Sau Khi Xuyên Sách Bị Thừa Tướng Đại Nhân Làm Mềm Chân


Thứ đó vừa thô vừa to, quy đầu to lớn sưng lên thành màu đỏ tím, mắt ngựa vì quá hưng phấn mà chảy ra chất nhờn, gân guốc quấn lấy côn thịt, dựng đứng trên hai quả trứng căng mọng, hướng về phía trước một cách mãnh liệt và dữ dội nhìn nàng.

Đây là lần đầu tiên Quý Tang nhìn thẳng vào bộ phận sinh dục dày cộp của nam nhân, nàng sợ đến mức vô thức cúi đầu lấy tay che miệng: “U...!Đừng...."

Ôn Giản dùng bàn tay to giữ sau đầu nàng: “Nhưng...!ta vừa nãy đã liếm giúp nàng.”

Quý Tang sững sờ một lúc, toát mồ hôi hột, cơn say đã qua từ lâu, nhưng sau vài lần khoái cảm, đầu óc choáng váng, nhất thời quên phản bác, trái tim nhỏ suýt nhảy ra khỏi cổ họng: “Ta..."

“Liếm một chút thôi.” Ôn Giản dỗ dành, ánh mắt dán chặt vào cái miệng nhỏ đỏ bừng vì dục vọng của nàng, trái cổ gợi cảm của hắn trượt lên trượt xuống.

Quý Tang lưỡng lự.

“Chỉ một chút thôi?"


"Ừm."

Đôi mắt nàng trong veo ngây thơ, kiên nhẫn của Ôn Giản gần như cạn kiệt, cuối cùng nàng cũng mở cái miệng nhỏ nhắn ra, thè chiếc lưỡi mềm mại của mình ra ngập ngừng liếm vị trí quy đầu, côn thịt bỗng trở nên rạo rực, trong phút chốc nó bật lên và đánh thẳng vào mặt nàng.

Nàng kêu lên rồi trốn về sau, khuôn mặt đã ẩm ướt.

Nhưng Ôn Giản lại bị cái trêu chọc nhẹ nhàng đó làm gân xanh trên trán giật giật dữ dội, lúc nàng kêu lên, liền túm lấy gáy nàng, nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn của nànng mà mạnh mẽ cắm quy đầu vào.

"A...Uм."

Ôn Giản không thể kiểm soát sức mạnh của mình, cổ họng của Quý Tang tự nhiên co thắt khi lần đầu tiên bị hắn đâm vào, gần như nôn mửa.

Miệng nàng bị chặn chặt đến mức hô hấp trở nên khó khăn, đôi tay nhỏ bé của nàng cố gắng nắm lấy tay nam nhân, móng tay cứng đến mức trên mu bàn tay hắn lập tức để lại vài vết xước, nàng không nói được lời nào, chỉ có thể phát ra âm thanh “ư ư ư", nàng như mèo gãi ngứa, kèm theo sức lực của tiếng khóc khe khẽ của nàng càng ép dục vọng của hắn tăng vọt, dương vật trong miệng nàng sưng lên.

Hắn thở hổn hển: “Tang Tang...!Ta cố gắng hết sức nhanh một chút."

Hắn ưỡn eo đâm vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đâm vài nhát vào cổ họng Quý Tang, Quý Tang bị đâm đến mức nước mắt nơi khóe mắt không ngừng chảy ra, miệng nàng nhanh chóng trở nên đau nhức tê dại, bọt hòa lẫn với chất lỏng tiết ra từ bộ phận sinh dục, miệng nàng tràn ngập mùi nội tiết tố nồng nặc, thứ đó quá lớn khiến nàng không thể nuốt nổi, nước bọt chảy ra từ khóe miệng, nàng cảm nhận được, cổ họng không kìm được nuốt xuống.

Môi nàng áp sát vào gân xanh trên côn thịt, buộc Ôn Giản phải rên rỉ, ngửa mặt thở hồng hộc, nhanh chóng di chuyển e0, sau hơn chục lần, hắn rút dương vật ra bắn vào má nàng.

Quý Tang vô cùng uất ức, cổ họng đau như lửa đốt, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt giàn giụa trên mặt, không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Nhìn thấy nước mắt cùng đôi mắt đen tối sầm lại của nàng, trái tim Ôn Giản như đông cứng lại, dùng ngón tay nhéo cằm nàng, che đi đôi môi mỏng, cẩn thận vạch môi nàng ra, đưa đầu lưỡi vào trong miệng nàng, quấn lấy đầu lưỡi không ngừng khuấy động hương vị trong miệng nàng, chiếc lưỡi dày liếm khắp nơi.


Hai má cách nhau rất gần, Ôn Giản không tránh khỏi dính tinh dịch trên má.

Quý Tang cuối cùng cũng hơi mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt đen kịt của hắn, Ôn Giản thấy nàng mở mắt ra, môi hơi hé mở, giọng điệu xen lẫn xin lỗi: "Tang nhi, ta...!Ta không kìm được.”

“Chàng còn nói!” Khi Quý Tang mở miệng, cổ họng liền đau nhói, đôi mắt ẩm ướt nhìn hắn chằm chằm.

Đã thỏa thuận là chỉ liếm một lần, nhưng sao lại liếm nhiều như vậy?!

Người này quá tệ! Vô độ! ! ! Còn...không thoải mái chút nào.

Ngón tay Ôn Giản chạm vào vết tinh dịch trên má nàng, hắn xoa xoa mấy lần, trong cổ họng phát ra tiếng cười khúc khích, sau đó hắn thỏa mãn cúi đầu hôn nàng: “Chờ ta một chút, ta đi lấy nước."

Vừa nói hắn vừa nhặt chiếc quần dưới đất lên, tùy tiện mặc vào rồi nhanh chóng mở cửa bếp.

Ôn Giản không ngờ lại đụng phải Ôn Chính trong bếp.

Vừa rồi nghe thấy một số âm thanh dâm dục, nhưng khi đụng phải Ôn Chính đang gánh nước, mặt con trai như bị bỏng, trái lại Ôn Chính trông vẫn bình thường, nhẹ nhàng nói: “Biết con cần dùng nước, ta đã đốt thêm chút."


Ôn Giản: "..."

Sau khi Ôn Chính nói xong, ông quay trở lại nơi dịu dàng của mình.

Ôn Giản bưng nước nóng trở về phòng phía đông.

Quý Tang mệt đến mức suýt ngủ thiếp đi, Ôn Giản ôm Quý Tang đánh răng rửa mặt, rồi i lại ôm vào thùng

gỗ tắm, hắn không để Quý Tang động một ngón tay, giúp nàng lau khô người xong thì bảo nàng ngồi xuống ghế trước, hắn đi thay ga trải giường ướt.

Quý Tang tắm xong, toàn thân mệt mỏi tiêu tan, nhìn bóng lưng bận rộn của nam nhân, không khỏi nghĩ đến bộ dạng vừa nãy ngồi trên ghế này, bị hắn liếm láp, chợt bừng tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ trở nên rất đỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận