diệp Sầm, cậu nhoẻn miệng cười, ánh mắt lương tiện tựa nai con: "Vậy làm phiền chị dẫn tụi em đến tòa trải nghiệm nhé."
Ngay tức khắc mọi đề phòng trong lòng Hứa Mai đều bị ném lên chín tầng mây.
Một đoàn người đi qua tòa nhà kính trong suốt bên cạnh công ty, hai lễ tân nhìn mặt nhau, một người trong đó lắp bắp nói: "Tôi cảm thấy cậu trai kia khá quen mắt, nhưng tôi thề tôi chưa từng gặp qua cậu ấy."
Mỗi ngày bao nhiêu người đến rồi đi khỏi Diệp thị, nhưng người có thể khiến cho Hứa Mai phải tự mình đón tiếp chẳng được mấy mống, các cô thân làm lễ tân nếu từng gặp qua không thể nào không có ấn tượng được.
"Cô có phát hiện ra cậu ấy trông hơi giống với sếp Diệp không?" Một cô lễ tân khác nhỏ giọng nói.
"!"
-
Hứa Mai quẹt thẻ vào trong, nhân viên rất tự nhiên tiến tới hỏi mục đích đến, trông thấy người được Hứa Mai đưa tới, giọng điệu anh ta không tự chủ được trở nên kính cẩn hơn một chút, nhưng cũng không đến mức như gặp khách quý.
Người kia ở tòa trải nghiệm lâu rồi nên thái độ có hơi khinh người, Hứa Mai nhẹ nhàng liếc cái người đeo thẻ nhân viên trước mặt một cái: "Em trai của sếp Diệp, tiếp đãi cẩn thận."
Em trai sếp Diệp?
Nụ cười bên khóe miệng người đàn ông cứng lại, chưa tới một giây đồng hồ nụ cười đã phóng đại ít nhất gấp hai lần.
Sau khi Hứa Mai giao bọn Diệp Lệnh Úy cho nhân viên chuyên môn thì rời đi, Diệp Lệnh Úy quay đầu nhìn bóng lưng cô một cái, sau đó lạnh lùng thu tầm mắt lại, chợt một cái bóng đen to lớn nhào tới.
"Oa oa oa oa oa oa òa òa òa òa a a a!!!!!" Cao Lâm Hạo kích động đến mức quang quạc kêu bậy: "Diệp Lệnh Úy à, công ty nhà cậu đẹp quá!"
"Tôi muốn chơi cái game «Khủng Bố Vô Hạn» !" Sở Nhiên nhỏ giọng nói, cậu ngại tìm nhân viên nên cứ đè giọng nhỏ xuống, Diệp Lệnh Úy cũng chưa nghe rõ, thế mà người đàn ông phụ trách bọn cậu đã vỗ tay: "Đến đây, dẫn bạn học của cậu chủ nhỏ đến lầu ba trải nghiệm «Khủng Bố Vô Hạn» mau."
Có thể nói là rất có năng lực phân biệt trái phải, kiểu người như vậy dù không phải ai cũng mến, nhưng chắc chắn là kiểu người có thể từ từ thăng tiến: chịu nhún nhường, chịu nịnh nọt.
Diệp Lệnh Úy nhìn lướt qua thẻ tên của anh ta: Dương Lập Thành.
"Anh Dương, " Diệp Lệnh Úy dừng bước lại, gọi anh ta một tiếng.
Dương Lập Thành nhảy lên như bị điện giật, khua tay liên tục: "Cậu chủ nhỏ sao vậy sao vậy? Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng, cậu gọi tôi như vậy tôi nào chịu nổi."
Diệp Lệnh Úy nở nụ cười hồn nhiên.
Mười phút sau, Diệp Lệnh Úy cầm thẻ từ bước vào cửa chính Diệp thị, Diệp Sầm đã chuẩn bị chu toàn như thế, cậu không thể khiến đối phương thất vọng được.
Lúc này, đúng là Diệp Sầm đang họp.
Ở tầng thứ mười một, hành lang rộng lớn vắng vẻ không một bóng người, tại khúc rẽ còn mở ra một khu vực riêng để nghỉ ngơi uống trà chiều, cứ cách vài mét lại có một chậu hoa được người có chuyên môn dày công chăm sóc, sàn nhà hành lang sáng bóng đến mức có thể soi gương, đèn trên trần nhà đều được điêu khắc.
Cánh cửa gỗ màu đỏ thẫm đóng chặt, hiệu quả cách âm rất tốt, chỉ là dù không nghe thấy nội dung cuộc họp, nhưng tiếng nói chuyện rì rầm vẫn truyền ra.
Diệp Lệnh Úy ngẩng đầu nhìn bảng chỉ dẫn trên cửa: Đang diễn ra cuộc họp quan trọng, đừng quấy rầy.
Đừng quấy rầy?
Tại sao lại đừng quấy rầy?
Tay Diệp Lệnh Úy đụng vào tấm ván gỗ lạnh buốt, sau đó cậu hơi dùng sức, cánh cửa lập tức trượt sang bên cạnh.
"Có thể thấy rằng ở tháng trước mọi người..." Bài phát biểu của Diệp Sầm vừa mới bắt đầu, cánh cửa đã mở ra, gió lạnh lùa vào, ánh mắt Diệp Sầm sắc như dao liếc qua, là ai không có mắt vậy?
"Anh cả....." Diệp Lệnh Úy sợ hãi gọi một tiếng, sau đó thò đầu vào nhìn một chút, khóe miệng vô tội nhếch lên: "Thật ngại quá, làm phiền mọi người rồi."
Anh cả?
Người tham gia cuộc họp lần này đều là nhân viên ở cao tầng công ty, đa phần đều biết Diệp Sầm có hai người em trai, bọn họ đã gặp Diệp Huyến, còn chỉ nghe nói về Diệp Lệnh Úy, vậy dễ nhận thấy thiếu niên xuất hiện tại đây chính là Diệp Lệnh Úy.
Em trai sếp Diệp à, dù cảm thấy đối phương lanh chanh cũng không thể trách móc, phó giám đốc cười tủm tỉm bảo: "Cậu tới công ty chơi sao?"
"Để chúng tôi họp trước đã được không?"
Thật ra đối phương cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đúng ra bọn họ tội gì phải dùng giọng điệu dè dặt cẩn thận như vậy để dỗ dành đối phương, nhưng mà hết cách rồi, khi bạn nhìn vào đôi mắt vô tội, yếu ớt của đối phương, bạn sẽ không kìm được hạ thấp âm lượng, nói chuyện với đối phương bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất.
Diệp Lệnh úy chỉ vào vị trí trống không ở cuối cùng: "Em có thể vào nghe không? Em không lên tiếng đâu."
...!Xem ra vốn là cậu không thèm nghe bọn họ nói gì.
Diệp Sầm ấn ấn mi tâm, bất đắc dĩ phất tay với trợ lý đứng ở đối diện cửa: "Để nó vào đi."
Khựng lại một chút rồi nói: "Pha một ly sữa cho nó."
Trợ lý: "..." Bây giờ tôi đi đâu kiếm sữa bột đây? Tôi pha bản thân cho ngài có được không?
"Được rồi, chúng ta tiếp tục họp." Diệp Sầm nói cứ như sự việc xen giữa ngắn ngủi này chưa từng xảy ra.
Trợ lý thật sự không tìm thấy sữa bột, cô lục lọi được một bịch sữa kem trong ngăn kéo của mình.
Trước khi chính thức nhậm chức, hiểu rõ mối quan hệ gia đình của ông chủ cũng là bổn phận của cô, cô không biết người bị bệnh tim có uống được trà sữa không, nhưng trong trà có một chất kích thích thần kinh, đồng thời khiến cho mọi người hưng phấn, sữa lắc mềm mịn ngon lành, đây là do cô tìm đặt mua hộ, đặc biệt không có chất phụ gia.
Cô xoay người đặt ly sữa kem trước mặt cậu nhóc xinh xắn, dùng tay che miệng nhỏ giọng nói: "Em không được nói chuyện nhé, đợi lát nữa họp xong thì tìm sếp Diệp chơi sau nhé."
Diệp Lệnh Úy ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ....."
Trên đỉnh đầu, hai chùm tóc ngốc ngốc không đè xuống được theo đó lắc lắc một chút, trợ lý che miệng lại, đáng yêu quá đi!
Thế nhưng rất nhanh sau đó, cô không cảm thấy đáng yêu nữa, sau lưng cô bắt đầu đổ mồ hôi hột, cô còn trông thấy mặt sếp Diệp ngày càng đen.
Diệp Lệnh Úy chơi cây bút trong tay, cậu ghé vào trên bàn, ở trên đây vị trí càng ở cuối cùng thì quyền lực tại công ty càng nhỏ, ngồi bên cạnh Diệp Lệnh Úy là trưởng phòng bộ phận nào đó, nom còn rất trẻ, khoảng chừng ba mươi tuổi, Diệp Lệnh Úy chọc chọc anh ta: "Em đẹp không?"
