Là tay sao?
Lâm Thanh Vãn nhịn không được, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nàng cảm thấy có lẽ đầu óc của mình hỏng rồi, lại có một thoáng chốc cảm thấy tên biến thái chết tiệt này lại đối xử với nàng có chút tốt?
Nhất định là bị ngược đãi đến mức đầu óc bị úng nước rồi!
Hắn chính là trùm phản diện sẽ dằn vặt nàng đến chết đấy!
Trùm phản diện điên loạn đó a a a a!!!
Lâm Thanh Vãn tỉnh táo lại, ừm, nếu như có thể, vẫn không thể giữ lại Hề Huyền Lương, chung quy vẫn là tai họa không phải hay sao?
Nàng vờ trưng ra vẻ mặt ân cần bước lên, đi về phía hắn rồi nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn ngươi.
"
Hề Huyền Lương đang muốn đáp lại, lại không ngờ có một con thú lớn dữ tợn toàn thân mang theo ngọn lửa cuồn cuộn đánh tới, trực tiếp đụng gãy mấy cây đại thụ trăm năm.
"Hủ Nham Thú.
" Hề Huyền Lương khẽ nhả ba chữ.
Lâm Thanh Vãn mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi, có thứ này nữa ư?
Dường như đúng là có chuyện như thế này!
Có điều, đợi đã!
Nàng tập trung tinh thần nhìn kỹ người bị Hủ Nham Thú ngậm trong miệng, một thân áo trắng nhuốm máu, khuôn mặt giăng đầy vết tích phong sương.
Người chật vật như thế, cho dù là ai thì cũng không dám nhận, đó chính là tam tông chủ của Linh Đạo Tông - Công Tôn Ngọc.
Ông ấy còn sống, không kêu cứu nhưng cũng không suy sụp chịu chết.
Lâm Thanh Vãn thoáng chốc hoảng hốt, sao lại còn cả ông ấy nữa chứ?
Lúc này, Hủ Nham Thú chính là một con thú thích giết chóc, còn ăn thịt người, sau khi gặp được hai người bọn họ thì lắc lắc cái đầu ngẩng lên, thả Công Tôn Ngọc xuống đất, đánh về phía Hề Huyền Lương.
Lâm Thanh Vãn âm thầm tính toán kỹ lưỡng, lập tức phi thân ra ngoài dùng kiếm cản lại, đánh nhau với Hủ Nham Thú.
Những đốm lửa nhỏ bắn lên váy áo của nàng, làn váy của nàng tung bay, nhón mũi chân bay lên không trung, đâm một kiếm vào thân thể Hủ Nham Thú.
Một giây sau, cả người Lâm Thanh Vãn đã bị đánh văng ra, lòng nàng lạnh đi, nhắm mắt lại.
Hề Huyền Lương vừa vặn đến gần Công Tôn Ngọc, định đỡ ông ấy lên, kết quả lại có một người chợt va mạnh xuống đất ngay trước mắt hắn.
Hề Huyền Lương: "! "
Chỉ thấy Lâm Thanh Vãn nằm ở trước mặt nôn ra một ngụm máu, nàng run run tay, đặt thanh kiếm vào bàn tay hắn đang vươn ra để kéo Công Tôn Ngọc, nàng nói: "Sư đệ, trước mắt chỉ có thể dựa vào ngươi, sư tỷ vì cứu ngươi đã bị hủy đi tâm mạch, chỉ sợ nhất thời không thể nào chiến đấu được nữa! "
Hề Huyền Lương trầm mặc nhìn chằm chằm nàng.
Nàng ôm ngực kịch liệt ho khan, cuối cùng thở dốc mấy hơi, thế mà không thể lấy hơi được, lại trực tiếp ngã xuống đất, một khắc cuối cùng trước khi hôn mê, nàng vẫn không yên tâm nắm chặt vạt áo của hắn như cũ.
"Sư đệ, ngươi thế nào cũng phải sống sót, ta còn muốn gặp ngươi ở trong nội môn, ngươi phải nhớ kỹ ta! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...