Nơi lòng bàn tay của Ôn Giản vẫn còn lưu lại dư vị hơi ấm của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay, một lúc sau nơi lồng ngực nở ra nụ cười trong veo, bước về phía nhà bếp.
Bữa cơm trưa nay là súp mì đỏ.
Ôn Lý Thị là một người nấu ăn giỏi, nguyên liệu đơn nhất cũng có thể nấu ra mùi vị tuyệt hảo.
Hai quả trứng gà duy nhất ở trong nhà nằm gọn trong tô súp mì đỏ, ai cũng không thiên vị, bà cắt cho mỗi người một nửa và đặt nó lên mì, lại thêm chút rau cải bẹ xanh, nóng hổi dọn ra trên bàn.
Bốn người vây quanh bàn mà ngồi.
Ôn Giản tự nhiên mà đem một nửa trứng gà đặt vào trong bát Quý Tang.
Quý Tang nhìn hắn, hắn đã cúi đầu ăn rồi.
Ăn đến lúc sắp xong, Ôn Giản và Ôn Chính nói chiều nay có chuyện cần phải đi chợ phiên.
Quý Tang vừa nghe Ôn Giản đi chợ phiên, xuyên đến đây cũng lâu rồi, nàng chưa có đi qua, thèm muốn nói: “Ôn Giản, chàng đi chợ phiên à? Vậy dẫn theo ta được không?”
Ôn Giản nhìn nàng: “Nàng muốn mua cái gì cứ nói với ta, ta giúp nàng mua, tiết kiệm thời gian đi lại, mắc công tốn hơn một canh giờ đi một chuyến đến đó.”
Chậc, xa vậy sao?
“Không phải muối mua đồ, chỉ là muốn đem giấy ra đó bán thôi."
“Bán giấy?”
Quý Tang gật đầu, chân thật trả lời: "Trước đây phơi khô hàng trăm tờ giấy, chàng dùng một ít rồi, còn lại không ít.
Ta xem kỹ rồi, những tờ giấy này tuy không tinh tế và trắng, nhưng sách viết còn có thể, thử bán xem, chung quy mọi người có thể kiếm tiền..."
Quý Tang cau mày nghĩ ngợi, ra mắt giấy lần này thực sự là khó mà lường trước được, nếu bán cho những gia đình giàu có, hiển nhiên là chướng mắt, còn nếu bán cho người nghèo, nhìn vào thôn này liền biết, cũng chỉ có một người học hành như Ôn Giản, người nghèo không học, đương nhiên không dùng đến giấy.
Giấy đã làm ra rồi, nhưng cũng cần phải bán, trong lòng Quý Tang đích thực không có chuẩn bị.
Nhưng lòng nàng đang rất phấn khởi, bán không được thì dùng làm giấy vệ sinh cũng được, đi vệ sinh nàng không muốn dùng cạo bằng lưỡi tre nữa.
Ôn Giản bất giác bị lời nói của nàng làm cho thu hút, suy tính một lát, nói: “Giấy cứ giao cho ta bán cho.
Nàng hôm nay không cần theo ta đi đâu."
Quý Tang vừa nghe, vội nói: “Tại sao vậy chứ?"
“Nàng không phải nói bên dưới nàng..." đau.
“...” Quý Tang vội bịt miệng Ôn Giản, gương mặt nhỏ nhắn liền đỏ ửng lên, khóe mắt vừa vặn nhìn thấy Ôn Lý Thị vui vẻ, cả người lúng túng đến mức không biết nên nói cái gì để bào chữa...
Ôn Giản, dáng vẻ lạnh lùng cao lãnh của chàng đâu rồi?!
Lẽ nào dáng vẻ từ trước đều là giả cả sao?!
Mẹ nó!
Khả năng quan sát của Ôn Chính cực kỳ lợi hại, đứng lên kéo thê tử của mình: “Ăn cơm xong rồi, mau mau giúp cột bó củi lại, đợi một lát đi chợ phiên bán."
Ôn Lý Thị phản ứng lại, thu ánh nhìn: “Ai” một tiếng, liền đứng lên theo ông ra ngoài, chừa lại khoảng trống cho hai đứa.
Quý Tang cảm thấy thật mất mặt, tức giận nói: “Ôn Giản! Lần sau chàng nói cái gì có thể...có thể chỉ có hai người chúng ta được không!"
Ôn Giản mím đôi môi mỏng, dường như đang suy ngẫm, nghiêm túc gật đầu: “Ừm, lần sau ta sẽ chú ý."
Hắn đột nhiên nói chuyện nghiêm túc như vậy, làm cho Quý Tang không biết phải làm gì, định nói cái gì đó, nhưng nghe hắn nói: “Nhưng mà...khi nãy, là nàng hỏi tại sao mà."
Cho nên, hắn mới trả lời.
Quý Tang: "..."
Chỉ cảm thấy một nắm tay đập nhẹ vào bông.
Buổi chiều Ôn Chính và Ôn Giản thu dọn ổn thỏa, liền đẩy xe đi ra ngoài.
Quý Tang trốn dưới mái hiên và nhìn ra bên ngoài, Ôn Giản đi được một nửa đường đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng, vẫy tay về phía nàng, Ôn Lý Thị đứng ở cửa sân nhìn nàng mỉm cười.
Gương mặt nàng đột nhiên nóng bừng, quay người đi vào trong phòng, đi mấy bước đến mép giường ngồi xuống, trái tim đập rộn ràng không ngừng...
Tối hôm qua Quý Tang ngủ rất ít, chiều này lại rất rảnh rỗi, nằm trên giường ngủ bù cho tối qua.
Nàng đang ngủ say, lại bị âm thanh bên ngoài làm cho tỉnh giấc.
Quý Tang nhặt chiếc áo khoác ở cuối giường mặc vào rồi đi ra ngoài, Ôn Lý Thị đứng ngay cửa sân cùng với một nữ nhân đã có chồng nói chuyện.
Nữ nhân kia Quý Tang quen biết, là dì Tần sống bên cạnh nhà Thôi Lý Chính*.
*Lý Chính là người đứng đầu làng xã thời xưa, như trưởng thôn hiện nay.
Dì Tần nhìn thấy Quý Tang, đẩy Ôn Lý Thị qua một bên đi vào nói: “Quý Tang, con ở nhà sao? Con mau chóng về nhà nương nhìn đi, cha con cầm cái liềm đòi giết nương con đấy!”
Trong lòng Quý Tang như thắt lại, bước nhanh đến: “Hả? Dì Tần, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Gì Tần nói: “Khi nãy ta nghe mẹ chồng con nói nương con hôm nay đến gọi con về ăn cơm trưa rồi?"
Quý Tang gật đầu trả lời: “Dạ, đúng vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...