Sau Khi Xuyên Sách Cô Phát Điên Vì Không Có Điện Thoại


Lâm Tử Như nhìn cô hồi lâu mới nói: "Ta chỉ muốn đến xem dung mạo của cô——Mẹ cô, bà ấy có giống cô không?"
Long Tương cẩn thận nhớ lại cốt truyện, nghiêm túc trả lời: "Rất giống.

"
Lâm Tử Như đáp: "Ta biết rồi.

"
Bà khom lưng bái lạy: "Ta sẽ nhớ dung mạo của cô, cảm ơn cô đã nguyện ý thay con gái ta đến Vương thành Bắc Đình.

Ta sẽ giữ lời hứa, chăm sóc tốt cho mẹ cô.

"
Lời của tên khốn nạn thì Long Tương không tin nhưng Lâm Tử Như này trong nguyên tác gần như không có đất diễn, sau khi tên khốn nạn ngoại tình bị phát hiện thì bà liền bế quan, mãi đến đại kết cục mới xuất hiện, cô lại có chút muốn tin.


Nếu có cô ấy ở đó, dường như có thể đảm bảo mẹ cô không bị ăn hiếp.

Cô vẫn nhớ trong nguyên tác miêu tả, Việt Châu trên mặt thì là vì thực hiện lời hứa với nữ phụ, chăm sóc mẹ cô ấy nên mới thường xuyên đến phàm gian.

Nhưng đến phàm gian gặp nữ tử từng mây mưa một đêm trước đây, trái tim bẩn thỉu của hắn lại bùng cháy, mượn cớ mẹ của nữ phụ muốn biết tung tích nữ phụ, chiếm tiện nghi của bà ta nhiều lần.

Thật quá kinh tởm.

Long Tương đọc đến mức muốn nôn, thật không hiểu tại sao dữ liệu của cuốn sách này lại tốt như vậy, có lẽ càng cẩu huyết càng gây tranh cãi thì càng có nhiều người thích?
"Vậy thì cảm ơn phu nhân.

" Cô thành khẩn bái lạy Lâm Tử Như: "Mẹ tôi sống ở trấn Bình An, thành Lương Châu, một hộ họ Long.

"
Lâm Tử Như có vẻ hơi ngạc nhiên: "Cô cứ thế mà nói cho ta biết sao?"

"Cho dù tôi không nói, phu nhân muốn biết cũng dễ dàng biết được, chi bằng tôi trực tiếp nói cho phu nhân.

"
Lâm Tử Như im lặng, bên phía Long Tương cũng đến giờ rồi.

Vân Vi Vũ chờ ở ngoài cửa, cô bước qua ngưỡng cửa, trước khi hạ khăn trùm đầu, cô quay đầu lại, nói với Lâm Tử Như câu cuối cùng.

"Lâm tiên tôn.

" Long Tương quay đầu lại, không gọi Lâm Tử Như là phu nhân của ai đó, mà chỉ gọi là Lâm tiên tôn.

Giọng cô bình tĩnh, thậm chí có chút lạnh nhạt xa cách, dưới khăn trùm đầu đỏ che nửa, trên khuôn mặt trắng nõn thanh khiết như hoa sen mới nở kia, có một đôi mắt ngoan cường đến mức gần như vặn vẹo.

Cô nhìn Lâm Tử Như, từng chữ từng chữ nói: "Thay vì nâng đỡ hắn lên mây xanh, chi bằng tự mình bước lên trời xanh.

"
Lâm Tử Như ngẩn người, nhìn Long Tương bình tĩnh tùy ý trùm khăn trùm đầu, không chút do dự chui vào "Kiệu hoa" đặc chế kia.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui