Đó là một giấc ngủ trời đất mù mịt.
Quý Tang tỉnh dậy, bên ngoài đã nắng chói chang, nàng đói đến mức bụng kêu cồn cào, khi tỉnh dậy thì lưng đau như bị bánh xe cán qua.
Nàng cau mày chống eo nhìn sang bên cạnh, chỗ nằm của Ôn Giản sớm đã lạnh.
Trong đầu nghĩ đến sự tình hoang đường tối hôm qua, ánh mắt theo bản năng liếc về phía trong cùng của giường, thậm chí vươn tay lật qua...!Thật không may, không tìm thấy được lụa đỏ.
Nàng từ trên giường ngồi dậy, khi chăn rơi xuống, nhìn thấy trên ngực có một vết tím lớn, mặt đột nhiên nóng bừng, mắng một tiếng: “Cầm thú.”
Trong sân được phủ bởi những tấm vải.
Đứng dưới ánh nắng, Quý Tang sững sờ một lúc, khi nhìn rõ ga giường chính là thứ đã ướt đẫm dâm thủy đêm qua, mặt càng nóng hơn.
Ôn Lý Thị nghe thấy động tĩnh, đi ra khỏi bếp, hướng Quý Tang gọi: “Quý Tang, con dậy rồi?”
Quý Tang ngoảnh mặt nhìn mẹ chồng, trong đầu nàng đang nghĩ xem ai là người đã giặt ga trải giường?!
Ôn Lý Thị trên mặt lộ ra nụ cười nhu hòa: “Đói bụng sao? Mau tới đây, trong nồi còn thức ăn.”
Quý Tang “dạ" một tiếng, nhanh bước qua.
Ôn Lý Thị bảo Quý Tang ngồi, bà đi bưng nồi dọn các món ăn trên bàn, sau đó giúp Quý Tang múc bánh canh.
Quý Tang đói đến mức ngực dính vào lưng, cầm bánh canh lên và bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Ôn Lý Thị ngồi đối diện nàng, nhìn nàng ăn.
Quý Tang ăn được một nửa, ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mắt của Ôn Lý Thị, bị ánh mắt sâu xa của bà nhìn vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Nương..."
Ôn Lý Thị nhớ tới tối hôm qua nghe được động tĩnh, che môi khẽ cười nói: “Nương biết, đều là người từng trải.
Ôn Giản sức lực dồi dào, con...con vất vả rồi.”
Thấy khuôn mặt nhỏ của Quý Tang càng ngày càng đỏ, ngay cả bên tai cũng đỏ bừng như chảy cả máu, bà mới vội vàng nói: "Tang Tang, đều là người nhà của con, không có gì phải xấu hổ, nương thời gian trước cũng như vậy, cha của con...!Nhưng, đợi một khi con vượt qua điều đó, sẽ ổn thôi.”
Quý Tang: "..."
Quý Tang xấu hổ đến mức suýt vùi mặt xuống gầm bàn.
Bánh canh cũng không ăn nổi nữa, nàng đỏ mặt nhìn trái nhìn phải hỏi về Ôn Giản: "...Cái kia...nương, hôm nay cha đi ra sau núi sao?"
Ôn Lý Thị biết nàng thẹn thùng, cho nên cũng không nói về đề tài đó nhiều, nói: “Ừm, đi rồi, biết con muốn cây tre, cho nên buổi chiều vừa đi...!Ôn Giản xem sách buổi sáng, buổi chiều cũng đi cùng rồi, nhưng lúc đi đều dành hàng ngàn sự quan tâm đến con, nói con tối hôm qua mệt rồi, đừng quấy rầy, để cho con ngủ thoải mái..."
Ý định ban đầu của Ôn Lý Thị là để Quý Tang biết rằng Ôn Giản thích nàng, nhưng sau khi nghe đến tai Quý Tang, chủ đề lại quay trở lại?
Quý Tang không nói gì.
Ôn Lý Thị tựa như nghĩ tới điều gì, nói: “Ồ, đúng rồi, còn có một việc con chưa biết đúng không?"
“Việc gì ạ?”
“Con nói xem có kỳ lạ không? Hôm qua Ngưu San đã cả gan làm bậy làm ra việc kia.
Hắn ra ngoài tiểu tiện vào ban đêm, bất ngờ bị rơi xuống rãnh.
Sáng nay dân làng mới phát hiện ra.
Sau khi đưa hắn về nhà, chú Lý đã đến gặp hắn, một bên chân của hắn đã bị gãy...xương đều lộ ra ngoài da, ai nhìn thấy cũng đều kinh hãi! Quá đáng sợ rồi..."
Ôn Lý Thị nói không ngừng nghỉ, cả người Quý Tang đều kinh sợ.
Trong đầu không thể đè nén được suy nghĩ về việc tối hôm qua Ôn Giản đã đi ra ngoài, còn có bộ dạng nham hiểm của hắn khi nói cho nàng nghe về việc của Quý Thân Thị...!Trái tim nàng đột nhiên thắt lại.
Nhưng mà...
Cũng nghĩ rằng việc đó là không thể.
Một người có dáng vẻ thư sinh như Ôn Giản...!Làm sao có thể đi hại người?
Ôn Lý Thị lặng lẽ thở dài, lại nói: “Con xem người như này, chính là không thể làm việc xấu.
Đây không phải là...!gặp quả báo rồi...!Ta thấy, Xuân Hoa này sau này sẽ gặp khó khăn."
Quý Tang lắng nghe, nhất thời không biết nói gì.
Quý Xuân Hoa vừa mới xuất giá thì xảy ra sự việc này, nghe nói nương của Ngưu San là một nhân vật quyền lực, không chừng sẽ cảm thấy Quý Xuân Hoa là một kẻ khắc phu...
Sau núi.
Ôn Giản đang buộc tre, cách đó không xa có một giọng nói truyền đến.
“Này, không phải như các người nói đâu.
Ta nghe nói Ngưu San đắc tội với một người, lúc đi đại tiện hắn ta huýt sáo, đột nhiên cảm thấy bị người nào đá mạnh vào hai chân, sau đó hai mắt tối sầm lại vì đau..."
“Là vậy sao?”
Nam nhân nghiêm túc nói: “Đúng vậy, hôm qua chú Lý đi khám chân cho Ngưu San, nhưng Ngưu San vẫn đi báo quan, hình như nói người đó đã để lại lời nhắn, vợ hắn dám ức hiếp người khác, hắn sẽ phải nhận lỗi thay cho vợ hắn.”
“Vợ hắn?”
“Vợ hắn bắt nạt rất nhiều người rồi, mấy ngày trước còn đánh nhau với cháu gái nhà họ Tôn ở thôn bên cạnh, hình như là vì trên đường nhìn thấy một cây trâm cài...!Chẳng lẽ là Tôn gia?”
“Ha...!ai biết được? Có quá nhiều người bị xúc phạm, đi đi đi, đừng nói những điều vô nghĩa mà không có bằng chứng.”
“Chính là..."
Ôn Giản chỉ nghe vậy, đôi mắt đen láy liếc nhìn bó tre gói lại, trong lòng chợt nhớ đến tiểu thê tử đang khóc ở nhà, liền đứng dậy gọi Ôn Chính: “Cha, con dọn một ít về trước."
Ôn Chính đáp: “Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...