Quý Tang lặng người đi, gương mặt trắng ửng đỏ lên, mãi một lúc lâu mới nói một chữ “Ò”.
Ôn Giản bắt đầu cởϊ áσ ngoài ra: “Vậy mau cởi y phục ướt ra đi.
”
Quý Tang: “! ”
Trên trán Quý Tang đặt dấu chấm hỏi.
Ôn Giản nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy, thúc giục: “Mau lên nào, nếu không thật sự bệnh đấy, trong nhà không có đủ tiền mua thuốc đâu.
”
Quý tang vừa nghe, bất giác hắt xì, hơi nóng tỏa ra khắp cơ thể khiến nàng rùng mình.
Ôn Giản nhìn nàng.
Tay Quý Tang run rẩy, chạm vào thắt lưng, bộ não đang đóng băng đang dần dần suy nghĩ, nàng đích thực có thể cởϊ áσ ngoài, nhưng căn bản không được gì, kỳ nghỉ hè nàng thường mặc áo dây cùng với bạn thân đi mua sắm nữa kìa.
Lúc nàng cởϊ áσ ngoài ra liền nhìn thấy áo ngoài của nam nhân cởi ra thoải mái, đứng lên từ bên cạnh tìm một cây sào tre và cắm nó vào bến đá bên cạnh, sau đó phơi áo ngoài lên trên đó, tiếp đến là áo trong, lộ ra những đường cong quyến rũ.
Toàn thân hắn ướt sũng, mái tóc đen dài xõa sau lưng, mái tóc thái dương trên trán được hắn vén ra sau, để lộ vầng trán mịn màng và đầy đặn.
Lúc đầu sào tre không có ổn định, hắn dang rộng đôi tay dài, ổn định được sào tre rồi.
Từ góc độ này, Quý Tang nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Thân hình hắn cao to, ngực và cơ bụng rõ múi, không có dấu hiệu của mỡ bụng khi mà ngồi đọc sách nhiều năm, quần nới lỏng ra một chút, buông lỏng quanh vòng eo cường tráng, thấp thoáng đường nhân ngư xinh đẹp gợi cảm.
Lớn lên gương mặt quá là tuấn tú, ngay cả thân hình cũng quá phạm quy rồi.
Đôi mắt Ôn Giản lúc nhìn nàng, đúng ngay lúc nàng đang nuốt nước miếng, Ôn Giản hơi ngẩn ngơ, khóe môi gợi lên nụ cười nhạt, khi con ngươi đen nhìn thấy làn da trắng nõn của nàng lộ ra, vội nhìn ra chỗ khác.
“Khụ! ”
Hắn chớp chớp mắt.
Bên dưới thật sự cố lắm rồi!
Muốn tìm một nơi mềm mại để xả!
“Quý Tang! đưa y phục qua đây.
” Ôn Giản chéo hai tay, khàn giọng nói.
Lúc Quý Tang cúi đầu nhìn qua chỗ hắn, trong lòng thầm nghĩ, mặc áo dây đi dạo phố cũng chả có gì, làm sao lúc bị hắn nhìn, máu chảy khắp người nóng vậy, bụng dưới liền căng thẳng, giữa chân có dòng điện nóng bỏng chảy ra, đầu nàng co thắt lại, trong tìm thức khép chặt hai chân, do dự một lát mới đưa quần áo ở trong tay đặt vào lòng bàn tay của hắn.
Ôn Giản cảm nhận áo mềm mại bên trong tay, trải ra và treo lên sào tre, một mùi thơm thoang thoảng sộc vào mũi hắn, đầu hắn ra sức đọc thuộc lòng lại “Lễ Nghi” đã học ngày hôm qua, nhưng hầu như chẳng thấm vào đâu.
Hắn muốn ngủ cùng Quý Tang!
Muốn đến mức vừa dồn nén trong người vừa đau đớn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...