Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Bạch Thủy Dao chớp mắt vài cái mới phản ứng lại: "Gì cơ? Loan Loan, cô vừa nói cái gì? Cô không định rời khỏi nơi này sao?"

Cô tức giận nói: "Loan Loan, cô không phải mới đồng ý với ta sao? Hơn nữa cô nhìn xem hai chúng ta mới đến phủ bạo quân được mấy ngày, ta còn tốt, không phải chịu khổ gì, nhưng cô nhìn lại đi, cô mới vừa gả vào đã bị phạt quỳ từ đường, đầu gối đều sưng lên cả rồi.."

Nói rồi, cô không nhịn được mà khóc lên, hốc mắt hồng hồng, nhìn giống như cũng có vài phần tình cảm chân thật.

Mục Loan Loan mỉa mai trong lòng, liền tính nàng chỉ mới xem quyển tiểu thuyết này được có chút, nhưng cũng đủ để nàng thấy được, Bạch Thủy Dao căn bản không phải dạng người tốt đẹp gì.

Bạch Thủy Dao là con gái riêng của Mục phụ được nuôi ở bên người từ nhỏ, đối với người ngoài thì cô ta mang thân phận là nha hoàn của nàng, nhưng thực chất ở trong nhà, cô ta được đối xử như tỷ muội của với nàng. Tướng mạo cô ta xuất chúng, lại thích tỏ ra mình là bạch liên hoa (*), quan trọng ả vẫn luôn không thích nàng, lần trách phạt này, Bạch Thủy Dao căn bản không hề giúp nàng nói lấy một câu.

(*) Nghĩa đen là hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.

Hơn nữa.. Mục Loan Loan mặt không biểu cảm liếc mắt nhìn tấm đệm bên dưới đầu gối Bạch Thủy Dao.

Nếu cô ta thực sự quan tâm nàng, đã không một mình độc chiếm hoàn toàn miếng đệm mà hai người dùng để quỳ xuống.


"Loan Loan, ta cũng là vì ngươi." Bạch Thủy Dao nức nở lên: "Ta là không thể giúp được gì hơn, dù sao ta cũng chỉ là một nha hoàn hồi môn.."

Bạch Thủy Dao giọng đứt quãng, đến cuối cùng còn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ đầy thương cảm: "Bộ dạng bạo quân kia như thế, hơn nữa ta còn nghe được hắn bị tàn tật, phủ bạo quân này nói không chừng chưa cần đến hai năm đã trở thành nơi hoang vu, cô thực sự không định rời khỏi sao?"

Mục Loan Loan nhìn những giọt nước mắt lấp lánh kia, nội tâm không chút dao động. Thầm nghĩ rằng Bạch Thủy Dao hôm nay có ở trước mặt nàng khóc thành tiểu kim tượng (*), nàng cũng không đồng ý chạy trốn cùng cô ta.

(*) Tượng vàng giải Oscar, ý nói Bạch Thủy Dao diễn xuất tốt đó.

Dựa vào ký ức tối hôm trước nàng có đọc sơ qua cuốn tiểu thuyết kia, Bạch Thủy Dao là nữ chính, có hào quang của nữ chính, chạy trốn đều không có việc gì, cứ cho là bị phát hiện thì nhiều nhất là bị Ngao Khâm cưỡng hôn một chút là xong chuyện. Nhưng nàng, chính là đang sống sờ sờ liền biến thành bộ xương khô.

Nàng không muốn chết đâu, huống hồ, Bạch Thủy Dao xúi giục mình chạy trốn như vậy, hoàn toàn là vì cô ta khinh thường bạo quân tàn tật, chứ chẳng phải nghĩ cho nàng cả đời phải sớm tối ở trong phủ cái phủ bạo quân này.

Đầu Mục Loan Loan thực sự đang rất đau, nàng căn bản chẳng có tâm trí cũng như sức lực mà để ý tới Bạch Thủy Dao, chỉ lãnh đạm quả quyết: "Ta nói, ta không chạy."

Bạch Thủy Dao khóc một lát, thấy Mục Loan Loan thật sự không phản ứng lại, mới ngừng thút thít ngừng khóc, ôm đầu gối ngồi ở một bên ngây ngốc, trong khoảng thời gian ngắn, nháy mắt từ đường đã rơi vào yên tĩnh.

Mục Loan Loan nhắm hai mắt lại cố gắng sắp xếp lại thông tin trong đầu, sau đó tính toán, đến khi mở mắt ra, Bạch Thủy Dao đã không còn thấy ở từ đường rồi.

Mục Loan Loan nhìn quanh tìm kiếm thì phát hiện tấm đệm đã bị cô ta mang đi cả rồi, nàng nhìn cửa từ đường vẫn đóng chặt, nhịn không được mà nén một tiếng thở dài. Dựa vào ký ức mấy ngày trước của nàng, đây là ngày thứ sáu quỳ từ đường, nếu theo sự phát triển của cốt truyện, buổi tối ngày mai nàng cùng Bạch Thủy Dao sẽ chạy trốn.

