Sau khi xuyên sách, ta và vai ác bạo quân rải cẩu lương

 
Đại điện thượng, Lục Tu Trưng vẫn là bộ dáng công tử ăn chơi trác táng vô tích sự.
Sau khi rời khỏi đại điện, nghĩ lại tình cảnh hiện tại của bản thân, trong lòng buồn bực không vui, thật sự là nặng nề đầy áp lực.
Nghĩ muốn tìm một nơi hẻo lánh trút bầu tâm sự, không biết sao lại đi tới nơi này.
Sau đó không cẩn thận nghe được đối thoại giữa một cung nữ và thái giám, biết được kế hoạch độc ác của bọn họ, cũng biết người bị hãm hại nhốt ở nơi này chính là Vân mỹ nhân hắn gặp vào ngày sinh thần của Đế Vô Thích.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra hắn lười nhúng tay vào chuyện vớ vẩn trong hậu cung của Đế Vô Thích, tránh xảy ra chuyện phiền phức không cần thiết, nhưng hiện tại hắn cấn phải nhanh chóng thay đổi khốn cảnh hiện tại của bản thân.
Nếu Vân mỹ nhân có thể vào được mắt Đế Vô Thích, vậy hắn có thể sử dụng nàng ta làm quân cờ tốt cho mình.

Nếu hắn ra tay cứu giúp, mượn cơ hội dính chút quan hệ với Vân mỹ nhân, nói không chừng tương lai sau này Vân mỹ nhân có thể giúp đỡ hắn.
Cho nên, hắn tới.
Sợ bản thân tới muộn một bước, dọc đường đi hắn đều thực sốt ruột.
Chỉ là tình hình lúc này không giống như trong tưởng tượng của hắn chút nào!
Nói chó Ngao bỏ đói hung tàn có thể xé rách người thành mảnh nhỏ đâu? Cái đám đang quỳ rạp trên mặt đất le lưỡi là con gì?
Tại sao Vân mỹ nhân lại không bị dọa khóc?
Lục Tu Trưng đột nhiên xuất hiện, không những làm Vân Hề kinh ngạc, mà còn có tám con chó Ngao này.
Trước đó còn ngoan ngoãn nghe lời xếp hàng ngồi, nhưng lúc này, tất cả đều thay đổi thái độ, đồng loạt quay đầu nhìn Lục Tu Trưng sủa to lên.
Lục Tu Trưng nắm chặt tay, tính chờ chúng nó nhào về phía mình thì sẽ ra tay.
Nào ngờ, Vân Hề lại mở miệng: “Mấy đứa đừng sủa nữa, làm hắn sợ tới mức đái trong quần rồi kìa. Cay mắt lắm.”
Vân Hề không bị ảnh hưởng bởi vầng sáng của nam chủ, cho nên hiện tại nàng chính là chế độ camera thường, không hề bật filter. Bởi vậy, nàng có thể nhìn ra, hắn chính là một tên hèn, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, đối với loại người này, thái độ nàng luôn luôn ha hả đầy khinh bỉ.
Lục Tu Trưng đã dọn xong tư thế chiến đấu, đợi nửa ngày, cũng không thấy đám chó Ngao đó xông tới.
Lại cẩn thận nhớ lại câu nói đó của Vân Hề, mới phát hiện, “sợ đái trong quần” chính là nói hắn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giờ phút này, biểu tình trên mặt hắn vô cùng xuất sắc, chả khác gì con tắc kè.
Rõ ràng rất tức giận, lại cố tình phải nhịn, còn phải giả vờ nghễnh ngãng nghe không rõ, lộ ra biểu tình dịu dàng, còn kèm theo nụ cười “ta là người tốt, ta đến cứu ngươi”.
Vân Hề không để ý nụ cười đầy giả tạo của hắn, mắt lạnh nhìn hắn, giọng xa cách: “Ê, ngươi cách chúng nó xa chút, đừng chọc giận chúng nó, ta thật vất vả mới huấn luyện chúng nó thành cún ngoan.”
“Cô nương không nhớ rõ ta sao? Chúng ta từng gặp qua tại cung yến sinh thần của Long Càn đế, ta là tam hoàng tử của Thánh Khải.” Lục Tu Trưng không tin, nữ nhân này sẽ không nhớ rõ gương mặt xuất sắc này của mình.
Khi hắn nói chuyện, Vân Hề đã từng bước cẩn thận bò xuống núi giả, trả lại cho hắn bốn chữ: “Gặp qua, không thân.”
Tuy Lục Tu Trưng là con tin bị đất nước từ bỏ, nhưng lại có dung mạo tốt đẹp, tính tình lại lễ độ. Cho nên, mặc dù thân phận ở Long Càn có chút xấu hổ, cũng chưa bao giờ có nữ tử nào dùng thái độ tệ như vậy nói chuyện với hắn.
Không hổ danh là nam nhân hèn hạ bất chấp thủ đoạn, nàng đã nói đến như vậy, mà trên mặt vẫn còn giữ nguyên nụ cười tươi.
“Nhưng ta vẫn nhớ rõ *phong thái ngày đó của cô nương, không thể nào quên. Chó Ngao Đại Ký tính tình vô cùng hung tàn, tại sao cô nương lại có một mình ở nơi này? Nàng không bị thương chứ?”
*Phong thái: tư thế dáng đi, cử chỉ, điệu bộ.
Vân Hề trong lòng ha hả, biết rõ nàng là nữ nhân của Đế Vô Thích, lại dám nói mấy lời ái muội dễ gây hiểu lầm này.

Đây cũng là điều nàng cực kỳ ghét ở nam chủ, ỷ vào vẻ ngoài dễ nhìn, tùy tiện trêu chọc nữ nhân.
Nói trắng ra là, hắn chính là một cái máy điều hòa.
Gặp ai cũng phát tán tình cảm ấm áp.
Rải thính và lúc nào cũng rải thính là hai khái niệm khác nhau, loại người như hắn, đặt ở hiện đại còn có một cái tên rất ư là kiêu “Tra nam”.
“Vốn khá ổn, nhưng sau khi ngươi đến, thì lỗ tai của ra có chút không thoải mái lắm, cứ nghe toàng âm thanh ong ong, như là ruồi muỗi đang bay xung quanh, nhức đầu.”
Hết chương 53
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận