🍓Editor: Jocastalin
🍓Beta: Dâu
Hứa Thiện Ý không nghĩ tới Chu Cận lại thay đổi thất thường như vậy, lúc sáng, cậu còn nói là cố ý đùa giỡn cô, biểu cảm còn rất xấu xa.
Hiện tại, không hiểu tại sao lại nhiệt tình với cô như vậy, còn nhắc tới việc lúc trước giúp cô học bổ túc.
Cô rơi vào đường cùng, đành phải nói chi tiết: “Là mẹ của mình bị bệnh.
Được rồi, cậu có thể buông mình ra được chưa?”
Chu Cận rốt cuộc cũng buông cô ra.
Hứa Thiện Ý cho rằng có thể thoát khỏi Chu Cận không hiểu tại sao lại trở nên kỳ quái, nhiệt tình như vậy, cô nhanh chóng đi ra thang máy, đuổi theo anh họ đang nói chuyện với Tiếu Tiểu Đào ở phía trước.
Nhưng rất nhanh, cô cảm giác được có một người đi theo ở phía sau.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, thấy Chu Cận mặt đầy tươi cười, gắt gao đi theo phía sau cô.
Bộ dạng này của cậu, hoàn toàn không giống là tiện đường với cô, rõ ràng là đang đi theo cô.
Hứa Thiện Ý cảm thấy không được tự nhiên, cô có chút tức giận, lập tức dừng bước chân lại, buồn bực cảnh cáo cậu: “Chu Cận, làm phiền cậu có thể đừng đùa giỡn với mình nữa được không, mình thật sự không có thời gian và tinh lực để chơi với cậu.”
Biểu cảm của Chu Cận cứng đờ, thì ra cô nghĩ cậu là người như vậy sao?
Nhưng rất nhanh, cậu lại khôi phục sự nhiệt tình của mình: “Mình không có ý gì khác, biết mẹ của cậu bị bệnh nên muốn đi thăm chút, dù sao lúc trước mình cũng đã từng ăn cơm ở nhà của cậu, mình cũng không thể coi như không biết gì được.”
“Cậu có ý gì?” Hứa Thiện Ý mơ hồ có cảm giác hình như so với lần đầu tiên gặp mặt, mặt cậu lại càng thêm dày.
“Hiện tại các cậu muốn đi đâu?” Chu Cận không trả lời mà hỏi lại.
Hứa thiện Ý tức giận trừng mắt nhìn cậu một cái: “Vì sao mình phải nói cho cậu biết?”
“Mình ngồi cùng bàn với cậu, mình còn đến nhà của cậu để dạy thêm cho cậu, chúng ta đều đã quen thuộc như vậy, không phải sao?” Chu Cận vẫn cứ cười.
Hứa Thiện Ý cảm thấy thật ra cậu chính là một tên lưu manh.
Cô trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, không để ý tới cậu nữa, vội vàng chạy lên phía trước đuổi theo bước chân của anh họ.
Nụ cười trên môi Chu Cận đột nhiên nhạt dần, trong mắt mang theo một cơn tức.
Ánh mắt của cậu âm trầm, hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lục Tân Hồng.
Lục Tân Hồng đang nói chuyện cùng với Tiếu Tiểu Đào, nói chuyện rất vui, còn cười tủm tỉm.
Nhưng trong lúc đó, đột nhiên anh lại cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, hình như là có ánh mắt ai đó đang theo dõi anh, ánh mắt này khiến người khác khó chịu.
Nhưng con người anh có chút tùy tiện nên không đem chuyện này để trong lòng, vì thế anh không quay đầu lại nhìn, bởi vậy anh không nhìn thấy ánh mắt Chu Cận như muốn chém anh thành nghìn mảnh.
Nửa tiếng sau, Hứa Thiện Ý và anh họ mua bốn phần bữa tối nhẹ, sau đó hai người cầm bữa tối chuẩn bị quay về bệnh viện.
Trên đường trở về, Hứa Thiện Ý phát hiện Chu Cận lúc nãy đi theo sát phía sau cô giờ không thấy đâu nữa, cuối cùng cô cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng sau khi trở lại phòng bệnh không bao lâu, cô cùng mẹ, dì với anh họ đang chuẩn bị ăn bữa tối, cửa phòng bệnh lại đột nhiên vang lên.
Mẹ Hứa nghe thấy tiếng đập cửa, nói con gái đi xem: “Tiểu Thiện con đi xem là ai.”
Hứa Thiện Ý buông bát đũa, gật đầu đứng dậy đi đến cửa phòng bệnh, đưa tay mở cửa.
Khi cửa phòng vừa mở ra, cô lập tức ngây người, tại sao lại là Chu Cận?
Có phải hôm nay cậu biến thành âm hồn không tan không?
Cô cắn răng nhỏ giọng hỏi cậu: “Vì sao cậu còn chưa đi?”
Vì sao còn muốn đến dây dưa với cô?
Trong tay Chu Cận ôm hai giỏ hoa quả lớn, trên môi mang theo nụ cười: “Cho mình vào đi.”
Thái độ Hứa Thiện Ý kiên trì: “Không được, cậu nhanh chóng rời đi đi.”
Mẹ Hứa thấy con gái đứng chặn ở cửa, không thấy người gõ cửa đi vào, bà cảm thấy kì quái, nhịn không được hỏi: “Tiểu Thiện, là ai vậy? ”
Hứa Thiện Ý vừa định nói là một người lạ đến nhầm phòng nhưng Chu Cận vậy mà lại đi vào bằng lối bên cạnh khi cô nghiêng người, cậu lộ ra nụ cười hiền lành của một học sinh tốt đối với mẹ cô: “Dì, là con, con nghe bạn Hứa nói dì bị bệnh, cho nên con đến thăm dì.”
Hứa Thiện Ý đứng ở cửa tức giận đến mức muốn nổ tung, nhưng cuối cùng, cô vẫn phải nỗ lực áp chế cảm xúc của bản thân, sau đó đóng lại cửa phòng bệnh, xoay người đi đến trước giường.
Mẹ Hứa nhìn thấy Chu Cận nên rất vui, bà không nghĩ tới đứa nhỏ này lại tốt như vậy, biết được bà bị bệnh nên đến thăm bà.
Bà vội càng cười nói: “Con là một đứa nhỏ, đến là tốt rồi, không cần phải mua này nọ làm gì.”
Một đứa nhỏ.
Chu Cận không thích cái xưng hô này.
Cậu cảm thấy bản thân không nhỏ.
Nhưng đối phương là mẹ của Hứa Thiện Ý, cậu chỉ có thể cố gắng nở một nụ cười nhàn nhạt: “Dì không cần phải khách sáo như vậy.”
Nửa tiếng sau, bởi vì mẹ Hứa nói với dì của Hứa Thiện Ý, Chu Cận là người đứng đầu toàn trường, rất lợi hại.
Dì của Hứa Thiện Ý lập tức bắt đầu kể thành tích của Lục Tân Hồng không tốt, nói thành tích của Hứa Thiện Ý lúc trước cũng không tốt, nói bọn họ về sau nên đi theo Chu Cận học.
Chu Cận được hai vị trưởng bối khen chỉ có trên trời, dưới đất không có.
Nhưng ánh mắt của cậu chỉ dừng ở trên người Hứa Thiện Ý.
Hứa Thiện Ý nhìn dì và mẹ đang nói hơn thua, đã vậy Chu Cận còn nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt như muốn ăn cô vào bụng, cô đành phải đưa phiếu điểm của mình ra: “Mẹ, dì, thành tích của con đã tốt hơn trước rồi, hai người nhìn đi, lần này con đứng thứ hai toàn ban đó.”
Dì cầm lấy phiếu điểm, vừa nhìn thấy đây là sự thật, bà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: "Dì nhớ trước kia thành tích của tiểu Thiện rất kém, tại sao đột nhiên lại trở nên giỏi như vậy?”
Mẹ Hứa nhận lấy phiếu điểm, vừa thấy cũng rất vui mừng, nhưng bà vẫn nhịn không được nói: "Còn không phải là nhờ công lao của tiểu Chu sao, nếu không phải tiểu Chu giúp con học bù thì con có thể thi được tốt như vậy sao?”
Mẹ Hứa vừa nói lời này ra khỏi miệng, Chu Cận lập tức mở miệng: "Dì không cần khen cháu, là do tiểu Thiện thông minh.”
Lúc này cậu có thể gọi Hứa Thiện Ý là tiểu Thiện, không cần phải gọi là bạn học Hứa nữa.
Cậu nói lời này làm cho mẹ Hứa càng thêm vui mừng.
Không biết mẹ Hứa nghĩ gì, đột nhiên nói với con gái: "Tiểu Thiện, về sau ở trường học con đừng cùng người khác chơi lung tung, con xem, tiểu Chu mới dạy thêm cho con vài lần, thành tích của con đột nhiên lập tức tăng mạnh, con nên cảm ơn tiểu Chu thật tốt."
Ánh mắt Chu Cận nhìn về phía Hứa Thiện Ý, cậu trầm giọng nói: "Dạy thêm cho cậu, là điều mà người ngồi cùng bàn này phải làm, không cần cảm ơn.”
“Làm sao có thể không cảm ơn được? Tiểu Chu, về sau cháu thường xuyên đến nhà dì ăn cơm, dì sẽ làm đồ ăn ngon cho cháu.” Bởi vì thành tích thi lần này của Hứa Thiện Ý rất tốt, nên mẹ Hứa hoàn toàn bỏ qua vấn đề Chu Cận là một nam sinh, bà muốn cảm ơn Chu Cận thật tốt để mong Chu Cận có thể tiếp tục dạy thêm cho gái mình.
Hoàn toàn không hỏi ý kiến của Hứa Thiện Ý, cô chỉ có thể ngồi ngây người nhìn mẹ cô và Chu Cận kẻ xướng người họa.
Cô cảm thấy tình cảnh trước mắt này là ngoài ý muốn và hư ảo.
Chu Cận bình thường luôn hung dữ, không để ý tới ai, có đôi khi cậu không vui, cô nhìn vẻ mặt của cậu cũng cảm thấy sợ hãi.
Lúc trước cậu tới nhà cô để giúp cô học bù, cũng không thấy cậu đối với mẹ cô nhiệt tình như vậy.
Hôm nay, cậu thật sự rất kì lạ.
Hứa Thiện Ý nhịn không được mà nghi ngờ, hôm nay Chu Cận không có uống say, vậy có khả năng là thần kinh không được bình thường.
Mà mẹ của cô, cũng quá dễ dỗ.
Lần này cô có thể thi tốt, tuy rằng quả thật là do có Chu Cận hỗ trợ nhưng lúc sau đều là do chính bản thân cô tự mình nỗ lực.
Nhưng mà, vẫn là nên quên đi.
Hôm nay mẹ cô phẫu thuật, vốn là không thoải mái, hiện tại mẹ có thể vui như vậy, cô không nên nói chuyện không vui, để mẹ vui vẻ một chút đi.
Một tiếng sau, bởi vì hôm nay rất mệt mỏi nên mẹ Hứa hiện tại đã ngủ.
Mà dì của cô thì muốn ở lại để chăm sóc cho em gái mình.
Bởi vì biết Hứa Thiện Ý tối hôm qua không có ngủ, nên dì dùng ngữ khí nghiêm khắc yêu cầu Hứa Thiện Ý: "Cháu phải về ngủ, ngày mai cũng phải đi học trở lại, cháu yên tâm, dì sẽ xin phép nghỉ vài ngày để chăm sóc cho mẹ cháu.
Mẹ cháu là em gái ruột của dì, nên dì sẽ chăm sóc bà ấy thật tốt, cháu là một đứa trẻ thì nên đi học, học tập cho tốt, biết không?"
Hứa Thiện Ý vốn muốn tiếp tục ở lại bệnh viện để chăm sóc cho mẹ nhưng dì của cô không cho, còn trực tiếp đẩy cô ra khỏi phòng bệnh.
Cùng cô rời đi còn có Lục Tân Hồng và Chu Cận.
Tới cửa bệnh viện, Lục Tân Hồng chuẩn bị đón xe taxi, Hứa Thiện Ý cũng định đi cùng.
Nhưng Chu Cận lại giữ cổ tay cô lại, trầm giọng nói: "Đợi chút, mình có thứ muốn đưa cho cậu.”
Hứa Thiện Ý đành phải dừng lại nhìn về phía cậu: "Cái gì vậy?”
Lục Tân Hồng vừa đúng lúc đón được một chiếc xe taxi, anh đứng ở ven đường vẫy tay với Hứa Thiện Ý: "Em họ, mau tới đây, anh sẽ đưa em về nhà trước.”
Hứa Thiện Ý quay đầu lại đang định trả lời anh, Chu Cận lập tức mở miệng: "Anh đi trước đi, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.”
Bởi vì vừa rồi ở trong phòng bệnh, Chu Cận được mẹ của Hứa Thiện Ý và mẹ của Lục Tân Hồng khen tùm lum, cho nên hiện tại Lục Tân Hồng đã không coi Chu Cận là người ngoài nữa, anh lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó, anh lập tức lên xe rời đi.
Hứa Thiên Ý có chút mơ màng.
Không phải chứ, đây là tình huống gì?
Vì sao Chu Cận lại đột nhiên chiếm được sự yêu thích của mẹ và dì cô, bây giờ còn chiếm được sự tin tưởng của anh họ cô.
Bọn họ yên tâm giao cô cho Chu Cận sao?
Bọn họ không sợ Chu Cận sẽ làm cái gì với cô sao?
“Ngây người làm cái gì?” Chu Cận quay đầu xoa nhẹ tóc của cô, kéo tay cô đi qua chỗ để xe máy: "Đi."
“Đi đâu?” Hứa Thiện Ý theo bản năng hỏi ra miệng, sau đó cảm thấy không đúng, cô mạnh mẽ đứng lại: "Không đúng, mình phải về nhà, mình sẽ không đi theo cậu đâu, rốt cuộc cậu muốn cho mình cái gì, đưa nhanh chút, mình còn phải đi.
”
Thật ra Chu Cận không có chuẩn bị cái gì đưa cho cô, chẳng qua là muốn tự mình đưa cô về nhà, không muốn để cho cô với anh họ cô ở cùng nhau.
Cậu đang muốn mơ hồ nói cho qua, điện thoại của cậu đột nhiên vang lên.
Chu Cận một tay giữ Hứa Thiện Ý, một tay lấy điện thoại ra, thấy là mẫu thân đại nhân gọi tới, cậu nhìn về phía Hứa Thiện Ý: "Chờ mình nghe điện thoại một chút.”
Dứt lời, cũng không chờ Hứa Thiện Ý trả lời, cậu lập tức nghe điện thoại.
"Mẹ." Thanh âm của cậu lạnh như băng, không có gì khác biệt với lúc bình thường, hoàn toàn không có nhiệt tình giống như ở trước mặt Hứa Thiện Ý.
Mẹ Chu rất hưng phấn: "Ha ha ha, tiểu tử thối, hôm nay có phải con lại cùng cô bé kia ở cùng nhau hay không?”
Chu Cận lập tức hoài nghi nhìn bốn phía xung quanh, sắc mặt hơi trầm xuống.
Mẹ Chu kích động bật cười: "Mẹ và ba con đang ở nước ngoài đây, mẹ nghe dì Vương nói, bà ấy thấy con vụng trộm trốn đi nhìn một cô bé, mẹ liền đoán ra, khẳng định chính là cô bé con muốn theo đuổi mà còn chưa theo đuổi được, ha ha ha."
Vụng trộm trốn đi nhìn lén ?
Hôm nay, Chu Cận quả thật làm việc này.
Cậu còn tưởng rằng bản thân làm thần không biết quỷ không hay, không nghĩ tới, vậy mà bị người khác thấy, còn bị truyền đến tai của mẹ.
Cậu cảm thấy có chút không thoải mái, cũng có chút tức giận: “Không sai, con đang ở cùng với cô ấy, mẹ còn có chuyện gì không?”
Hứa Thiện Ý đứng bên cạnh nghe vậy cả người lập tức khẩn trương lên.
Vừa nãy cô không có nghe lầm, Chu Cận nhận điện thoại kêu "mẹ", chứng minh là cậu đang nói chuyện điện thoại với mẹ cậu.
Vậy hiện tại, họ đang nói cái gì liên quan tới cô, hình như mẹ của cậu biết cái gì đó.
Chẳng lẽ, mẹ cậu đang ở gần đây, còn nhìn thấy bọn họ tay nắm tay sao?
Hứa Thiện Ý sợ tới mức lập tức dùng sức tránh đi bàn tay của Chu Cận, giống như tay của Chu Cận là một thứ gì đó rất dơ bẩn.
Chu Cận vì nghe điện thoại, sức lực trên tay cũng không quá lớn, không nghĩ tới đã bị cô hất ra.
Cậu hoảng loạn, lập tức đưa tay ra bắt Hứa Thiện Ý lại: “Cậu chạy cái gì?”
Mẹ Chu không rõ chân tướng: “Cái gì?”
Hứa Thiện Ý bị Chu Cận bắt lại, lúc này, cậu lo rằng cô sẽ tiếp tục chạy, nên trực tiếp nắm thắt lưng cô, kéo cô vào trong ngực, ôm cô thật chặt.
Hứa Thiện Ý bị cậu ôm đến nổi không thể nào thở được, cô vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, nhỏ giọng oán giận với cậu: “Cậu muốn ôm chết mình à?”
Chu Cận đang định phải về nàng.
(Chỗ này hiểu chết liền-_- ai hiểu nói tui sửa nha)
Trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng và tức giận của mẹ Chu, bà lớn tiếng chỉ trích: “Thằng nhóc hư, có phải con đang khi dễ cô gái nhỏ nhà người ta hay không, con chờ đó cho mẹ, mẹ lập tức trở về nước giáo huấn con, vậy mà lại khi dễ con dâu của mẹ.”
_____________🍓🍓🍓____________
Lặn 1 lần là tận 1 tháng😂 Năm nay lên 12, bài tập chất đống, đã vậy còn lười nữa=)))) Mấy bạn kia gửi chương đều đều, mà do tui lười nên chất cả đống vào một góc=)))) .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...