Trong mắt Phí Lan, không phải Diệp Lệnh Úy cũng chỉ là một đứa trẻ thôi sao?
Phí Lan biết sự tồn tại của Diệp Lệnh Úy, biết cậu từng có những hành động trẻ con, ngồi xổm bên ngoài sân nhà hắn, lặng lẽ viết thư cho Khương Huệ.
Quá là trẻ con.
Diệp Lệnh Úy bị Phí Lan nhìn như thế liền cảm thấy ê cả hàm, may mà có Cao Lâm Hạo cắt ngang, cậu ta quay đầu sang chỗ khác, dạy bảo Diệp Lệnh Úy: "Thứ không nên nhìn thì đừng nhìn, biết chưa?"
Cậu ta dùng giọng điệu đùa giỡn nói, Diệp Lệnh Úy cũng ngoan ngoãn nói biết rồi, nhưng vẫn quang minh chính đại nhìn gáy Phí Lan.
Cao Lâm Hạo: "???"
Cậu trai nhảy dựng lên rồi bịt mắt Diệp Lệnh Úy lại, Diệp Lệnh Úy bình tĩnh chớp mắt một cái trong khi tay Cao Lâm Hạo vẫn còn che mắt mình.
Cậu ta bị thứ gì đó quét vào lòng bàn tay, nhanh như chớp mà bỏ tay ra, đặt mông ngồi xuống ghế, lắp bắp nói: "Tội lỗi, đúng là tội lỗi."
_
Hôm nay là thứ hai, buổi tự học ngắn ngủi kết thúc, sau khi ăn ở nhà ăn sẽ đến tiết chào cờ.
Kết quả học tập sẽ được tổng kết rồi khen thưởng, còn với những học sinh lười biếng, vi phạm nội quy cũng sẽ bị phê bình kỉ luật.
Bữa sáng của Diệp Lệnh Úy được dì giúp việc chuẩn bị sẵn, những người khác đến nhà ăn, cậu thì ngồi trong phòng chơi một lúc, mãi đến khi có loa điều động cậu mới đi đến sân trường.
Lúc từ lớp học ra ngoài, tầm mắt Diệp Lệnh Úy quét quanh sân.
Cao Lâm Hạo tựa lên người một cậu trai khác cười nghiêng ngả, đứng trước mặt cậu ta là Phí Lan.
Bên cạnh Phí Lan có mấy nam sinh khác, đều cao to.
Diệp Lệnh Úy cũng không biết bọn họ, có lẽ là người lớp khác.
Cảnh tượng giống hệt hôm gặp nhau ở hành lang.
Phí Lan im lặng, thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, mấy tên bên cạnh thì nói chuyện.
Bọn họ cũng chẳng để ý xem Phí Lan có tương tác với họ không, cứ như chỉ cần đứng cạnh Phí Lan thôi đã là niềm vinh hạnh lớn lao của họ.
Kì lạ vô cùng.
Diệp Lệnh Úy vừa thu tầm mắt lại, cậu trai cách Phí Lan gần nhất bỗng nhìn thẳng Diệp Lệnh Úy, cậu ta sửng sốt một lúc, sau đó ngả ngớn huýt sáo với Diệp Lệnh Úy.
Diệp Lệnh Úy nghiêng đầu, khiêu khích cười khẩy đáp lại.
Vừa lúc Phí Lan cũng nhìn qua, tầm mắt hắn không dừng lại trên người Diệp Lệnh Úy mà quay sang Trần Phong Bảo: "Thích à?"
Trần Phong Bảo nhìn bóng lưng Diệp Lệnh Úy thật tỉ mỉ, không thèm nghĩ ngợi gì đã nói: "Thích..." Chưa kịp nói hết đã im bặt đi, bởi vì cậu ta cảm nhận được ánh mắt Phí Lan đang nhìn mình rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Lời chưa nói hết liền biến thành: "Thích không nổi, không thích nổi."
Cậu trai bị Cao Lâm Hạo bám lấy gian nan nghiêng đầu qua nhìn Diệp Lệnh Úy, chỉ có bóng lưng, không thấy mặt, cậu ta quay đầu hỏi Phí Lan: "Anh Lan, đây là kẻ ở lớp số bảy lúc trước?"
