Dì Tần đột nhiên vỗ tay: “Cũng may con không có đi, nương con bị Ngưu Nhị Cẩu treo lên xà, cởi quần ra làm...cái loại chuyện đó, cha con trở về đúng lúc từ bên ngoài nhìn thấy cảnh này, tức đến mức đòi muốn giết nương con.
Con mau chóng trở về nhà một chuyến đi, Thôi Lý Chính đã đi rồi..."
Ôn Lý Thị nhìn Quý Tang, nam nhân trong nhà đều không có ở nhà, Quý Tang đi một mình như vậy, bà không yên tâm, vội nói: “Quý Tang, mau về đi, nương đi cùng với con."
Quý Tang cau mày, trong lòng nghi ngờ “dạ” lên một tiếng.
Ba người ra cửa sân đi nhanh về hướng Quý gia.
Còn chưa ra cửa sân, liền nghe thấy tiếng Quý Thân Thị kêu như giết lợn từ xa, bên ngoài cửa sân vây quanh người.
“Lão nương không sống nữa...!cha mẹ ơi...chính là do Ngưu Sơn này bày trò, hắn ta và Xuân Hoa quay về, làm sao còn mang theo Ngưu Nhị Cẩu về, Ngưu Nhị Cẩu điên rồi, là hắn ta đem tôi đặt trên xà...!cha mẹ ơi, tôi bị oan a..."
“Đồ chó cái, khi nảy không phải ngươi rất tận hưởng sao? Ngưu Nhị Cẩu làm người rất sướng sao? Ngươi có thể hét cho thật to, toàn bộ người trong thôn này sẽ nghe thấy rồi...!Lý Chính, người phải làm chủ cho ta...!Quý Thân Thị không tuân thủ theo quy tắc làm thê tử, nên dìm vào trong giỏ đan bằng liễu gai..."
“Đừng mà, đừng mà...!cha mẹ ơi..."
Người ở ngoài cửa sân nhìn thấy Quý Tang và Ôn Lý Thị đi tới, vội nhường đường cho đại nữ nhi nhà Quý gia đi vào.
Quý Tang đi vào trong phòng, liền nhìn thấy quần áo Quý Thân Thị xộc xệch quỳ trên mặt đất, đầu tóc bù xù, trên mặt chảy nước mũi, trên mặt lại đỏ dị thường, đùi lộ ra bên ngoài, cái gì cũng không mặc.
Quý Minh mặt đen kịt, sự tức giận khiến lồng ngực ông ta phập phồng dữ dội, tay nắm chặt thành nắm đấm, hận không thể cho một cú lên mặt Quý Thân Thị.
Là một nam nhân không thể chịu đựng được nữ nhân của mình cho đội mũ xanh.
Bây giờ trong đầu ông ta tràn ngập cảnh tượng khi này, nương tử mình bị treo lên, trên người chỉ mặc một chiếc tạp dề màu hồng, hai bầu vú của bà ta rất to, cái yếm không che được cái gì, còn cái quần bên dưới thì đã xộc xệch, Ngưu Nhị Cẩu nắm lấy cái thứ to như của con lừa hết lần này đến lần khác đẩy vào nơi thuộc về ông ta, nương tử mình bị đè lên đè xuống, hai bầu ngực lủng lẳng, sướng đến mức nhắm mắt la hét.
Bên dưới bà ta hình như là chảy nước, ướt đẫm một mảng.
Mà nữ nhi của ông ta, Quý Xuân Hoa bị Ngưu Sơn đè xuống dưới đất.
Cảnh này...
Ông ta giận đến mức đầu tê liệt tại chỗ, ném con cá trong tay đi, nhặt con dao lên giết chết Ngưu Nhị Cẩu và Ngưu Sơn.
Ai mà biết người ngốc nghếch như Ngưu Nhị Cẩu sức lực lại lớn, đem ông ta đập xuống đất, đầu ông ta đập vào chiếc ghế bên cạnh, bỗng nhiên bất tỉnh, đợi đến lúc tỉnh lại, Quý Thân Thị quỳ gối bên cạnh ông ta, nào còn có bóng dáng của Ngưu Sơn Ngưu Nhị Cẩu và Quý Xuân Hoa?
Thôi Lý Chính nghe Quý Minh nói chuyện, thở dài, nói: “Quý Minh, giết người đền mạng.
Ông giết Quý Thân Thị rồi, chỉ bằng hưu Quý Thân Thị.
Cũng là tích đức cho chính mình."
Quý Minh tức đến mức toàn thân run rẩy, trong lòng hiểu lời nói của Thôi Lý Chính là đúng, nhưng không thể bật hơi ra được.
Thôi Lý Chính nhìn thấy Quý Minh không nói gì, vừa vặn thấy Quý Tang đi tới: "Quý Tang đến rồi, con đến rất đúng lúc, mau mau khuyên cha con đi."
Quý Tang bị gọi tên, sắp sửa đi qua, liền nhìn thấy Quý Thân Thị đột nhiên điên lên từ mặt đất đứng dậy, đôi tay bóp lấy cổ Quý Tang hét lên: "Xú nha đầu, đều do ngươi! Toàn bộ đều do ngươi! Nếu hôm nay ngươi theo ta trở về, Ngưu Nhị Cẩu chết tiệt kia sẽ làm chuyện đó với người chính là ngươi!!!"
Những người xung quanh nhìn Quý Thân Thị đột nhiên nổi điên muốn bóp chết Quý Tang, dần dần tiến lên để bắt Quý Thân Thị.
Sức lực của Quý Thân Thị không nhỏ, Quý Tang suýt chút nữa bị bà ta bóp cho ngừng thở, hô hấp khó khăn, gương mặt đỏ ửng...chút nữa còn cho rằng hôm nay bản thân bàn giao tại nơi này chứ, có khi được xuyên trở về.
Quý Thân Thị không dễ gì bị người kéo đi.
Quý Tang mới ho sặc sụa, há to miệng mới hít thở được, khi nảy bản thân tựa như con cá bị ném vào ao mà không có nước, phổi đau đến mức như muốn nổ tung, nhưng đầu óc vẫn đủ tỉnh táo.
Theo lời của Quý Thân Thị nói, vậy ý đó là nếu như hôm nay nàng trở về, thì người bị treo lên trên xà chính là bản thân nàng rồi!
May là ở đây!
Ôn Giản không đồng ý.
Quý Tang kinh hãi! Không thể tưởng tượng nổi nhìn Quý Thân Thị, làm sao có thể có một người độc ác như vậy?
Quý Minh từ đôi câu vài lời liền lập tức hiểu ra cái gì đó, lo lắng nhìn về đại nữ nhi: “Quý Tang, ổn không con?"
Quý Tang chầm chậm hồi thân, giọng nói khó nghe: "Cha...con không sao."
Con ngươi Quý Minh hung ác tàn nhẫn nhìn Quý Thân Thị, cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn nổi, , tát một cái, tức giận đến cực điểm, đến mức giọng điệu gầm lên đầy đau đớn và thất vọng: “Lý Chính, đừng nói cái gì nữa, hưu -tôi hưu!"
“Sau này hưu bà ta rồi tùy bà ta làm bất cứ điều gì bà ta muốn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...