Quý Tang ngủ đến khi mặt trời lên cao mới ung dung tỉnh dậy, bên ngoài đã có tiếng gà gáy truyền đến, ánh mặt trời ấm áp từ cửa số chiếu vào, những tia sáng nhảy nhót, Quý Tang có thể nhìn rõ lớp bụi mịn bay trong không khí trong gian phòng.
Nàng xuất thần trong vài giây, ngừng một lúc, chớp mắt hồi tưởng lại sự điên cuồng của đêm qua.
Chỗ bên cạnh trống không, Quý Tang bỗng chốc từ trên giường ngồi dậy, nửa người dưới đau đớn “rít” lên một tiếng, chăn đắp trên người bị tuột xuống, nàng cụp mắt nhìn thấy khắp ngực mình có những vết lằng mơ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn vô thức ửng hồng.
Bên ngoài có tiếng nói truyền đến.
“Ông thông gia, đang bận sao?" Thanh âm lanh lảnh, từ xa tới gần, là một giọng nữ.
Quý Tang liếc nhìn bàn học, hôm nay Ôn Giản không đọc sách, cửa phòng đóng chặt, nàng từ trên giường bò xuống với cái eo đau nhức, tìm quần áo mặc vào, thì nghe giọng nữ bên ngoài lại nói: “Tang nha đầu này thật là không hiểu quy củ, muộn như vậy rồi mà còn ngủ?! Muội muội Xuân Hoa của nó đã trở về nhà rồi.
"
Quý Tang nghe thấy tên mình, liền có chút hứng thú, ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài qua cửa, thấy một nữ nhân đang đứng đối diện với Ôn Chính nói chuyện, bà Ôn Lý Thị nghe thấy tiếng động thì từ trong bếp đi ra, thấy là Quý Thân Thị, liền nở nụ cười chào đón.
“Bà thông gia đến rồi?"
Quý Tang lúc này mới nhận ra người trước mắt thì ra là mẹ kế của nàng.
Quý Thân Thị có một thân hình vạm vỡ, một đôi mắt hình tam giác ngược hơi nhướng lên, thấy Ôn Lý Thị khóe môi liền chứa ý cười, đôi mắt nhỏ đó gần như nheo lại thành một đường, nhưng trong ánh mắt như bắn ra tia sáng.
Quý Thân Thị nói: “Ai da! Bà thông gia, tính tình bà thật tốt, Tang nha đầu ngủ đến khi mặt trời đã lên cao vậy rồi, mà bà cũng không quản.
"
Ôn Lý Thị cười nhạt: “Con vẫn còn nhỏ, dù sao cũng không bận rộn, ngủ thêm một giấc cũng không sao.
"
Trong ánh mắt của Quý Thân Thị bỗng trở nên không vui, nghĩ đến khuôn mặt của nữ nhi mình lần này trở về gầy đi rất nhiều, trong lòng bà ta càng hận Quý Tang hơn.
Ngưu San này không phải là thứ gì tốt, Xuân Hoa gả qua ngoài phục vụ Ngưu San, lại còn bị Ngưu Nhị Cẩu, đệ đệ ngốc vẫn chưa lấy nương tử của Ngưu San cưỡng hiếp, sự việc Xuân Hoa bị Ngưu Nhị Cẩu cưỡng hiếp đã lan truyền rộng rãi khắp nơi đều biết, trong thôn này Xuân Hoa không dám ngẩng mặt lên.
Nhà họ Ngưu này thật tốt, từ đó hai huynh đệ nhà bọn họ anh ngủ một ngày em ngủ một ngày, cuộc sống của Xuân Hoa quá khó khăn.
Lại nhìn Quý Tang, Quý Thân Thị càng nghĩ trong lòng càng hận nàng, răng đều sắp bị nghiền nát, đây vốn là thời gian thoải mái của Xuân Hoa, lại bị Quý Tang cướp đi.
Quý Thân Thị ổn định lại tâm tình, nghĩ tới mục đích hôm nay tới đây, cong môi nói: “Hôm nay Xuân Hoa trở về, nói mấy ngày không gặp Tang nha đầu rồi, ta nghĩ hai tỷ muội chúng nó sau khi gả chồng đã lâu không tụ họp, nên qua đây gọi Tang nha đầu quay về".
Vừa nghe điều này, Ôn Lý Thị nói: “Ồ, vậy sao?"
Đúng lúc này, Ôn Giản từ sân sau đi ra, nhìn thấy nhạc mẫu, mặt không chút thay đổi gọi một tiếng: “Nhạc mẫu.
”
Quý Thân Thị nhìn nam nhân trước mặt vốn sắp trở thành con rể của mình, giờ đây đang khí phách đứng đó, rõ ràng là nghèo đến nỗi quần áo trên người vẫn còn vá, nhưng cũng không chút nào giấu được khí chất xuất chúng của hắn, trái tim như bị một bàn tay to nắm chặt lấy, không thoải mái thắt lại, khóe miệng mỉm cười run run, đáp lại: “Ừ.
"
Ôn Giản đi thẳng vào vấn đề: “Nhạc mẫu, tối hôm qua Tang Tang mệt mỏi đến giờ dần ba khắc, hôm nay không thể về.
"
Quý Thân Thị: "! "
Đều là những người đã từng trải, câu nói đó có ý gì vừa nghe cũng hiểu.
Ôn Lý Thị xấu hổ đỏ mặt, không ngờ nhi tử nhà mình lại thẳng thắn như vậy.
Động tác của Ôn Chính lúc đang chặt củi dùng một chút, trong cổ họng phát ra tiếng cười khúc khích, lại tiếp tục chặt củi, giống như không nghe thấy bọn họ đang nói gì.
Quý Tang trốn ở cửa sổ nghe lén, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nóng bừng, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài: “Ôn Giản"
Ôn Giản cao lớn đứng giữa sân, nghiêng đầu nhìn, tia nắng mặt trời chiếu rọi lên ngũ quan sâu thẳm ba chiều của hắn, không biết là ánh sáng lung linh quá chỏi mắt, hay là ánh mắt hắn quá sáng, Quý Thân Thị, Ôn Lý Thị và Ôn Chính lúc này dường như đã biến thành bóng đen và trắng, chỉ có bỏng dáng cao lớn của hắn là vô cùng lộng lẫy và bắt mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...