Trước mắt Quý Tang là một màu đỏ, chớp mắt khó khăn, mọi thứ trước mắt vô cùng mơ hồ.
Cô lắc đầu thật mạnh, đỉnh đầu tựa như có một vật nặng đè lên, đường chân tóc bị thô bạo kéo ra sau, bên tai vang lên tiếng vù vù, choáng váng đầu óc chỉ muốn nằm ra.
Những ngón tay của cô mò mẫm xung quanh, tựa như tìm được điểm tựa, nắm chặt lấy để cơ thể không ngã xuống.
Đầu đau quá, giống như bị bánh xe nghiền qua.
Cô còn chưa kịp sắp xếp ngọn nguồn của mọi chuyện, liền nghe đỉnh đầu truyền đến một giọng nói khàn của người đàn ông.
“Ngươi đã bước vào Ôn gia rồi, sau này cần phải tuân thủ nữ tắc, ta phải ngày đêm học hành để đi thi lấy được công danh, chuyện! phu thê chi đạo* chỉ làm ảnh hướng đến việc học hành của ta.
” Ôn Giản đối với chuyện phụ mẫu ép lấy tân nương tử trong lòng không có chút bận tâm, ánh nến đỏ sẫm chiễu rõ khuôn mặt tuấn tú vô cảm, thêm mấy phần thờ ơ, hắn mím môi, dường như sợ cô nghe không hiểu, không kiên nhẫn mà giải thích: “Nói dễ hiểu một chút, ta sẽ không đụng ngươi, ngươi cũng đừng gây sự kiếm chuyện với ta.
”
*夫妇之道: Phu thê chi đạo: Đạo phu thê, chuyện lấy vợ gả chồng.
Quý Tang khó chịu lắng nghe những lời khó hiểu của người đàn ông.
Cô bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc, đợi đến khi tỉnh dậy rồi tìm hiểu đã xảy ra chuyện gì, lúc nghe anh ta nói ‘Không đụng đến cô’, lòng đột nhiên dễ chịu đi.
Nhưng người vừa thả lỏng, loại cảm giác chóng mặt càng lúc rõ rệt hơn.
Cô xoa xoa trán, trả lời ngắt đoạn: “! Được.
”
Lúc nói ra bản thân cũng sừng sờ đi.
Giọng nói này!
Thanh thót, ấm áp động lòng người, giống như ngâm trong nước.
Đây không phải là giọng nói của cô.
Không kịp suy nghĩ cặn kẽ, đầu khẽ choáng, cả người chìm vào bóng tối, nằm ngửa trên chiếc giường trải đẩy màu đỏ.
Ôn Giản nhìn thấy, hô hấp nặng nề, đôi lông mày cau lại thật sâu, tựa như có thể bóp chết con ruồi, nơi l*иg ngực có một nỗi khó chịu không thể lý giải được, người ở trên giường bởi vì nằm ngửa, khăn đội màu đỏ bị vén lên một góc, lộ ra đôi môi hồng căng mọng, lấp lánh như ánh sáng của nước, nhìn rất mềm mại.
Đôi môi đỏ khẽ hé mở, rên rỉ hô hấp.
Ôn Giản nhíu mày, mặt đen kịt, cũng không biết đang nghĩ cái gì, yết hầu vô thức trượt xuống, khô khan nuốt xuống, sau đó hắn phủi vạt áo đi đến bên chiếc ghế dài bên cạnh nằm ngủ yên tĩnh!
Bàn sách kế bên mép lụp xụp, phía sau là giá sách mà phụ thân mua ở bên ngoài chợ, bên trong toàn bộ bằng tre, nếu như là ngày xưa, chỉ cần rút ra một xấp, đọc nhẩm, liền chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay, cũng không biết có phải là trong phòng có nhiều hơn một người, hắn khó chịu bực bội, một chữ cũng không đọc vào!
Ôn Giản vẫn tiếp tục cầm tre trong tay, đôi mắt nhìn bàn cờ chưa xong, tay cầm quân cờ đen, chém gϊếŧ tứ phương.
Đêm nay là đêm tân hôn không thể rời khỏi ——
Không bình thường.
CN: Tạm thời nữ chính vẫn chưa biết mình xuyên không nên mình vẫn giữ nguyên lối xưng hô hiện đại của nữ9 nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...