Trưởng phòng cứng đờ người, sau khi Diệp Lệnh Úy nói xong, anh ta lập tức nhận được ánh mắt giết người từ lãnh đạo cấp cao nhất của anh - Diệp Sầm.
Anh ta ấp a ấp úng, hoàn toàn không dám lên tiếng.
Diệp Lệnh Úy khẽ xì một tiếng, ngồi thẳng người lên tựa vào ghế, giày đạp lên mặt sàn, ghế trượt lùi về phía sau, bánh xe ma sát với mặt sàn phát ra tiếng chói tai.
Trực tiếp đè lên âm thanh từ micro.
Trợ lý: "...."
Diệp Sầm: "...."
Diệp Sầm biết cuộc họp ngày hôm nay không thể tiếp tục được.
"Tan họp." Diệp Sầm mặt không biến sắc đứng lên, cũng không quay đầu lại nhìn mà bước ra khỏi phòng họp.
Trợ lý dọn dẹp văn kiện ôm vào ngực xong, nhanh chóng đi đến trước mặt Diệp Lệnh Úy: "Đi theo chị."
Diệp Lệnh Úy theo trợ lý đi đến văn phòng của Diệp Sầm.
"Em đi vào đi." Trợ lý nói.
Diệp Lệnh Úy không gõ cửa mà đẩy cửa ra bước thẳng vào, Diệp Sầm đang tự pha cà phê, nghe thấy tiếng bước chân, đến mí mắt anh cũng chẳng muốn nhấc lên.
"Sao đi lên đây được?"
Không có thẻ từ thì hoàn toàn không thể vào được.
"Người đưa thẻ từ cho cậu, chiều hôm nay sẽ bị đuổi việc." Diệp Sầm thản nhiên nói: "Cậu cứ việc làm xằng làm bậy tiếp nữa đi."
Diệp Lệnh Úy không nói chuyện, mà đi vòng qua bàn làm việc màu đen thật lớn, dứt khoát chiếm lấy ghế làm việc màu đen bằng da thật của Diệp Sầm, Diệp Lệnh Úy thong thả ngồi xuống, xoay tròn hai vòng, cậu ngẩng đầu lên nhìn Diệp Sầm: "Anh cả, em thích chỗ này rồi, nhường cho em nha."
Khuôn mặt lẫn giọng điệu ngây thơ như thể một đứa con nít.
Diệp Sầm đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn không ra vui buồn: "Diệp Lệnh Úy, cậu cố ý?"
Anh thông minh hơn Diệp Huyến.
Diệp Lệnh Úy không nhìn Diệp Sầm, cậu tiện tay lôi một tập tài liệu trên bàn xuống, vừa xếp máy bay vừa nói: "Đúng là em cố ý đó, ai bảo anh với anh hai đối xử không tốt với em."
Cậu không lấp liếm, không che giấu, cứ thế nói thẳng rằng do anh với anh hai đối xử không tốt với em.
Nếu Diệp Lệnh Úy không nói gì về chuyện này, mọi thứ sẽ tiếp diễn, những kẻ đối xử với tệ vẫn sẽ dửng dưng như chẳng có gì xảy ra.
"Anh cả à, anh nói xin lỗi em đi." Diệp Lệnh Úy thổi thổi cho máy bay giấy bay lên, nhìn nó đong đưa đáp trúng cửa, sau đó cậu lại bắt đầu xếp một cái máy bay khác: "Em sẽ cân nhắc để yên cho anh."
Diệp Sầm nhíu mày: "Sao cậu lại thành ra như thế này?"
Trong thời kỳ phản nghịch có thể làm bất kỳ chuyện gì trái khuôn phép, có thể ngang ngạnh nhưng kiểu thay đổi tính cách lớn như cậu út Diệp này đã hiếm càng thêm hiếm.
Có thể cảm nhận rõ ràng sự thù hận lạnh buốt của cậu.
"Thế anh cả cẩn thận nghĩ lại xem, là ai khiến em thành như vậy?" Diệp Lệnh Úy toét miệng cười, cái máy bay giấy thứ hai lại bay ra.
Diệp Sầm không cản cậu lại, trong lòng hắn khó chịu phát sợ, hắn mặc kệ Diệp Lệnh Úy nhiều năm như vậy, cuối cùng bây giờ cũng nhìn thẳng vào đối phương, lại phát hiện ra toàn thân đối phương mọc ra những cái gai bén nhọn, người khác hoàn toàn không thể đến gần.
"Anh cả, lần trước em hỏi anh liệu khi em chết đi anh có cảm thấy khổ sở không?" Diệp Lệnh Úy ngẩng đầu lên: "Hôm nay em hỏi anh một chuyện khác, em muốn Diệp thị, liệu anh có cho em không?"
Diệp Lệnh Úy hết sức rõ ràng việc bản thân cậu chỉ là một nghĩa vụ, một trách nhiệm của Diệp Sầm, anh không ghét cũng chẳng thích, cho nên có Diệp Lệnh Úy cũng được không có cũng không sao.
Giữa hai người bị sự im lặng chiếm cứ.
Trong phòng làm việc rải đầy máy bay giấy.
Diệp Lệnh Úy đứng dậy, thản nhiên nói: "Anh cả, thật ra anh còn không bằng anh hai, ít nhất anh hai dám yêu dám hận.
Một ngày nào đó anh ấy sẽ trở thành anh hai của em, còn dạng người như anh cả đây chỉ xứng đáng một thân một mình chết già."
Diệp Sầm thiếu chút nữa là khuỵu xuống.
Tựa như bị mạnh vào lồng ngực, khiến người ta không tài nào thở được.
Cậu trai cao lớn ở trước mặt là người em trai anh luôn ngó lơ, là Diệp Kiều Kiều không biết đường đi lên sẽ nắm lấy góc áo của anh, loạng choạng chạy theo.
Thật ra anh không ghét em.
Chỉ là trải qua một thời gian dài đã hình thành thói quen đối xử lạnh nhạt với đối phương, đã quen với hình thức chung sống như vậy, thậm chí còn cho rằng kiểu chung sống như này không có bất kỳ vấn đề gì.
"Rầm"
Cánh cửa bị đẩy ra, một ông lão đầu nhiều tóc bạc tràn đầy tinh thần đứng ở ngoài cửa, ở sau lưng là trợ lý mắt đỏ hồng.
Diệp Sầm cúi đầu, thái độ cung kính: "Ông nội."
"Sao ông lại tới đây?"
Diệp Tổ Mẫn hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng: "Tôi không tới thì sao biết được anh nuông chiều cho cái thằng nhóc kia quấy rối tại công ty?"
Ông cúi đầu, nhìn thấy máy bay giấy bên cạnh chân: "...."
Nhặt lên xem: «Báo cáo thiết kế và phát triển game Truy Tìm Báu Vật - Đề án cuối cùng»
Diệp Tổ Mẫn nhìn Diệp Sầm như một con sư tử nổi giận: "Anh đưa văn kiện quan trọng như này cho nó gấp giấy chơi? Mấy năm rồi những điều tôi dạy anh có phải uổng phí rồi không?"
Diệp Lệnh Úy đứng lên, cậu đang định nói thì Diệp Sầm đã dứt khoát nhận lời quở trách của Diệp Tổ Mẫn: "Xin lỗi, là do sơ suất, sẽ không có lần sau đâu ạ."
Diệp Sầm biết rõ Diệp Lệnh Úy đứng lên tính nói điều gì, nếu để Diệp Tổ Mẫn do chính cậu tự tung tự tác, chắc chắn sẽ làm cho cậu sống không được dễ chịu.
Dù cho Diệp Sầm đã gánh vác trách nhiệm, tình hình cũng chỉ tốt lên một chút.
Cuối cùng Diệp Tổ Mẫn cũng không nỡ trách cứ Diệp Sầm quá nặng nề, quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Lệnh Úy đang vùi người vào ghế: "Đây là chỗ mày ngồi à? Đứng lên cút ra ngoài!"
Diệp Lệnh Úy chẳng những không đứng lên mà còn xoay một vòng, cậu hất cằm: "Anh cả cho con ngồi, không tin ông hỏi anh ấy đi."
Diệp Tổ Mẫn: "..."
Đã dự đoán được từ sớm, đã dự đoán được từ sớm.
Diệp Sầm chịu ánh mắt dò xét từ Diệp Tổ Mẫn, mặt không hề thay đổi cõng lấy cái nồi này: "Là con để nó ngồi."
Diệp Lệnh Úy chống cằm thích thú nhìn cảnh tượng trước mặt, Diệp Tổ Mẫn ghét nhất là kẻ ngỗ ngược, người ông ta xem trọng nhất là Diệp Sầm, điều mà Diệp Sầm sẽ không làm đó chính là ngỗ nghịch ông cụ này.
Nhưng cậu ấy à, cứ muốn xem bọn họ chĩa mũi dùi vào nhau đấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...