Trái tim Quý Tang khẽ rung động, cảnh tượng điên cuồng đè nàng xuống làm tình đột nhiên hiện lên trong đầu, khuôn mặt nhỏ càng đỏ hơn, vội vàng chạy tới, nhìn hắn một cái rồi nhỏ giọng nói: “Chàng...!Chàng đừng nói linh tinh."
Nàng xấu hổ muốn chết, nhưng hắn lại vòng tay qua eo thon của nàng, dùng giọng điệu cưng chiều nói: “Đi từ từ thôi.”
Hai người thân thiết đến mức nhìn thoáng qua có thể biết họ là phu thê mới cưới.
Nhưng trong thôn dù sao cũng bảo thủ, trước mặt người ngoài cũng không nên như vậy.
Bản thân Quý Tang thì không sao, nhưng bị họ nhìn chằm chằm vào mình, tim đập loạn nhịp, đưa tay đẩy hắn ra: “Đừng làm loạn."
Nhưng tay Ôn Giản vẫn cố chấp giữ lại, chỉ hỏi: “Nàng vừa nói cái gì?”
Quý Tang liếc mắt nhìn ba vị trưởng lão đang đồng loạt nhìn mình, mặt càng thêm nóng bừng, kiễng chân nói rất nhanh vào tai hắn: “Ta đã bảo chàng không được nói bậy!”
Hơi thở ấm áp mềm mại phả vào tai Ôn Giản, trái tim cứng cỏi của nam nhân bỗng như bị một chiếc lông vũ thổi bay, lúc này hắn đặc biệt hưởng thụ sự thân mật có một không hai này, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thẹn thùng của nàng, lập tức nhớ ra ý của nàng.
Hắn nghiêm túc đáp: “Ta không nói linh tinh, nàng tối hôm qua chân yếu đến quỳ trên mặt đất, vì cái gì...hiện tại khí lực khôi phục rồi?”
Quý Tang mặt đỏ tía tai, đưa tay nhỏ bé che cái miệng đang nói ra mọi thứ, xấu hổ suýt chết.
A! Hắn rõ ràng là một người rất thông minh, vậy tại sao lại nói mọi thứ ra như vậy.
Nhìn thấy con trai và con dâu tình cảm, Ôn Lý Thị che môi cười nhẹ.
Khuôn mặt Quý Thân Thị xanh cả lên.
Ánh mắt Ôn Giản thâm thúy nhìn Quý Tang, khẽ hé đôi môi đang bị che, đưa đầu lưỡi mềm mại liếm liếm tay Quý Tang, cảm nhận được hơi thở nóng rực, Quý Tang vội rút tay về, bàn chân giẫm phải vật nhô lên, cơ thể nàng không ổn định và ngã về phía sau, Ôn Giản nhanh tay lẹ mắt nắm lấy eo nàng, đưa vào ngực hắn, mũi của Quý Tang va vào lòng ngực rắn chắc của hắn, cơn đau khiến mũi nàng đau nhức tại chỗ, đôi mắt nàng cũng mờ đi.
"Kia..."
Quý Tang càng xấu hổ hơn khi nghe thấy một giọng nói bình tĩnh từ trên đầu mình: "Nàng xem...!Ta nói đúng không? Chân nàng yếu đi không được.”
Quý Tang: "..."
Quý Tang xấu hổ đến mức ngón chân có thể đào ra một căn nhà ba phòng, cố gắng nhéo hắn một cái, cũng không dám nhìn đám người Ôn Lý Thị, không nói một lời, quay người chạy vào bếp.
Ôn Giản thấy Quý Tang đi vào trong bếp, trong lòng ngực nở nụ cười nhàng nhạt, đưa mắt nhìn về phía phía Quý Thân Thị, nụ cười trên môi liền biến mất, tâm tình cực kỳ lạnh lùng, dường như đổi thành một người khác: “Nhạc mẫu, người thấy rồi, Tang Tang hôm nay không thể về, chờ nàng ấy khỏe lại, tiểu tế* sẽ đưa nàng ấy đi cùng."
*con rể.
Sắc mặt Quý Thân Thị hoàn toàn tối sầm lại, nhưng hơi thở của Ôn Giản lại lạnh lẽo, miệng muốn nói người tiểu tế này đối với nhạc mẫu không có một chút lễ độ nào, thế nhưng khí tức áp bức khiến bà ta không thở nổi, nuốt xuống lời sắp đến miệng, cười mỉa mai: “Ôi...Còn nói muốn tỷ muội nó tụ hợp, chỉ có thể để lần tới rồi.”
Quý Thân Thị lại nhìn Ôn Lý Thị, hai người chào hỏi vài câu, Quý Thân Thị mới chán nản rời đi.
Thấy Quý Thân Thị rời đi rồi, Ôn Giản quay người đi vào trong bếp.
Quý Tang đang đứng bên bếp để ăn bánh bao bột cho mình, nó vẫn còn âm ấm, tối qua nàng làm việc gần như cả đêm, bụng vốn đã trống rỗng, nay lại tức giận đến đau bụng, phải lấp đầy dạ dày của nàng đầu tiên.
Khi Ôn Giản bước vào, hắn thấy má của Quý Tang đang phồng lên, hắn đi đến sau lưng nàng, vòng tay ôm lấy nữ nhân nhỏ bé từ phía sau.
Mùi trên người rất sạch sẽ, còn có hơi ấm của ánh mặt trời, sống lưng Quý Tang tê dại, tâm trạng không tốt hỏi: “Chàng làm gì vậy?"
“Tức giận rồi?”
Quý Tang: "..."
“Ta nói vậy là có lý do."
Quý Tang bất ngờ quay lại nhìn hắn, đầu hắn gần như tựa vào vai nàng, khoảng cách gần đến nỗi đôi môi đỏ mọng của nàng suýt chút nữa chạm vào hắn.
Quý Tang nghĩ vẫn còn ở trong bếp, vội đưa tay đẩy hắn ra: “Chàng đừng như vậy, nói chuyện cho đàng hoàng."
Ôn Giản có thể dễ dàng ngửi thấy mùi thơm trên người nàng: “Sao ta lại nói chuyện không đàng hoàng?"
Quý Tang đột nhiên cảm thấy Ôn Giản trước đây rất khác, con người trước đây quá lạnh lùng, nhưng Ôn Giản của hiện tại...!hình như quá dính người.
Nàng chợt nhớ đến lời người bạn thân đã nói, rằng nam nhân và nữ nhân khi làm tình sẽ không giống nhau, còn về sự khác biệt thì nàng ta không nói rõ.
Ôn Giản thay đổi rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...