Sau Khi Xuyên Sách Bị Thừa Tướng Đại Nhân Làm Mềm Chân


Ôn Lý Thị lại nhìn Ôn Chính.

Ôn Chính gật đầu, Ôn Lý Thị mới đưa tay ra cầm lấy tiền: “Vậy...vậy tạm thời ta giúp các con cất giữ, sau này cần dùng tiền thì nói với nương.”

Nhưng Quý Tang nói: “Nương, đừng tiết kiếm.

Chúng con có tay có chân, có thể kiếm."

Ôn Lý Thị nghe nàng nói như vậy, trong lòng càng khó chịu hơn.

Đợi đến khi ăn cơm tối xong, Quý Tang cùng Ôn Chính đi ra ngoài, Ôn Lý Thị mới len lén nói với Ôn Chính: “Sau này phải đối xử tốt với Quý Tang."

Ôn Giản giúp Quý Tang lấy nước nóng để tắm rửa, sau đó đi ra ngoài cửa.

Đợi Quý Tang tắm xong, đi ra ngoài gọi Ôn Giản vào đem nước bẩn đổ đi, mới phát hiện Ôn Giản không có ở nhà.

Hỏi Ôn Lý Thị, mới biết, Ôn Giản đi ra ngoài một chuyến, một lát sẽ trở về.


Mà đi làm cái gì, Ôn Lý Thị cũng không có biết.

Quý Tang đột nhiên nghĩ đến biểu cảm khi nãy muốn giết người của Ôn Giản, trong lòng bất giác căng thẳng, sải bước ra đến cửa sân, nhưng nhìn thấy trong tay của nam nhân cầm một gói bọc về.

Nàng mới tắm rửa xong, đầu tóc còn xõa trên vai, gió vừa thổi nhẹ qua, có vài cọng tóc dính trên mặt.

Con ngươi sắc bén trong đêm tối, đã vậy giọng nói còn mang theo chút tia lo lắng mà bản thân nàng không có nhận ra: “Ôn Giản, chàng đi làm cái gì vậy hả?”

Cả người Ôn Giản chảy mồ hôi, lúc nàng đi đến, hắn lùi ra sau một bước: “Đi được đoạn đường, trên người toàn là mồ hôi, đừng đến gần.”

Quý Tang hoài nghi nhìn hắn.

Nhưng thấy hắn trong tay đem ra món đồ: “Nè.”

Quý Tang sững người: “Cái gì?"

Ôn Giản đưa tay ra cà cà mũi nàng: “Nàng không phải là nói muốn ăn sơn trà sao?"

"Hả?"

Ôn Giản cười nói: “Buổi chiều lúc ta cùng cha đi chợ phiên, đi qua nhà Tiểu Lục, nhà bọn họ trồng được mấy cây quả sơn trà, liền nghĩ muốn thử vận may, liệu có hay không, nào ngờ vừa nhìn, trên cây còn mấy quả.

Ta liền muốn tối nay ăn cơm xong liền đến đó một chuyến.

Đi, về nhà, ăn thử thế nào...có ngọt không?"

Quý Tang hoàn toàn không ngờ chuyện này lại khiến hắn nhớ, nhìn vào một gói bọc trong giấy dầu, lông mày nhướn lên trong vô thức, kinh ngạc cười lên: “Ôn Giản, vậy mà chàng nhớ..."

Ôn Giản đưa tay vén tóc ra sau tai cho nàng.

“Chúng ta bây giờ là phu thê rồi, chuyện của nàng, ta đều ghi nhớ trong tim."

Ôn Giản giúp nàng mang quả sơn trà vào nhà bếp rửa, đầu Quý Tang vẫn còn chóng mặt, trong đầu nàng chỉ toàn tràn ngập câu nói cuối cùng của hắn.


Á á á

Ông trời ơi~

Nàng bây giờ được tính đang yêu đương rồi ư.

Cùng với một người trong sách yêu đương có cần phải ngọt ngào như vậy không hả?

Quý Tang ngồi trước giường nghĩ khùng nghĩ điên, ra sức lắc đầu cho thiệt mạnh, không được, nàng cần một cái gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của hắn, nàng đột nhiên ngước mắt lên, liền chú ý đến giá sách đối diện giường...

Lúc Ôn Giản trở về phòng, liền nhìn thấy Quý Tang chân trần đứng trên ghế, ngón chân tròn phát huy sức mạnh, cả người kiễng chân với tay lên lấy thẻ tre trên nóc giá sách.

Ực...

Cái vị trí đó...

Đôi mắt đen của Ôn Giản bỗng mờ đi: “Quý Tang...nàng đang tìm cái gì đó?"

Phía sau đột nhiên phát ra tiếng, Quý Tang đang tập trung tinh thần bị dọa cho một cái, ngón chân không vững, cả người ngã ra ra sau, hét lên một tiếng: “Á...”

Tiêu rồi, sắp từ trên bàn té xuống rồi! Dự cảm sẽ đau nhưng lại không có, Quý Tang ngã vào lồng ngực rắn chắc, mùi hương của hắn tỏa ra từ phía sau...!Quý Tang bị mùi rượu làm cho choáng váng, nhắm mắt mở mắt, liền bắt gặp gương mặt anh tuấn của nam nhân.

Mặt nàng đỏ lên, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của hắn, đứng vững, bất mãn nhìn hắn: “Ôn Giản, chàng đi sao mà không phát ra tiếng? Dọa ta té từ trên xuống.”


Nàng chỉ cao ngang vai hắn, dáng người thuộc loại nhỏ nhắn, dáng vẻ nói chuyện nhìn chằm chằm giống như một con mèo, Ôn Giản kìm không được mà chỉ muốn ôm trọn nàng vào lòng, vuốt mái tóc của nàng.

“Nàng đang tìm cái gì vậy?”

Quý Tang thở dài, chỉ tay vào tên ở bên trên thẻ tre nói: “Ta đợi chàng đợi đến mức mà nhàm chán, nhìn thấy trên kệ sách của chàng có truyện thiếu nhi, liền muốn lấy xuống xem thử."

“Truyện thiếu nhi?” Ôn Giản nghi ngờ hỏi.

Quý Tang vỗ vào đầu, làm sao dùng từ hiện đại ở đây mà nói chứ: “Ý của ta là...loại sách..."

“Cuốn sách gửi ánh bình minh nè.” Nàng sợ Ôn Giản không rõ, lại thêm câu.

“Lời lẽ quái gở.” Ôn Giản tổng kết.

Quý Tang “Ặc” một tiếng: “Là...cũng không hoàn toàn như vậy.” Nàng khổ não suy nghĩ: “Bỏ đi, cứ cho là lời lẽ quái gở đi."

Còn tốt hơn suy nghĩ vớ vẩn ở trong đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận