Pháo bông.
Lương Quyết Thành từ Kinh thị trở về, đuổi tới nơi trước khi bước qua năm mới, chỉ để bồi cô chơi pháo bông.
Tiễn Ý Ý không áp chế nổi nụ cười trêи mặt, cô ngồi xổm xuống, cùng anh ngồi dưới đèn đường xem đốt pháo bông.
Bên ngoài nhiệt độ rét lạnh, đèn đường treo đầy chữ đỏ, đổ hình chiếu xuống mặt đất. Pháo bông trong tay Tiễn Ý Ý nở rộ, sáng rực cả một bầu trời đông giá rét.
Lần trước chơi pháo bông là lần mà Lương Quyết Thành mang cô đi lên ngọn núi kia, lúc này so với khi đó càng làm cho tim Tiễn Ý Ý đập rộn lên.
Lương Quyết Thành ngồi xổm bên cạnh cô, cầm một cây pháo trong tay, một cây khác đưa cho Tiễn Ý Ý.
Trong mắt Tiễn Ý Ý đều là ánh lửa, anh lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, hướng về phía cô chụp một tấm.
Lương Quyết Thành giống như là Doraemon vậy, anh lấy từ trong túi áo khoác ra không biết bao nhiêu cây pháo bông, giống hệt như càn quét hết cửa hàng của người ta, Tiễn Ý Ý chơi cả đêm vẫn còn thừa rất nhiều.
Một cây lại một cây tản ra tinh quang trêи tay Tiễn Ý Ý, cô cười đến ánh mắt cong lên, hai mắt nhìn Lương Quyết Thành, vừa thân mật lại đáng yêu.
“Cậu mua ở đâu vậy? Máy bay không cho mang lên mà.”
Đêm 30 Tết, Lương Quyết Thành mới từ Kinh thị bay về đây, giờ này thì chỗ nào cũng đã ngừng kinh doanh, cơ hồ là không có một khu doanh nghiệp buôn bán nào, tất cả mọi người đều về nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Nhiều pháo bông như vậy, Lương Quyết Thành kiếm ở đâu ra chứ?
Anh tiếp tục đốt pháo bông cho Tiễn Ý Ý chơi, trả lời rất bình tĩnh: “Chuẩn bị trước đó rồi.”
Anh sớm đã tính toán trở về, chỉ là ở bên kia kéo dài quá lâu, chờ thu dọn đồ đạc từ Kinh thị về Hải thị cũng đã chín giờ tối, còn phải đi lấy thùng pháo bông này, cuối cùng chạy vội tới Tiễn gia, thế cho nên lúc anh xuất hiện ở đây đã hơn 11h.
Tiễn Ý Ý bỗng nhiên nghĩ đến: “Cậu chưa ăn cơm!?”
Cả đoạn đường này Lương Quyết Thành đều vội vã, sau khi rời công ty thì vẫn chưa nhét cái gì vào bụng cả.
Anh kéo lấy tay Tiễn Ý Ý.
“Không đói bụng.”
“Cái gì mà không đói chứ, sắp qua năm mới rồi, làm sao có thể để bụng như vậy.”
Tiễn Ý Ý nghĩ, quay đầu nhìn Lương Quyết Thành, lôi kéo anh đứng dậy.
“Tớ đi nấu sủi cảo cho cậu.”
“Không vào.”
Dưới chân Lương Quyết Thành tựa như đang mọc rễ, Tiễn Ý Ý kéo không được. Anh vẫn không nghĩ sẽ gặp người nhà Tiễn Ý Ý vào đêm 30 Tết.
Tiễn Ý Ý phản ứng kịp, hơi do dự.
Cô quay đầu nhìn sân phơi nối với gian phòng của mình.
Cũng không có khóa.
“… Cậu có thể trèo lên không?”
Lương Quyết Thành thở dài: “Đừng nháo.”
Đêm 30 đi trèo vào phòng cô nương nhà người ta, thử đổi vị trí một chút, nếu anh là gia trưởng, khẳng định gian phòng của tiểu cô nương sẽ là nơi chôn mồ mả của anh.
Cho nên anh không thể trèo vào phòng Tiễn Ý Ý được, làm như vậy quá không đứng đắn rồi.
Tiễn Ý Ý không biết Lương Quyết Thành đang suy nghĩ cái gì, cô nghĩ ngợi một lúc lâu, thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn. Đêm 30 Tết, cô mang Lương Quyết Thành về nhà cũng không có vấn đề gì, chỉ là anh không nguyện ý. Cũng không nguyện ý trèo ban công của cô, vậy làm sao đây, anh còn chưa có ăn cơm nữa.
Tiễn Ý Ý nghĩ.
“Cậu ở đây đợi tớ.”
Trước tiên đem áo khoác nhung dày cởi ra đưa cho anh, sau đó lại chạy như điên về nhà.
Tất cả mọi người đã sớm về phòng mình, nói là đón giao thừa, thế nhưng lão gia tử tuổi đã cao nên thường xuyên ngủ sớm, tiểu thúc lại càng không quan tâm đến những chuyện này, chỉ có một nhà ba người cha Tiễn kia, xấu hổ ngồi trong chốc lát liền tự phần mình trở về phòng.
Tiễn Ý Ý chạy vọt vào bếp, nhanh chóng nấu một nồi sủi cảo, trang trí một hộp bento, trở về phòng bọc một kiện áo lông vào người, giấu hộp bento vào trong áo, lặng lẽ ra cửa.
Lương Quyết Thành còn ở nguyên chỗ cũ chờ cô.
Cái áo khoác nhung kia của Tiễn Ý Ý bị Lương Quyết Thành xem như gối ôm ôm vào trong ngực, ấm áp mềm mại, giống y như đang ôm tiểu cô nương nhà anh vậy.
“Tớ nấu sủi cảo này.”
Tiễn Ý Ý đem hộp bento đưa đến như đang hiến dâng vật quý.
Cơm tất niên, vốn là phải cùng người nhà đoàn tụ một chỗ, trò chuyện vui vẻ. Lương Quyết Thành không tới chỗ của mẹ Lương và em gái mà lại tới chỗ cô cùng cô bước qua năm mới, Tiễn Ý Ý lại chỉ có thể ở bên ngoài bồi anh ăn sủi cảo.
Thực sự rất áy náy.
Lương Quyết Thành ngược lại không ghét bỏ.
Anh vốn không có ý trở về Hải thị, hoàn toàn là vì quá nhớ Tiễn Ý Ý cho nên mới không kìm lòng được mà trở về. Có thể bay về nhìn cô một cái, bồi cô chơi pháo bông, chính là buổi tối cuối năm vui vẻ nhất của anh.
Qua năm mới, hai người ngồi xổm bên đèn đường ăn sủi cảo, nếu nơi này không phải là khu biệt thự tấc đất tấc vàng của Hải thị, tám phần mười sẽ bị người qua đường xem như là hai đứa trẻ ăn mày lang thang nơi góc phố.
Nghe mà thấy thương tâm, muốn rơi lệ.
Lương Quyết Thành ăn được hai miếng sủi cảo, điện thoại di động của Tiễn Ý Ý vang lên.
Cô vừa nhìn, toàn thân đều cảm thấy không tốt.
Tiểu thúc.
Sao tiểu thúc lại gọi cho cô vào giờ này?
Cô thấp thỏm đưa mắt nhìn Lương Quyết Thành.
“Dạ, tiểu thúc.”
Tiểu thúc ở bên kia điện thoại cũng không nói nhiều lời vô nghĩa.
“Ăn xong dẫn người vào.”
Một câu nói xong, hắn cũng trực tiếp cúp máy.
Tiễn Ý Ý cầm di động quay đầu.
Phòng của tiểu thúc, hình như là đối diện với chỗ cô đang đứng?
Chú ấy thấy hết rồi?
Xấu hổ quá!
Tiễn Ý Ý bụm hai má.
“Cái đó, Lương ca, vào nhà đi, tiểu thúc nói muốn cậu vào đó.”
Một miếng sủi cảo của Lương Quyết Thành bị ngăn ở cổ họng, nửa ngày sau mới nuốt xuống.
Gia trưởng của người ta cũng đã nhìn thấy luôn rồi.
Khó có được lúc Lương Quyết Thành có cảm giác xấu hổ, thu thập hộp sủi cảo lại, cùng Tiễn Ý Ý từ cửa chính đi vào.
Phòng khách không có người, Tiễn Ý Ý nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn mang theo anh về phòng mình.
Có được sự đồng ý của gia trưởng cùng không có khác biệt quá lớn rồi. Thời điểm chưa được sự đồng ý của gia trưởng, Lương Quyết Thành không thể trèo ban công của tiểu cô nương vào đêm 30, thế nhưng được gia trưởng đồng ý, Lương Quyết Thành lại có thể đường đường chính chính đi vào trong phòng của Tiễn Ý Ý.
Anh cởi áo khoác ngoài, vào buồng vệ sinh rửa mặt.
Qua một ngày vội vàng như vậy cũng quá mệt mỏi rồi.
Không tới mấy phút, cửa toilet được người gõ.
“A?”
Bên trong trầm mặc hai phút.
“Quần áo của tôi… ướt mất rồi.”
Thanh âm của Lương Quyết Thành có một loại xấu hổ.
Tiễn Ý Ý: “… À.”
Tiễn Ý Ý lật tìm tủ quần áo của mình, tìm nửa ngày cũng chỉ tìm được một bộ có phong cách BF (Boyfriend) ô vuông có mũ trùm đầu. Về quần thì, Tiễn Ý Ý lại vươn hai tay ra so, cô nhớ rõ, thời điểm Lương Quyết Thành nắm tay cô, chỉ có rộng chừng này, lại khoa chân múa tay so eo của mình một chút, dường như cảm thấy anh còn nhỏ hơn cả cô.
Tiễn Ý Ý lật mấy cái quần lao động ra, lớn nhỏ đều có thể mặc vừa, thế nhưng dài ngắn thì cũng không nói trước được.
Sau đó chính là…
Qυầи ɭσ"ȶ.
Cái này…
Tiễn Ý Ý kéo ngăn tủ chứa nội y của mình ra, lọt vào trong tầm mắt đều là nội y màu hồng phấn có viền ren.
Cái mới nhất chỉ có mấy cái này, lại còn là qυầи ɭσ"ȶ rất thiếu nữ nữa chứ.
Này… đưa cho Lương Quyết Thành mặc…
Tiễn Ý Ý nhìn chằm chằm nội y của mình, tưởng tượng ra bộ dáng của anh sau khi mặc nó.
Cô ngồi xổm trêи mặt đất, hai tay ôm đầu, cảm thấy có chú cảnh sát đang đứng sau lưng mình.
Quá… biến thái rồi.
Tiễn Ý Ý đỏ mặt rút ra nội y màu trắng của mình, mặc kệ nó như thế nào, cũng không thể để anh không che không chắn được.
Không vừa người là chắc chắn, thế nhưng cô thật sự bất lực, cũng không thể để Lương Quyết Thành mặc mỗi quần ngoài được. Cô đem bộ quần áo cùng nội y tới buồng vệ sinh cho anh.
Phía sau cửa, Lương Quyết Thành cầm được quần áo, trầm mặc hai phút, sau đó là thanh âm thập phần miễn cưỡng.
“Cậu… lấy nhầm quần áo?”
Tiễn Ý Ý quay lưng lại với cửa, che đi lỗ tai nhỏ đỏ bừng.
“Tớ không có cầm nhầm… Cậu chấp nhận mặc một chút đi, ở chỗ này của tớ không có thứ thích hợp hơn với cậu.”
Lương Quyết Thành ôm quần áo, hận không thể từ cửa sổ phòng tắm nhảy ra ngoài.
Xấu hổ.
Hơn mười phút sau, cửa toilet mở ra.
Tiễn Ý Ý ôm gối ôm, ngồi ở trêи thảm, không chút để ý trả lời tin nhắn chúc mừng năm mới của bạn bè.
Từ giờ đến 12h còn mười phút nữa, tin nhắn chúc mừng chen nhau dội đến, đỏ cả một vùng thông báo, hiện lên con số 99+.
Lương Quyết Thành đi ra. Tiễn Ý Ý thuận thế ngẩng đầu.
“Hôm nay cậu…”
Thanh âm cô ngưng bặt lại.
Tiễn Ý Ý ngồi dưới đất, tầm mắt là từ dưới lên trêи.
Thứ đầu tiên nhìn thấy, chính là chân của Lương Quyết Thành.
Quần dài của cô ở trêи người của Lương Quyết Thành ngắn hơn 7 phân, lộ ra mắt cá chân cùng một khúc cẳng chân, áo ô vuông trùm đầu rộng rãi, cổ áo rất lớn. Lương Quyết Thành tựa hồ có chút đau đầu, một tay kéo áo, cố gắng không để cho bả vai của mình lộ ra bên ngoài.
Thời điểm Lương Quyết Thành khom lưng xuống, sau eo lộ ra một đoạn nhỏ màu trắng.
Đầu óc Tiễn Ý Ý mơ mơ hồ hồ, suy nghĩ, đây gọi là cái gì? Sự hấp dẫn của lão đại?
“Mặt cậu, đỏ.”
Lương Quyết Thành ngồi xuống bên cạnh Tiễn Ý Ý, như là phát hiện ra thứ gì đó thú vị, giọng điệu có chút tò mò.
“Đang nghĩ gì đấy?”
“Chỉ là nóng quá mà thôi, nóng quá.” Tiễn Ý Ý nhanh chóng giơ tay lên làm bộ quạt gió.
Mắt Lương Quyết Thành đảo qua điều hòa 28 độ, bên ngoài là 0 độ, một lời khó nói hết.
Tiểu cô nương nhà anh xảy ra chuyện gì vậy, trời lạnh như vậy mà kêu nóng?
Thật vất vả mới bình tĩnh lại, Tiễn Ý Ý xoa xoa lỗ tai.
“Đang trả lời tin nhắn?”
Lương Quyết Thành tự nhiên đưa tay tới bên cạnh Tiễn Ý Ý, đem tiểu cô nương nhà mình ôm vào trong ngực.
Tiễn Ý Ý nói quanh nói co: “… Ừm.”
“Tôi có phải chưa nói, năm mới vui vẻ hay không?”
Lương Quyết Thành chậm ung dung nói.
Tiễn Ý Ý ấn màn hình di động.
Điện thoại của Lương Quyết Thành rung lên.
Anh lấy ra nhìn, cô gái bên cạnh mình gửi tới một tin nhắn WeChat.
AA người nhà đại nhân: [Chúc mừng năm mới, tung hoa~]
Tiễn Ý Ý đắc ý vẫy tay cười.
“Sắp tới phút cuối cùng rồi, Lương ca, năm mới vui vẻ nhé, chúc cậu một năm mới vạn sự như ý nha.”
Vạn sự như ý.
Cô còn nói được cơ à.
Nếu anh có thể vạn sự như ý, vậy thì cô liền hỏng bét rồi.
Bất quá cô bé nhà anh chúc mừng năm mới, anh cũng phải đáp lễ mới được.
“Ý Ý.”
Tiễn Ý Ý ngẩng đầu.
“Anh muốn nói, năm mới vui vẻ…”
“Năm mới vui vẻ.”
Lương Quyết Thành vừa dứt lời liền nghiêng đầu, môi mỏng nhẹ nhàng dán lên môi Tiễn Ý Ý.
Năm mới vui vẻ, bảo bối của anh.
Anh muốn vạn sự như ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...