Cao Lâm Hạo tự nhiên đáp: "Đúng vậy, tao không hiểu nổi tại sao lúc trước ở lớp số bảy, cậu ấy lại bị bắt nạt như thế, lớp bọn tao đối xử với cậu ấy tốt lắm."
Trường học có lớn thì cũng chỉ có nhiêu đó, ai bị cô lập sẽ nhanh chóng được người lớp khác biết tới.
Chuyện Diệp Lệnh Úy bị bắt nạt, mọi người cũng biết được ít nhiều.
Lý Kính mắng một tiếng: "Mày tưởng bọn nó thích bắt nạt cậu ta vậy à.
Mấy lớp thế này thường sẽ có người khởi xướng, phần lớn là giáo viên chủ nhiệm.
Bà ấy chẳng cần làm gì hết, chỉ cần để mặc cho chúng nó ăn hiếp người khác, đó đã là một sự khuyến khích."
Đúng là tồi từ chủ nhiệm tới học sinh.
Cao Lâm Hạo quỳ lạy: "Anh Kính đỉnh quá trời!"
"Tao muốn danh ngôn của tao được viết thành sách, sau đó mày đi mua vài cuốn về mà cúng."
Cao Lâm Hạo đẩy Lý Kính ra: "Vậy mày chờ tao nghĩ xem nên giấu sách của mày ở xó xỉnh nào để mẹ tao không biết..."
"Đù má mất mặt quá."
Lý Kính lạnh lùng nhìn đồng hồ đeo tay: "Không thèm nói lời hay ý đẹp với thứ ngu ngốc nữa, tao đi chào cờ đây, tạm biệt đồ ăn hại."
Cao Lâm Hạo: "..."
Trần Phong Bảo lúc nãy suýt chút đã lỡ lời, đang thấp thỏm muốn chết, thấy Lý Kính kết thúc trước thì cậu ta lập tức chạy theo, những người khác cũng rời đi.
Phí Lan lướt qua vai Cao Lâm Hạo, vừa lúc nhìn thấy Diệp Lệnh Úy nghiêm chỉnh đứng ở vị trí lớp mình.
Có lẽ cậu không rõ chiều cao của bản thân nên đứng ở vị trí nào, cứ đằng trước có người đứng vào, cậu sẽ lùi lại vài bước, trông cậu rất mờ mịt.
Vừa rồi Trần Phong Bảo đã thấy được ánh mắt kinh động lòng người của cậu, không biết từ khi nào đây, Phí Lan nghĩ một chút, có lẽ là từ mấy ngày trước chuyển tới lớp số 1, cậu cắt tỉa tóc mình, lộ ra đôi mắt, lưng cũng thẳng lên, bước đi cũng hiên ngang không thèm trốn tránh.
Cậu có gương mặt rất đẹp, điều này Phí Lan đã biết từ lâu.
Nhưng cậu còn nhỏ.
Phí Lan cầm điện thoại di động lên, ngón tay lướt hai lần, màn hình sáng lên, hình nền là một nam sinh trong anime, một đôi cánh màu trắng dính đầy máu tươi mọc ra từ lưng cậu ta, một bên cánh đủ lông, bên còn lại chỉ còn khung sườn, bị bẻ gãy vứt bên chân.
Cậu ấy còn nhỏ, mềm mại yếu ớt, Phí Lan buông mắt, bình tĩnh nghĩ, hắn có thể không tính sổ với Diệp Lệnh Úy nữa, tội liên đới ư, cứ cho cậu là ngoại lệ đi.
"Anh Lan, đi thôi, Pokémon tới rồi."
Diệp Lệnh Úy đứng ở giữa hàng, cậu cao 1m76, thích hợp đứng ở chỗ đó.
Mọi người đã lên cấp ba rồi, ai cũng nhổ giò cao lên, tuy cậu yếu ớt nhưng chiều cao cũng có thể tăng thêm vài ba cm nữa.
Người điều khiển chào cờ sẽ thay phiên mỗi lớp, lần này đến lượt lớp số 1, Diệp Lệnh Úy nhìn về phía đài chủ trì, Lâm Sơ Đông là người điều khiển buổi lễ.
