Long tiên sinh chậm rãi dò ra một tia thần thức, có chút thẹn thùng vòng qua chăn cưới đỏ thẫm, từng chút từng chút quấn lên góc áo Mục Loan Loan.
Nàng hôm nay mặc một kiện áo dài màu lam nhạt, cổ tay áo có chút hơi tái tái, đại khái là do bên ngoài nhiệt độ xuống thấp.
Thần thức theo vạt áo nàng, chậm rãi bò lên trên gò má ——
Nàng so với lần cuối cùng hắn nhìn thấy thì hơi trắng một chút, nhưng cũng gầy một chút, hốc mắt có quần thâm nhè nhẹ, chắc là mệt mỏi do chăm sóc hắn. Trong lòng bỗng nổi lên một cơn chua xót không rõ, thần thức của Long tiên sinh nhẹ nhàng cọ qua lông mi của Mục Loan Loan, như là có một trận gió vô hình khẽ vuốt ve thật ôn nhu.
Nàng cúi đầu, giống như đang làm túi tiền.
Ánh đèn ấm áp, tuy rằng thần thức đã đưa ra ngoài, nhưng Long tiên sinh cũng cảm thấy một sự an tâm xưa nay chưa từng có.
Thật tốt, nàng còn ở bên cạnh hắn.
Lông mi của Mục Loan Loan không tính là rất dài, nhưng lại có một độ cong hoàn mỹ, chọc cho tim hắn ngứa lên.
Long tiên sinh thả lỏng một chút, cảm thấy trên người hình như có chỗ nào không giống như trước ——
Cánh tay phải khẽ giật giật, sờ thấy vải dệt mướt mát, mịn màng, thực mềm mại.
Trong lòng phồng lên, tâm tình nhảy nhót, đôi lỗ tai trắng tinh lông xù xù của Long tiên sinh lộ ở bên ngoài cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Mặc kệ kinh mạch đang rất đau đớn, Long tiên sinh vẫn luyến tiếc đem thần thức thu hồi, dù chỉ là nhìn nàng an tĩnh thêu túi tiền. Đồ vật nàng thêu có hơi trừu tượng, kỳ thật hắn có chút nhìn không hiểu ——
Hai cái gì xấu xấu dùng chỉ vàng thêu nhìn giống như cái sừng nhỉ, nhưng nếu là sừng thì sao hai bên lại có hai cái đỉnh nhòn nhọn thêu bằng chỉ bạc trắng là cái gì.
Long tiên sinh căn bản không ý thức được Mục Loan Loan đã phát hiện bí mật nhỏ của mình, chỉ hồn nhiên run rẩy lỗ tai xem cô thêu túi tiền. Trong chốc lát, thấy cô rốt cuộc cũng thêu xong, hắn có chút khẩn trương căng thân thể, đầu ngón tay không tự giác vuốt tiết y phu nhân mới vừa thay cho hắn.
Tuy cái đuôi vẫn là không che đậy, nhưng hắn tốt xấu gì cũng không còn là một con rồng khoả thân nữa rồi.1
Hơn nữa, hắn vừa mới phát hiện, trên giường chỉ có một bộ chăn đệm, đây có phải có nghĩa là mấy ngày nay nàng đều ngủ chung với hắn?2
Long tiên sinh cảm thấy ngực hơi nóng lên, đây là hậu quả của việc lúc trước mất đi máu đầu tim sao?
—— Loan Loan căn bản không biết anh long đã thoát khỏi nguy hiểm hơn nữa còn khôi phục ý thức, cô chăm chú thêu xong mũi thêu cuối cùng, sau đó cẩn thận thu kim, cất mấy sợi chỉ thừa xong mới đem túi tiền thành phẩm đối chiếu với sừng của Long tiên sinh một chút.
Tuy rằng tay nghề còn phải học tập nhiều, nhưng đoạn sừng cùng với đôi lỗ tai kia hẳn là vẫn rất giống.
"Long tiên sinh, nếu ta có đem cái túi tiền ra ngoài bán, nhất định sẽ bán không được đâu nhỉ." Nàng nhịn không được cười, "Thôi ta giữ lại cho mình dùng là được rồi."
Mục Loan Loan lấy ra mấy cái đồng bạc cùng mấy đồng tiền, toàn bộ nhét vào túi tiền màu xanh biển đó, lại sờ sờ hai cái lỗ tai lông xù xù màu trắng thêu ở mặt trên, tay có hơi ngứa.
Cô lại muốn sờ sờ lỗ tai Long tiên sinh rồi.
Nhưng Mục Loan Loan vẫn cố khắc chế, cho dù lỗ tai Long tiên sinh có xù xù đến mấy, mỗi ngày cô kéo kéo mười mấy lần chắc không lâu cũng trụi lông mất.
Cô cẩn thận đem túi tiền đặt ở bên cạnh gối đầu, kiểm tra một chút xem cửa có khóa kỹ hay chưa, xong Mục Loan Loan liền chuẩn bị ngủ.
Cô tắt hết hơn phân nửa đèn trong phòng, chỉ để lại một chiếc đèn sắp hết dầu.
Phòng tối sầm lại, an tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng sột soạt cô đang cởi áo ngoài.
Long tiên sinh có chút khẩn trương, cho dù đã cùng phu nhân ngủ chung vài lần, hắn vẫn là không có biện pháp thích ứng với loại sinh hoạt tình lữ rồng này.
Ánh đèn ái muội, hắn vẫn là phu quân trên danh nghĩa của nàng.
Chờ khi bàn tay Mục Loan Loan mang theo một tia khí lạnh xốc chăn lên, Long tiên sinh đã bắt đầu nóng dần dần.
Mục Loan Loan đã lâu không nằm trên cái giường mềm mại, chỉ cảm thấy cả người xương cốt đều mềm, cô đã liên tục bốn cái buổi tối không ngủ, nếu là trước kia, kia quả thực đột phá cực hạn của cơ thể.
Cho dù hiện tại cô là cái tu sĩ đi nữa, nếu thời gian dài như vậy không ngủ không nghỉ, cũng có chút chịu không được.
Cô sau khi nằm xuống ổ chăn ấm áp đã được Long tiên sinh ủ sẵn, cơ hồ cả người bắt đầu mệt rã rời.1
Tìm một vị trí không chạm vào hắn, lại có thể giãn ra thân thể, Mục Loan Loan nằm gọn gàng xong, đang chuẩn bị ngủ thì kết quả không cẩn thận liếc mắt qua Long tiên sinh, vừa nhìn liền thấy đôi lỗ tai trắng tinh không ngừng run rẩy, lớp lông tơ ở mặt trên thon dài dưới ánh đèn chiếu rọi xuống có vẻ đặc biệt xù xù.
Do Long tiên sinh quá đau nên phản xạ có điều kiện là run lỗ tai sao?
Dù cho cô suy đoán Long tiên sinh là bởi vì đau đớn mới run lỗ tai, thật sự là có hơi tàn nhẫn nhưng Mục Loan Loan lại thấy ngứa ngáy lòng, cô nhịn rồi lại nhịn, vẫn quyết định sờ thêm một lần cuối cùng nữa thôi.
"Long tiên sinh, ta có thể sờ lỗ tai ngươi không?" Trước khi ra tay, Mục Loan Loan hành lễ khi dễ anh rồng thực vật, "Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi đồng ý nha."
Nhưng lúc này đây, Long tiên sinh đang tỉnh.
Hắn nghe thấy lời nàng nói, lập tức hơi ngốc ra, thậm chí chưa kịp phản ứng lại cái từ "lỗ tai" trong miệng nàng là có ý tứ gì.
Nhưng đến khi lòng bàn tay mềm mại mang theo hơi lạnh của nàng chạm vào cái lỗ tai lông xù xù đã từng bị nhạo báng của hắn, cả con rồng lập tức cứng đờ.
Cảm giác tê tê dại dại từ lỗ tai mẫn cảm một đường nổ tung, mặt Long tiên sinh cơ hồ lập tức đỏ ửng.
Hắn, hắn, từ sau khi hắn thành niên đã không còn lộ ra hai cái lỗ tai này nữa rồi lộ, vì sao bây giờ đột nhiên xoạt ra tới! Còn có, chẳng lẽ cái thứ xấu xấu mà nàng vừa mới thêu trên túi tiền... chính là sừng và lỗ tai hắn giác sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...