Sau Khi Xuyên Sách Bị Nãi Nãi Nghe Được Tiếng Lòng


"Chờ chút.

Ngươi đây là muốn làm gì? Sáng nay mới lấy đi tám mươi lượng bạc, giờ đã hết rồi? Hết sạch rồi?" Tất nhiên Tộc trưởng đã nghe nói về việc Lâm lão thái thái mua xe bò, cối xay gạo và cối ép lúa mì.

Nói thật, Tộc trưởng không đồng ý.

Không phải không cho phép Lâm gia nghĩ đến kế sinh nhai khác, nhưng không thể ăn một lần hết một con voi được, phải từng bước từng bước một.

Ví dụ như mua xe bò trước, chở người trong thôn kiếm chút tiền.

Đợi thu hồi vốn, rồi mới tính đến việc mua cối xay gạo cũng được.

Dù sao, cũng không thể mua hết một lần, đây không phải là chuyện hoang đường sao?


Nhưng mặt khác, Tộc trưởng cũng có thể hiểu được sự lo lắng của Lâm lão thái thái.

Tám mươi lượng bạc, sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt ghen tị và đố kỵ.

Cho dù có Tộc trưởng này giúp đỡ, cũng không thể ngăn chặn được tất cả những ý đồ xấu xa và lòng dạ hiểm độc.

Cùng ở một thôn, lại là tộc nhân Lâm thị, nếu có người mặt dày cứ đến xin tiền, Lâm lão thái thái có dũng mãnh hơn nữa lại có thể làm sao?

Không thể làm mất lòng tất cả người trong tộc được! Không phải người đọc sách có một câu nói rất hay sao, thà làm mất lòng quân tử, còn hơn làm mất lòng tiểu nhân?

Sợ vô tình lại gây ra họa lớn cho gia đình...

Mặt khác, tuy ông là Tộc trưởng, nhưng cũng không thể quản được tiền bạc trong Lâm gia tiêu như thế nào.

Tay ông không dài đến vậy, mặt mũi cũng không dày đến vậy.


Dù sao, sau nhiều lần suy nghĩ, Tộc trưởng không đến tìm Lâm lão thái thái nói gì, cũng không định khuyên Lâm lão thái thái trả lại những thứ đã mua.

Tuy nhiên, Tộc trưởng không ngờ, ông không đến, Lâm lão thái thái lại đến.

Hơn nữa, còn đến để kêu khổ.

Chuyện này khiến Tộc trưởng vô cùng đau đầu.

"Tộc trưởng, bà già này không cầu gì khác, chỉ muốn mượn tạm mười lượng bạc của tộc để xây kho hàng cho nhà.

Chờ sau này nhà chúng ta bán gạo bán lúa mì kiếm được tiền, sẽ lập tức trả lại cho tộc." Lâm lão thái thái không phải là đến gây chuyện, đương nhiên là khóc xong rồi thì đưa ra yêu cầu, không chút do dự.

"Tộc trưởng không cần lo lắng nhà chúng ta không trả nổi mười lượng bạc này.

Chẳng phải nhà chúng ta mới mua hai mươi mẫu ruộng nước từ tộc sao, đến lúc đó nhà chúng ta có thể lấy hai mẫu ruộng nước để bù, chắc chắn sẽ không để Tộc trưởng khó xử." Có ruộng trong tay, Lâm lão thái thái rất tự tin.

Cho dù là vay tiền, bà cũng không hề nao núng, càng không có chuyện hạ thấp mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận