Lời này nói ra đến ngay cả bản thân hắn cũng thấy xấu hổ, ngay sau đó hắn nghiêng đầu đi, thử suy nghĩ xem nên làm sao để ra ngoài.
Tân Tuyết lại không buông tha hắn, nàng đột nhiên đưa tay ra quay thẳng mặt hắn lại, khiến toàn thân hắn cứng đời.
Mi mắt ta cong cong, mang theo một sự trêu chọc: "Vậy bây giờ huynh nhìn ta cho kỹ, cảm thấy ta đẹp không?"
Đôi đồng tử màu đen chạm vào đôi mắt trong sáng thuần khiết của thiếu nữ, hắn thấy mình bên trong đấy.
Hắn lập tức hơi muốn chạy trốn, bèn đẩy Tân Tuyết ra, bảo: "Cô nương nói đùa rồi.
"
Ngay sau đó, hắn định sẽ tập trung truyền linh lực vào trong kiếm, hắn nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng hướng tồn tại của người thứ ba.
Sau khi nhắm mắt lại, ngũ giác rõ ràng dị thường, tiếng thở dài của thiếu nữ truyền đến.
"Vậy Bùi đạo trưởng không hài lòng về ta, phải làm như thế nào bây giờ! Tộc của ta có một quy tắc, nam nhân đầu tiên trông thấy chân dung của ta sẽ phải chịu trách nhiệm với ta cả đời.
"
Trong nháy mắt, một kiếm được Bùi Nghiễn chém ra trực tiếp lệch đi, vốn định chém về phía hồ yêu, kết quả lại miễn cưỡng lệch đi, trực tiếp cứa rách cây đào, cây đào nổ tách thành hai phần.
Cổ thuật của hồ yêu bị phản phệ, mắt nó chảy ra huyết lệ, miệng ói ra máu, ngay sau đó, lôi kiếp từ trời giáng xuống đánh vào lưng nó, liên tiếp ba tiếng, trực tiếp ép nó quay trở lại nguyên hình.
Quả nhiên, hồ yêu cấp thấp không thể nào chịu nổi Thiên Phạt.
Lúc hóa hình lại gặp phải bọn họ, không phải cũng chính là Thiên Phạt sao, số mệnh đã thế rồi.
Bùi Nghiễn chăm chú nắm chặt chuôi kiếm, xoa xoa huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nói: "Cô nương đừng lừa gạt ta.
" Hắn bước chậm đến, bóp lấy cổ hồ yêu, nhấc nó lên.
Hồ yêu đã thoi thóp, muốn giãy dụa, nhưng lại hoàn toàn không có sức lực.
Tân Tuyết nhìn nó một cái, sau đó nói: "Trong tộc có quy tắc này, ta cần gì phải lừa huynh?"
"Nhưng cô nương quả thật đang lừa ta.
" Bùi Nghiễn nhìn nàng một cách chắc chắn, hắn cố chấp bảo: "Mục đích lên núi của cô nương không phải là nó, mà là ta?"
Tân Tuyết nở nụ cười, cũng không che giấu: "Sao huynh phát hiện được thế?"
"Bởi vì cô nương hoàn toàn không hề bận tâm đến nó, vào thời khắc nguy nan còn nhớ rõ lôi kéo làm quen với ta.
"
Tân Tuyết bỗng nhiên tìm được thú vui, nàng vây quanh Bùi Nghiễn trông dáng vẻ rất thư sinh một vòng, sau đó nói: "Có Bùi đạo trưởng huynh ở đây, khốn cảnh như thế nào mới có thể xem là nguy hiểm?"
"Lời không thể nói quá vẹn toàn được.
" Bùi Nghiễn bỏ hồ yêu vào trong túi, chậm rãi đi xuống dưới núi.
Lúc này, đường núi trơn trượt gập ghềnh, bầu trời liên tục đổ cơn mưa phùn không dứt, có giọt nhẹ nhàng rơi lên gương mặt nàng.
Cử chỉ của Tân Tuyết ưu nhã, nàng cầm ô che lên trên đỉnh đầu của hai người, vừa đi vừa nói chuyện với hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...