Lúc Ôn Giản ăn tối xong liền cùng Quý Tang nói về lợi nhuận của việc mua bán giấy hôm nay.
Quý Tang đang chuẩn bị hỏi, nghe thấy hắn nói liền lập tức vui vẻ chăm chú lắng nghe.
Ôn Giản nói: “Ta không có ở chợ phiên bán giấy, mà là mang giấy ra trường học, tiện thể giao mấy thẻ tre đã chép lại lúc trước cho phu tử, phu tử nhìn thấy ta mang giấy tới, liền kinh ngạc hỏi ta thứ trong tay cầm có phải là giấy không, ta trả lời đúng vậy.
Ông ấy trở nên thích thú, nói muốn xem, nàng đoán xem phu tử nói cái gì chứ?"
Quý Tang nghe rất chăm chú, liền hỏi hắn: “Thế ông ấy nói cái gì?”
Ôn Giản nhìn vào ánh mắt của Quý Tang.
Con ngươi Quý Tang hết sức trong veo, tựa như mặt trời ấm áp vào một buổi sáng mùa đông, rõ ràng đôi mắt trong veo như pha lê, nhưng không hiểu lại làm người ta có thể nghĩ đến bốn chữ mê hoặc lòng người.
Ôn Giản hơi thở nặng nề, hít một hơi thật sâu cũng không úp úp mở mở nữa, tiếp tục nói: “Phu tử hiểu biết sâu rộng, loại giấy này chỉ có thể ở nhà quan chức cao nhìn thấy qua.
Nhưng mà, giấy mà ta bán không có được trắng nhiều, mặt giấy không có mịn nhiều như thế, ông ấy tại chỗ quẹt mực, viết một nét chữ, rồi nói một câu, nhưng mà vẫn không ngăn được ông ấy viết, đã vậy phu tử đã mua toàn bộ số giấy đó rồi, còn nói nếu lần tới còn có nữa, ông ấy sẽ nói chuyện lần nữa.”
“Giấy này so với thẻ tre, nhẹ hơn không ít."
“Ông ấy thực sự rất thích.”
Ôn Giản nói xong, từ trên người rút ra một xâu tiền đồng, đưa trước mặt Quý Tang: “Đây là chút tiền ông ấy đưa.” Nhíu mày suy tư một chút, lại từ một bên khác rút ra một xâu tiền, đưa qua: “Đây là chút tiền mà ta đã chép sách."
Quý Tang đối với chuyện lưu thông tiền tệ trong triều đại này không có hiểu biết nhiều, nhưng Ôn Lý Thị đã phát ra tiếng vì sự kinh ngạc: “Sao lại nhiều như vậy?!”
Cho nên ý là rất nhiều à.
Đương nhiên rất nhiều rồi! Ôn Chính bán củi cả buổi chiều, cũng chỉ được năm sáu đồng, đây là một xâu tiền tương đương với một hai đồng bạc, nói trắng ra, đó là khoảng chi phí của gia đình họ trong vài tháng tới.
Đôi mắt Quý Tang sáng ngời, trong lòng vô cùng vui mừng, nàng nhớ trong sách có ghi chép, giấy xuất hiện sớm nhất vào thời Tây Hán, vài tờ giấy này tương đối thô ráp, nguyên liệu chủ yếu là từ cây gai dầu và lụa, bề mặt đương nhiên không bằng phẳng, chính là dùng để đi vệ sinh chùi đít không đau mông.
Mà khi nãy vừa nghe ý của Ôn Giản nói, thật sự giấy đã tồn tại rồi.
Chỉ là giấy quá quý giá, đa số những quan chức cao mới có thể sử dụng.
Mà giấy nàng làm ra lần này, nguyên liệu vô cùng rẻ, điều quan trọng nhất chính là nhân lực, nàng hoàn toàn không ngờ được lại được kết quả tốt như thế.
Nhưng mà, nàng suy nghĩ rất kỹ, làm sao tiến thêm một bước công nghệ.
Giấy là thứ, công dụng rất hữu ích.
Nàng đắm chìm vào suy nghĩ, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay to, Ôn Giản đem xâu tiền đưa đến trước mặt nàng.
“Cho nàng nè."
“Hả, đưa ta để làm gì chứ?”
Ôn Giản mỉm cười nhẹ: “Ôn gia chúng ta, tiền đều là do nương tử của mình giữ.”
Quý Tang nhìn về hướng Ôn Chính và Ôn Lý Thị.
Ánh mắt của hai người bọn họ nhìn Quý Tang, rồi lại nhìn nhau.
Quý Tang do dự một lúc, đưa tay đem xâu tiền chia cho Ôn Lý Thị một nửa, liền nói: “Nương, con với Ôn Giản bây giờ trở thành người một nhà rồi, đồ ăn thức uống đều ăn trong nhà, chúng con nên đưa một phần, cải thiện cơm nước trong nhà, còn tiền...giữ lại cho tướng công học hành.”
Quay người nhìn Ôn Chính: “Cha, nếu giấy có thể bán đi, vậy từ ngày mai chúng ta tiếp tục chặt tre làm giấy thế nào ạ? Đợi con trở về phòng suy nghĩ kỹ như thế nào mới có làm giấy càng trắng càng tinh tế.”
Ôn Lý Thị đang nhìn phía trước đột nhiên xâu tiền xuất hiện trước mặt, sững sở một hồi.
Trong lòng có cảm giác đối với Quý Tang có chút hổ thẹn, ban đầu Quý Tang gả vào nhà này, bà lén lấy hết của hồi môn của nàng, hôm nay lại cầm tiền này, tay bà căn bản không thể vươn ra.
"Quý Tang...các con tự mình mình cất giữ đi."
Nhưng chuyện này Quý Tang lại rất cố chấp: “Nương, cứ cầm lấy đi ạ.
Nếu không, con và tướng công sẽ rất ngại khi ăn cơm trong nhà ạ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...