Sau Khi Xuyên Sách Bị Thừa Tướng Đại Nhân Làm Mềm Chân


Quý Tang đang nhìn dáng vẻ hắn kìm nén như vậy, trong lòng tựa như có một tảng đá lớn đang đè nặng: “Ôn Giản..."

“Quý Tang, nàng không nói, ta có thể tra.

Thôn này không có lớn, không có chuyện gì có thể che giấu được.”

“Hơn nữa, chuyện này đã động đến nàng."

Giọng nói của hắn không nhanh không chậm, nhưng làm người nghe vô cùng sợ hãi.

Quý Tang nghe câu 'Hơn nữa, chuyện này đã động đến nàng', tim chợt lỡ một nhịp, khi nhớ lại, lời đã nói ra.

“Là Quý Thân Thị."

Nàng hơi choáng, hít một hơi sâu, lại nói: “ Quý Thân Thị...!bị Ngưu Nhị Cẩu..."

Quý Tang hít một hơi thật sâu, đem mọi chuyện xảy ra nói ra hết.


Nàng cho rằng nói cho Ôn Giản biết, Ôn Giản sẽ yên tâm, nào ngờ nàng nói xong, gương mặt anh tuấn kia của Ôn Giản liền u ám, như thể mực có thể chảy ra, xương lông mày cao góc cạnh sắc nét, hắn nói năng lại khôn ngoan, lúc lại nói, nghiến răng nghiến lợi bật ra khỏi kẽ răng.

“Lần này nếu như nàng trở về, người gặp tai ương chính là nàng.”

Quý tang nghẹn lời, âm thầm mắng, trong sách nam chính không có nói thông minh như vậy?

Lúc nàng nói bản thân lén ăn bớt ăn xén nguyên liệu, hắn đã đoán ra được...nàng giật đôi môi nói: “Chàng không phải không cho ta về à..."

“Quý Thân Thị đáng chết!”

Quý Tang bị khí tức nham hiểm tỏa ra từ cơ thể hắn làm cho rùng mình, sợ nam nhân sự điên lên đi tìm Quý Thân Thị giết, vội nói: “Ôn Giản, ta thật sự không bị làm sao.

Hơn nữa, Quý Thân Thị đã chịu sự trừng phạt thích đáng rồi.

Bà ta bị cha ta hưu rồi, sau này một mình sinh sống rất khó khăn."

Ánh nến lờ mờ.

Ôn Giản cụp mí mắt, ngũ quan trên mặt bị ẩn trong nửa ánh sáng mờ ảo, mỗi đường nét lộ ra ngoài ánh nến dường như đều được phủ một lớp mát lạnh chỉ có thể tìm thấy trong mùa đông lạnh giá.

Hắn ngắm nhìn nàng thật sâu, môi mỏng khẽ mở: “Ta biết rồi.”

Thật sự biết rồi sao?

Con người Quý Tang nhìn chằm chằm vào biểu cảm của nam nhân, sợ hắn miễn cưỡng cho có lệ, sau đó lại làm ra những chuyện gì đó, nhưng nhìn một hồi lâu, cũng không nhìn ra manh mối gì.

Chỉ cảm thấy sát khí toàn thân của nam nhân này vô cùng khủng khiếp.

Một lúc sau, Ôn Giản hít một hơi sâu nói: “Cởi y phục ra đi." Giọng hắn gay gắt, như tiếng bánh xe, từ trong yết hầu vắt ra.


Quý Tang nghe không rõ: “...Hả?"

“Cởi y phục ra đi, ta giúp nàng bôi thuốc."

Quý Tang ngẩn người một lúc “Ò” một tiếng, giơ tay nới lỏng thắt lưng, cổ áo khẽ kéo xuống, lộ ra phần cổ.

Ôn Giản nhìn những vết đỏ có những vết có màu tím sẫm, đáy mắt đỏ tươi, tay vặn nắp mở bình ngọc trong tay, nhỏ một ít lên đầu ngón tay, đầu hơi cúi xuống, đầu ngón tay chạm vào chiếc cổ mảnh khảnh dường như chỉ cần dùng một chút lực thôi cũng có thể bẻ gãy cái cổ, cẩn thận tỉ mỉ bôi.

Quý Tang ngay lập tức cảm nhận được nơi cổ mát lạnh, cơ thể kìm không được mà run lên, sau đó cảm giác nóng rát dần dần tiêu tan đi.

Ôn Giản bôi thuốc rất chuyên tâm, gương mặt điển trai anh tú càng lúc càng gần, gần như đến gần, hơi thở thở ra phả vào một bên cổ của nàng, ngứa ngáy và tê dại...

Đôi mắt của Quý Tang hơi cúi xuống liền có thể nhìn thấy hàng lông mi dày của hắn.

Ôn Giản, lớn lên thật sự rất đẹp trai, đặc biệt là mí mắt, lúc nhìn người chỉ làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác thâm tình, Quý Tang bất tri bất giác bị hấp dẫn, nhìn đến mức rất lâu, ngay cả Ôn Giản bôi thuốc mỡ xong vẫn chưa hồi thần.

Ôn Giản nhìn thấy biểu cảm của nàng, trong lồng ngực bật ra nụ cười nhẹ: “Tang Tang, đang nhìn gì vậy?”

Quý Tang xấu hổ bối rối, ngập ngừng nói: “Không...!Không nhìn gì cả.”

Ôn Giản nhìn nàng chằm chằm, cổ áo nàng kéo xuống một chút, hắn rất dễ dàng nhìn thấy áo yếm màu xanh ở bên trong, nó làm cho làn da của nàng trắng sáng nõn nà hơn, hắn đột nhiên thở gấp, một ngọn lửa tà ác bốc lên ở bụng dưới, ôm lấy đầu Quý Tang, mím chặt đôi môi mỏng.

Một ngày không hôn rồi, nhớ quá.


Đầu lưỡi dễ dàng chạm vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng mà tiến vào, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của nàng hút hết mật ngọt bên trong, đôi tay Quý Tang chống vào ngực của hắn, bị hôn đến mức bên trong ở giữa chân chảy nước, thở hổn hển đẩy nam nhân ra, nam nhân mới thả miệng ra.

Đôi mắt thèm khát của hắn dán chặt nhìn lấy nàng, Quý Tang ngượng ngùng mà cúp mí mắt, người ngã về sau trốn tránh, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, miệng nói: “Xong chưa?"

“Còn muốn hôn?” hắn lẩm bẩm nói.

“Ta nói chàng bôi thuốc xong chưa?"

Trong lồng ngực Ôn Giản bật cười nhẹ: “Cổ đã bôi thuốc xong rồi.”

“Ồ.” Quý Tang nghe thấy hắn cười, trong lòng trấn tĩnh, đưa tay đẩy hắn ra, chỉnh lại cổ áo, nói: “Vậy đi ăn cơm tối thôi?...Cũng đói rồi.”

Nếu ở lại lâu hơn nữa không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Ôn Giản hít một hơi thật sâu, âm thầm kìm nén dục vọng đang bùng lên trong người: “Nàng đợi một lát."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận