Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi


Thứ đang hiện ra trong đầu hắn chính là cảnh tượng sau một tháng họ chia tay nhau, hôm đó hắn giết một người của Ma tộc, tâm trạng không được tốt cho lắm, có lẽ cũng chính vì thế nên mới ngủ không được ngon giấc.

Đến mức, trong đêm lại mơ thấy một nữ tử thân mặc chiếc váy màu lam nhạt, trên mặt che chiếc khăn lụa mỏng.

Hắn gọi tên nàng theo bản năng.

Nữ tử không hề đáp lại, nhưng chậm rãi đến gần hắn, dùng tay đè lên vai hắn trực tiếp đẩy hắn ngã xuống giường, ngay sau đó, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua vết thương trên gương mặt.

Vết thương đo đỏ, miệng vết thương rất nhỏ, đến mức hắn còn chả buồn xử lý.

Mùi thơm trên thân thể nàng liên tục tràn vào mũi hắn, nàng nói: "Huynh bị thương rồi.

"
Bùi Nghiễn muốn đẩy nàng ra, thế nhưng miệng lại thành thật hơn thân thể, hắn không hề cử động, chỉ đáp lại: "Không có gì đáng ngại.

"
Nữ tử khẽ cười một tiếng, âm thanh uyển chuyển êm tai: "Đúng thật là một kẻ ngốc, đến lúc này rồi mà còn ra vẻ trấn định.

"
Nói là trấn định, nhưng thật ra không phải, nhiều lắm chính là đầu óc như phủ một lớp sương mù, hắn luôn luôn chậm nửa nhịp để suy nghĩ về những lời nói và hành động mập mờ của nàng.


Cũng chính vì hắn quá mức trung thực, cho nên nàng mới có thời cơ để lợi dụng.

Nữ tử đặt tay lên ngực hắn: "Bùi đạo trưởng, dường như lòng huynh loạn rồi.

"
Loạn?
Người hắn cứng đờ, nghiêng mặt đi, lúc đưa tay nắm chặt lấy hai vai nàng muốn đẩy nàng ra, nàng chợt bưng mặt hắn, in cánh môi mềm mại của mình lên cánh môi hắn.

Có một lớp lụa mỏng ngăn cách giữa sự mềm mạihai bên, nhiệt độ cơ thể được truyền qua một cách mập mờ như thế.

Đầu óc của hắn đúng thật như lời nàng nói, loạn rồi.

Mà dường như nàng cảm thấy hắn như thế này rất thú vị, thế là bèn kéo khăn che mặt xuống rồi cố tình liếm láp môi hắn.

Trong cơn bối rối, hắn lập tức đẩy nàng ra, mà trong nháy mắt đẩy nàng ra, hắn cũng tỉnh mộng.

Trán hắn phủ đầy mồ hôi, tim đập nhanh như sấm.

Lúc này, Bùi Nghiễn đang hổ thẹn về những ý tưởng hoang đường đối với nàng trong mấy tháng qua, cho nên không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nhưng cũng không có cách nào nói láo.


Hắn trả lời: "Cô nương đoán không sai.

"
Hắn quả thật có dự định sẽ đợi đến lúc đó như thế này.

Xem như đã giữ lời giao hẹn.

Nếu nàng không đến mà băng tuyết đã tan, hắn có thể đi đến tận cùng biển cả để làm những việc mình muốn.

Nếu nàng đến!
Hắn vẫn còn chưa nghĩ kỹ.

Thấy hắn thành thật như thế, còn lạnh nhạt với mình như vậy, nàng cũng sắp hoài nghi có phải là cây trâm kia hỏng rồi không.

Nhưng điều đó không đúng, bởi vì mỗi một lần Bùi Nghiễn mơ thấy nàng, đều là nàng tự thân trải nghiệm, vậy nên không hề có sai sót.

Nghĩ đi nghĩ lại, thế là Tân Tuyết bèn thử thăm dò: "Bùi Nghiễn.

"
Bùi Nghiễn thoáng giật mình, trực giác biết không phải là chuyện gì tốt.

Nhưng hắn vẫn đáp lời: "Ừm.

"
"Huynh muốn đi đâu, đưa ta theo có được không?"
Bùi Nghiễn sững sờ, lúc này mới ngước mắt nhìn nàng: "! Vì sao chứ?"
Tân Tuyết nói một cách đương nhiên: "Không phải ta đã nói rồi hay sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận