Gió nhẹ thổi qua làm vài sợi tóc mái trên trán Phó Thời Hàn khẽ lay động, gương mặt như được điêu khắc dũa gọt thành một khối tinh xảo.
Bạch Y Tịch có thể mơ hồ cảm giác được anh đang tức giận, nhưng cô không hiểu được vì sao nên đơn giản cứ mặc kệ.
Bạch Y Tịch thong thả một bên ngậm kẹo mút, một bên để mặc Phó Thời Hàn nắm tay mình dẫn về phía trước, cũng chỉ là nắm tay không có gì to tát, dù sao lúc nhỏ còn từng ngủ chung một cái giường.
Đang đi, Phó Thời Hàn nghe thấy bên cạnh truyền đến âm thanh răng rắc nho nhỏ thì trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ: Đúng là vật nhỏ không tim không phổi mà.
Bên ngoài cánh cửa sắt nhà Phó Thời Hàn, thân hình gầy gò của Mộ Hy Hy làm nổi bật bộ đồng phục rộng thùng thình của cô, cô đứng đó một mình với chiếc cặp sách bạc màu trên lưng.
Khoảnh khắc cô thấy Phó Thời Hàn đi tới, ánh mắt cô hơi sáng lên.
Nhưng khi nhìn thấy Phó Thời Hàn đang nắm tay Bạch Y Tịch quay lại, lúc này gió thổi làm vài sợi tóc cô bay bay, trên gương mặt thanh tú kia có thêm vài phần sửng sốt, hai người bọn họ ở bên nhau rồi sao?
Bạch Y Tịch nhìn thấy Mộ Hy Hy, theo bản năng muốn rút tay ra, không thì sẽ gây ra hiểu lầm lớn.
Nhưng lại phát hiện tay mình đang được nắm thật chặt trong lòng bàn tay to lớn của Phó Thời Hàn, Bạch Y Tịch khẽ nhướng mày rồi sau đó dùng hết sức mạnh đặc biệt của mình muốn rút nó ra, nhưng trong một giây đó tay cô càng bị dùng sức mà nắm chặt, làm cô có cảm giác xương ngón tay như thể bị bóp nát, gương mặt cô trở nên lạnh lùng.
Sức mạnh của cô lại biến mất…
“… Anh Thời Hàn.” Mộ Hy Hy cố chịu đựng cơn khô rát ở cổ họng, ngẩng mặt cười, gọi tên Phó Thời Hàn.
“Có việc gì?” Ánh mắt Phó Thời Hàn lạnh lùng tăm tối, tối đến mức dường như không một tia sáng nào có thể lọt vào, tràn đầy u ám, động tác vừa rồi của Bạch Y Tịch đã làm ánh mắt anh trở nên u ám hơn hẳn, muốn thoát khỏi anh sao? Cả đời cũng đừng hòng nghĩ tới.
“Em có việc muốn nói với anh, hai người chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?” Đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Phó Thời Hàn, giọng nói của Mộ Hy Hy đầy thận trọng, trái tim thì đập liên hồi.
“Một phút.” Phó Thời Hàn vẫn cứ tiếp tục nắm bàn tay nhỏ không buông, giọng nói lạnh lùng nói: “Em có thể nói rồi.”
Mộ Hy Hy hiểu rõ ý của Phó Thời Hàn, mọi chuyện đều có thể nói thẳng trước mặt Bạch Y Tịch không cần thiết né tránh.
Cô siết chặt hai tay bên người, ngước mặt khẽ cười nói: “Khi nào anh rãnh thì chúng ta nói chuyện sau vậy!” Rồi lập tức xoay người chạy đi, bước chân vội vã, cô muốn nói với anh người đứng sau lưng Bạch Y Tịch là người anh không thể đụng vào, nhưng Phó Thời Hàn lại không muốn tránh mặt Bạch Y Tịch, cô lại không thể nói ở trước mặt đương sự.
Cô chạy thật nhanh, tim không hiểu tại sao lại hơi nhói đau.
Ánh mắt Bạch Y Tịch lúc này hơi dừng lại sau đó quay sang nhìn Phó Thời Hàn: “Đuổi theo cậu ấy đi.”
“A, Em ra lệnh cho anh à?” Đôi mắt không một chút ánh sáng của Phó Thời Hàn nhìn chằm chằm Bạch Y Tịch, giọng nói ẩn chứa vài phần nguy hiểm, khiến Bạch Y Tịch cảm giác lạnh cả sống lưng.
Phó Thời Hàn lúc này làm cô cảm thấy có phần đáng sợ, hơn nữa nhìn anh còn thật quỷ dị, sức mạnh của cô như đang bị thứ gì đó khống chế, nếu như có chiến đấu cô sẽ không có phần thắng.
Bạch Y Tịch trong lòng thầm rơi nước mắt, nam chính theo đuổi nữ chính không phải là chuyện đương nhiên sao, nhưng từ thái độ thờ ơ của Phó Thời Hàn đối với Mộ Hy Hy như vậy làm Bạch Y Tịch ngửi thấy có gì đó không bình thường, nhưng đây chính là cách nam chính đối với nữ chính trong tiểu thuyết, bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong thì đang tìm mọi cách để dụ dỗ nữ chính.
Cho nên đây là muốn ngược trước ngọt sau sao?
Đột nhiên Phó Thời Hàn buông tay cô ra: “Em đi đi.”, rồi anh giơ tay đẩy cửa bước nhanh vào trong.
Bạch Y Tịch đứng tại chỗ sững sờ nhìn theo bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Phó Thời Hàn, vừa rồi trong nháy mắt khi Phó Thời Hàn quay đầu dường như sắc mặt của anh trở nên tái nhợt.
Lúc này trán Phó Thời Hàn đổ đầy mồ hôi lạnh, trong thân thể anh vang lên một giọng nói: “Thích cô ta thì hãy giam giữ cô ta lại đi.”
“Anh giỏi nhẫn nhịn thật đấy, chỉ như vậy mà cũng không thể xuống tay.”
“Cô ta chưa bao giờ cảm thấy rung động đối với anh đâu”.
“Dường như cô ta không hề thích anh.”
“Cô ta còn muốn đem anh đẩy cho một người con gái khác.”
Đôi mắt Phó Thời Hàn trở nên lạnh lẽo: “Câm miệng!”
“A ~ thật là đáng thương.”
Phó Thời Hàn nghe thấy câu này liền nhếch lên một nụ cười lạnh lùng tà ác: “Nói nhiều như vậy, còn không phải chỉ là suy nghĩ thôi sao?”
Phó Thời Hàn từ nhỏ đã biết mình luôn có một nhân cách khác.
“Nhưng tôi đã cứu anh một mạng lúc còn nhỏ.” giọng nói lạnh nhạt bất cần lại vang lên.
“Làm sao lại nghĩ tới việc này? Bởi vì cô ấy sao?” Hai mắt Phó Thời Hàn trở nên đen kịt, muốn giành Y Tịch của anh, dù là nhân cách khác của anh thì sao, cũng đừng hòng mơ tưởng.
Giọng nói kia trầm mặc thật lâu.
“A…đúng thì sao? Giống như anh thôi, cả đời cũng không theo đuổi được người con gái ngu ngốc kia” giọng nói chứa đầy vẻ giễu cợt.
“Tôi không theo kịp, thì anh cũng không có cơ hội.” Phó Thời Hàn lạnh lùng vạch trần sự thật này: “Loại người chỉ sống trong bóng tối như anh, cô ấy sẽ có thể thích anh sao?”
“A” lại là một tiếng giễu cợt nhẹ nhàng, cũng không biết là đang muốn chế nhạo ai.
Thế giới lúc này rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Nhân cách này rất ít khi xuất hiện, nhưng chính vì Y Tịch đã trở lại nên mới bắt đầu có hành động sao.
Đầu ngón tay Phó Thời Hàn đặt trên màn hình điện thoại, ánh mắt mông lung.
Sắc trời lúc này đã bắt đầu hơi tối, gió tháng chín mang theo chút hơi lạnh, Mộ Hy Hy đang chạy vội thì vô tình va phải một người.
“Chậc, cô chạy nhanh như vậy làm gì?”, trên đầu Mộ Hy Hy vang lên một giọng nói trong trẻo có vài giễu cợt.
Cô ngẩng đầu thì liền nhìn thấy một gương mặt tuấn tú, với mái tóc đỏ đang bị gió thổi bay bay nhè nhẹ, trên trán còn dán băng cá nhân, khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt hẹp dài như đang chứa thật nhiều sao trời.
Đôi mắt Mộ Hy Hy ửng hồng, cô nhìn Nghiêm Tu: “Tôi thật sự không biết cô gái anh đang nói đến, anh bị ngất ở giữa đường chính tôi đã cứu anh về, xung quanh thực chất không có người khác.”
Phía sau Nghiêm Tu mấy nam sinh tóc đủ màu cũng đang tụ tập xung quanh, trêu chọc nói: “Anh, lại đổi bạn gái rồi sao? Anh thay đổi sở thích, thích dạng ngây thơ à?”
“Cút.” Nghiêm Tu một chân đá văng tên nam sinh: “Từ nay về sau giữ miệng cho sạch sẽ chút, ai cũng dám trêu chọc, muốn chết à?”
Nam sinh lập tức cười mỉa nói: “Còn không phải tại anh Tu cứ một tháng đổi một cô bạn gái, chưa từng mang theo ai cố định hay sao?”
“Ồ, Anh đều nói trước là chỉ hẹn hò một tháng, là do các cô ấy tình nguyện tìm đến.” Ngiêm Tu nghiêng người dựa vào tường: “Tôi không hề ép buộc mấy cô ấy.”
Sau đó hắn liếc nhìn Mộ Hy Hy: “Với cả cô gái này cũng không phải bạn gái của tôi, đừng nói bậy.”
“Vâng vâng, anh Tu.” Nam sinh liền đáp.
“Anh Tu, bây giờ chúng ta đi đua xe hả?” Một nam sinh có mái tóc nhuộm màu xanh hỏi.
Nghiêm Tu không trả lời nam sinh mà nhìn về phía Mộ Hy Hy chậm rãi nói: “Aiz, gần đây cũng không có ai tìm cô gây sự, làm sao mà lại có vẻ mặt bị ức hiếp thế này.”
Có người dám không làm theo mệnh lệnh của hắn sao? Hắn đã chính mình ra lệnh không cho phép bất cứ ai được ức hiếp cô gái này.
“Không có.” Mộ Hy Hy hạ mắt xuống, nghiêng người bước qua.
“Mẹ kiếp, tên nào ức hiếp cô nói cho tôi biết”.
Nghiêm Tu tức giận giật lấy cặp sách của Mộ Hy Hy, kéo cả người Mộ Hy Hy đập vào tường.
“Tôi bị thất tình, như vậy có thể đi rồi chứ” Nói ra những lời này khóe mắt Mộ Hy Hy đỏ hoe, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng hất tay Nghiêm Tu ra rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...