Sau Khi Xuyên Sách Cô Phát Điên Vì Không Có Điện Thoại
! Cô cũng chỉ mới mười lăm tuổi, bằng tuổi con gái bà, còn rất trẻ, còn rất yếu đuối.
Lâm Tử Như đột nhiên cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Kiệu vẫn là kiệu đó, bên trong đen sì sì, thậm chí còn không có chỗ ngồi.
May mà Long Tương đã chuẩn bị trước.
Cô rất gầy, váy cưới thời xưa lại rộng, mặc thêm một chiếc chăn trong váy thì không ai để ý.
Dù sao cũng không có ai vào, Long Tương kéo khăn trùm đầu xuống rồi bắt đầu cởi bỏ quần áo.
Cô cởi áo tay rộng bên ngoài váy cưới, bên trong váy cưới là một tấm thảm lụa mỏng.
Cô kéo tấm thảm ra, chỉnh lại áo yếm, vừa định mặc lại quần áo thì tấm vải đen trên cửa kiệu đột nhiên bị ai đó vén lên.
Cô giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chạm mắt với Vân Vi Vũ đang kinh ngạc.
Ánh mắt Long Tương nhìn xuống, thấy mục đích Vân Vi Vũ đến đây.
Hắn cầm một chiếc ghế trên tay.
"Không cần đâu.
" Long Tương hoàn hồn, bình tĩnh khoác áo lót vào, sau đó bắt đầu mặc áo tay rộng.
"Tôi có cái này rồi.
"
Cô chỉ vào tấm thảm lụa lấy từ sân của hắn.
Vân Vi Vũ đột nhiên biến mất, tấm vải đen buông xuống, Long Tương cũng đã mặc gần xong váy cưới.
Đến nửa tháng rồi, khả năng học hỏi của cô rất mạnh, không đến nỗi không biết mặc quần áo.
Chỉ là mặc hơi vội, bận rộn đổ mồ hôi, tóc cũng hơi rối.
Không sao, sau khi thành Bắc Đình đón được nguyên thân thì cứ ném ở đó không ai quản, cũng chẳng ai nhìn thấy.
Mãi đến khi lấy máu lần đầu tiên thấy có hiệu quả, cô mới có cơ hội gặp người Bắc Đình, điều này không bao gồm nam chính.
Vì vậy, lần lên mặt trăng này, cô mặc gì, trang điểm như thế nào cũng không sao, không ai nhìn.
Cô chỉ là một nhân vật phản diện đến để thế chỗ, đẹp hay xấu cũng chẳng ai quan tâm.
Cô cũng lười quan tâm họ nhìn cô như thế nào.
Trải thảm lụa ra, Long Tương nằm lên, dùng khăn trùm đầu làm chăn đắp lên người, thoải mái thở dài.
Mặc dù giới tu chân không còn linh khí nhưng cuộc sống vẫn tốt hơn hoàng tộc phàm gian, ăn mặc dùng đều là hạng nhất.
Vân Vi Vũ lại là đại sư huynh của Ly Hỏa Tiên Châu, trong sân của hắn, dù là phòng khách, mọi thứ chuẩn bị cũng đều là hàng đầu.
Tấm thảm lụa cô lấy này vô cùng thoải mái, nếu không cô cũng không lấy.
"Thật tuyệt.
"
Cô bình tĩnh lại, chuẩn bị ngủ một giấc.
Còn chưa biết bên ngoài phải làm thế nào mới có thể đưa cô lên thành công, cô hoàn toàn lấy tâm thế chờ đợi lên máy bay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...