Diệp Lệnh Úy nhìn một chút, cậu thật sự không hứng thú gì với Lâm Sơ Đông, nhưng lại trùng hợp đối diện với ánh mắt của cậu ta.
Chính cậu cũng không biết bản thân có một đôi mắt đẹp cỡ nào, mắt hoa đào là đôi mắt có tình bẩm sinh.
Diệp Lệnh Úy lạnh nhạt thu tầm mắt lại, nhưng hành động này vào mắt Lâm Sơ Đông lại biến thành thẹn thùng.
Lâm Sơ Đông luống cuống suýt chút nữa ngã nhào.
Phí Lan đứng ở cuối hàng, thấy rõ hết mọi thứ, nở nụ cười không rõ cảm xúc.
Đúng là trẻ con, người như thế mà cũng thích cho được.
Lâm Sơ Đông rất tức giận, chờ đến khi hết chào cờ thì đi xuyên qua đám người, hùng hổ xông tới.
Cậu ta vốn định mắng Diệp Lệnh Úy một trận trước mặt mọi người.
Sau đó cậu ta lại cảm thấy, lỗi Diệp Lệnh Úy cũng đâu đến mức đấy, cho nên đổi sang phương thức hòa nhã hơn.
"Cậu đi theo tôi, tôi có lời muốn nói với cậu." Lâm Sơ Đông bỏ lại một câu như vậy rồi quay đầu rời đi, trong lòng lại cho rằng Diệp Lệnh Úy sẽ rất kích động mà đi theo mình.
Một mình cậu ta đi đến tàng cây nhãn lồng, cảnh giác nhìn quanh, chắc chắn không có ai ở đây thì thở phào một hơi, quay người: "Diệp Lệnh Úy, cậu..."
Trước mặt cậu ta là không khí se lạnh của buổi sớm mai, còn bonus thêm vài cái lá vàng rơi.
(ôi con sông quê)
Diệp Lệnh Úy vốn dĩ không đi theo, Lâm Sơ Đông nghe đầu mình "ầm" một tiếng, nổ banh chành, mặt đỏ tới tận mang tai, không thể chấp nhận được, không thể tin được, không thể vô lý như vậy được.
Đương nhiên Diệp Lệnh Úy sẽ không đi theo.
Thực tế là, cậu không nghe rõ Lâm Sơ Đông nói cái gì.
Cậu đứng đó một lúc, sau đó đi lên cầu thang, Diệp Lệnh Úy nghe thấy tiếng tim mình đập nặng nề như sấm rền trong ngực, nói không nổi nữa, vừa vào lớp đã nằm gục xuống.
Cao Lâm Hạo chọt lưng Phí Lan: "Mày nhìn xem, sắc mặt cậu ấy tệ quá."
Phí Lan lật một trang sách, không mặn không nhạt mà ừ một tiếng đáp lại.
Cao Lâm Hạo nhạt nhẽo rút tay về, chống cằm, đăm chiêu.
Người đẹp thì sắc mặt có tệ cũng vẫn đẹp, mà chắc trong mắt anh Lan thì da ai mà chẳng giống nhau.
Cậu ta nhìn Diệp Lệnh Úy một lúc, chuẩn bị điên cuồng chạy deadline bài tập để trưa nộp, chợt thấy lớp trưởng mang vẻ mặt hầm hầm bước về phía bọn họ.
Cao Lâm Hạo thấy kì lạ, lớp trưởng lớp bọn họ luôn trưng vẻ ngoài hòa nhã như gió xuân, trạng thái hiện giờ của cậu ta có thể nói là hơi "thất lễ".
Cao Lâm Hạo hứng khởi muốn xem xem ai có thể khiến Lâm Sơ Đông tức giận như thế, đó giờ cậu ta chỉ sợ mẹ mình nhất.
Sau đó Cao Lâm Hạo trơ mắt nhìn Lâm Sơ Đông đi tới cạnh bàn Diệp Lệnh Úy, còn dùng tay đẩy cậu một cái, mặt Cao Lâm Hạo lạnh xuống.
Cho dù xưa nay cậu chưa từng suy nghĩ về chuyện này, cũng quen Lâm Sơ Đông trước Diệp Lệnh Úy, nhưng trong tiềm thức của mình, cậu cảm thấy Lâm Sơ Đông không xứng với Diệp Lệnh Úy, tất nhiên điều này cũng chẳng liên quan tới ngoại hình của Diệp Lệnh Úy.
Cao Lâm Hạo kéo áo Lâm Sơ Đông: "Ê lớp trưởng, cậu nhẹ tay chút đi, người ta đang ngủ."
Lâm Sơ Đông lạnh lùng: "Tôi có việc tìm cậu ta, cậu đừng xía vào."
Cao Lâm Hạo: "......" Đờ phắc, tưởng học giỏi là ngầu à!
Diệp Lệnh Úy bị đánh thức, lúc ngẩng đầu lên thì tầm mắt mờ mịt một lúc, ưm một tiếng.
Cao Lâm Hạo duỗi cổ ra, có hơi lo lắng: "Cậu không sao chứ? Cậu ta có làm cậu bị thương ở đâu không?"
"Không sao." Diệp Lệnh Úy nói.
Cậu nhìn Lâm Sơ Đông: "Cậu tìm tôi làm gì?"
Cậu trai ngẩng mặt lên, cần cổ vừa trắng vừa mịn, mang một độ cong hoàn mỹ, cúc áo để mở hai cái, thấp thoáng có thể thấy được xương quai xanh, mặt Lâm Sơ Đông nóng lên, cậu ta quay mặt đi, nói mấy câu nhạt nhẽo lúc nãy đã nghĩ kỹ:
"Tôi muốn nói, cậu có thể ngừng thích tôi được không, tôi cảm thấy mình bị quấy rối." Lâm Sơ Đông không nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của Diệp Lệnh Úy, vẫn tiếp tục nói: "Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu, hiện giờ chuyện quan trọng nhất là học hành, nếu cậu có thể thi đậu đại học B, tôi sẽ......"
"Bạn Lâm Sơ Đông," Diệp Lệnh Úy ngắt lời cậu ta, chống tay lên một bên má, lười biếng mà dựa lên bàn: "Tôi nói lại lần nữa, tôi không có hứng thú gì với cậu."
"Bớt ảo tưởng sức mạnh lại đi." Diệp Lệnh Úy lạnh nhạt nói: "Không biết còn tưởng cậu lạt mềm buộc chặt mà theo đuổi tôi đấy."
Nói xong Diệp Lệnh Úy cũng tự cảm thấy hết hồn, sau đó cười: "Nói không chừng là vậy thật."
Cậu hoàn toàn không cân nhắc đến phản ứng của Lâm Sơ Đông sau khi nghe những lời này.
Lâm Sơ Đông đứng trước bao ánh mắt tò mò của mọi người nói chuyện này với Diệp Lệnh Úy đã là hành vi khác thường rồi, không ngờ Diệp Lệnh Úy còn tỏ thái độ này.
Không phải ai trong lớp cũng biết Diệp Lệnh Úy thích cậu ta, nói vậy sẽ khiến mọi người tin vào lời nói dối của Diệp Lệnh Úy.
Cậu ta trắng hết cả mặt, vừa tức vừa vội: "Cậu nói linh tinh cái gì đấy!?"
Đây là lần thất thố lớn nhất từ khi sinh ra đến giờ của Lâm Sơ Đông.
Diệp Lệnh Úy nói xong thì thấy hơi mệt, cơ thể của nguyên thân không tốt, cậu buông mắt, trông cậu như một chú nai con bị ăn hiếp.
Lâm Sơ Đông muốn răn đe Diệp Lệnh Úy tiếp, hoàn toàn không chú ý tới việc Diệp Lệnh Úy đã hết sức đối phó với cậu ta rồi.
"Cậu không được......" Lâm Sơ Đông muốn nói cậu không được làm những hành động không đàng hoàng nữa, chưa dứt lời đã bị âm thanh ma sát của bàn ghế làm cho giật mình, cậu ta bất giác run lên, quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh đó.
Phí Lan mới đi từ hành lang vào, thẳng chân đá cái ghế ra, nhưng lại không ngồi xuống.
Hắn nhìn Lâm Sơ Đông, đôi con ngươi nhàn nhạt: "Lớp trưởng, vào học thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...