May mắn nàng tới sớm, nếu chậm chút nữa mới tới, chẳng phải là để mình chịu cảm giác chết chóc sao.

"Phu nhân, đã đến giờ rồi, người có thể trở về phòng nghỉ ngơi." Ngoài cửa truyền đến một thanh âm lạnh băng, là nha hoàn phụ trách giám sát nàng - Phất Liễu.

Nàng tuy rằng bị phạt, nhưng tới gần 12 giờ đêm, vẫn phải trở về tẩm cung của bạo quân, ngủ chung với hắn.

Nghĩ đến hình ảnh khủng bố trong đầu kia, Mục Loan Loan cảm thấy lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh.


Thời điểm xem tiểu thuyết không cảm thấy gì, với bạo quân tàn tật lại xấu xí, thậm chí nàng còn có chút thương cảm, nhưng mà giờ này thật sự mặt đối mặt với nam nhân như vậy, nàng vẫn có chút e ngại.

"Phu nhân, nhanh lên cho." Phất Liễu cũng không kiên nhẫn, kéo cửa từ đường ra.

Phất Liễu mặc áo tơ lụa màu xanh non, trên đầu tuy là búi tóc của nha hoàn, nhưng lại có cài cây trâm ngọc. Nhìn lại chính mình, có một cái áo dài màu trắng có phần bẩn thỉu và hôi hám, trên đầu cũng không có thêm trang sức gì, nói nàng là nha hoàn nàng cũng tin!

"Thất thần làm cái gì? Đi thôi." Phất Liễu bất mãn trừng mắt nhìn nàng, nếu không phải bởi vì vị phu nhân xung hỉ này, ả cũng không cần phải chịu cảnh khổ sai cứ mỗi nửa đêm đều đến tẩm cung của bạo quân, tuy nói trong quá khứ, bạo quân lớn lên có mười phần anh tuấn, lại có năng lực xuất chúng, nhưng hiện tại, hắn như vậy, ả căn bản không muốn đi.

"Hừ, hay là quỳ hỏng chân luôn rồi." Phất Liễu nhỏ giọng lầm bầm, trợn cặp mắt trắng dã liếc Mục Loan Loan một cái.

Mục Loan Loan bất ngờ xuyên sách, còn xuyên thành nữ phụ, vốn dĩ tâm trạng đã chẳng vui vẻ gì, lại gặp ngay ả nha hoàn Phất Liễu này đối với nàng như vậy, nàng một chút cũng không muốn nhẫn nhịn: "Phất Liễu, nếu ta không đến tẩm cung, ngươi sẽ thế nào?"

Phất Liễu nghẹn họng, hiển nhiên không nghĩ tới phu nhân vẫn luôn yếu đuối kia sẽ nói ra những lời như vậy, sắc mặt có chút khó coi.

Hiện tại quân thượng đang hôn mê bất tỉnh, toàn bộ phủ bạo quân đều do Ngao Khâm đại nhân quản lý, tuy rằng tương lai quân thượng khả năng cao sẽ chết, vị phu nhân này cũng không đáng để sợ, nhưng Ngao Khâm đại nhân vẫn còn đối xử tử tế với quân thượng, nếu Mục Loan Loan không đến tẩm cung, ả chính là không làm tròn trách nhiệm được giao, chắc chắn sẽ bị trách phạt.

Phất Liễu nén xuống một hơi, khôi phục bộ dạng rũ mắt cúp mi: "Phu nhân, thực xin lỗi, đều là Phất Liễu sai, mong phu nhân thứ lỗi."

Mục Loan Loan đương nhiên biết ả đang giả bộ, nhưng cũng không có ý tiếp tục nắm chặt không buông, liền theo Phất Liễu rời khỏi từ đường.


Đường đi từ từ đường đến tẩm cung của bạo quân rất dài, bọn họ đi ước chừng mười lăm phút mới đến.

Phất Liễu đưa nàng vào tẩm điện, còn chưa tới phòng, một mùi hôi như có như không truyền đến chóp mũi của Mục Loan Loan.

"Phu nhân, mong người chăm sóc tốt cho quân thượng." Phất Liễu dừng ở cửa phòng nói vọng vào, trong tiếng nói mang chút phó thác.

Nghĩ đến hình ảnh trong trí nhớ, Mục Loan Loan gật đầu cứng nhắc, run rẩy đưa tay đẩy cửa phòng.

____________o0o___________​

Cập nhật ngày 1/1/2020 tại Việt Nam Overnight

Editor: Hồng trà hoa quế

Beta: Kimnana


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui