Cả người Trương Hạ Vũ đều nhức mỏi, cậu có cảm giác như đang bị một con thú khổng lồ đè lên người.
Đôi mắt tèm nhèm chầm chậm mở ra, Trương Hạ Vũ cúi đầu nhìn người đang nằm đè lên nửa người trái của cậu, Trương Hạ có cảm giác như nửa người trái không còn là của mình nữa.
Cánh tay phải còn tự do hoạt động bị Trương Hạ Vũ khó khăn nhấc lên, đẩy đầu người đang nằm trên người mình, nhưng chắc chắn rồi, Trương Hạ Vũ không đẩy được, không những thế người kia có xu hướng càng bò lên nốt phần người bên phải của cậu.
“Tiêu, mỏi quá”
“Hửm?”
Sở Tiêu lúc này mới từ từ tỉnh lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu thanh niên xinh đẹp mặt đang méo xệch đi như sắp khóc.
Sở Tiêu bật người dậy, tay chọc chọc vào người Trương Hạ Vũ khiến cậu la lên oai oái.
Sở Tiêu áy náy cầm tay Trương Hạ Vũ lên nhẹ nhàng mát xa cho lưu thông máu.
Trương Hạ Vũ cảm thấy người đã hết tê mỏi liền ngồi dậy muốn đi ra ngoài nhưng lại bị Sở Tiêu nhào đến giữ lấy.
“Cậu muốn đi đâu?”
Trương Hạ Vũ khó hiểu nhìn Sở Tiêu: “Tôi ra ngoài lấy đồ ăn, tôi đói rồi”
“Để tôi bảo thím Ninh mang lên”
Sở Tiêu với tay lấy điện thoại ở đầu giường gọi điện.
Trương Hạ Vũ thấy lạ nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
Hai người ăn xong đồ ăn thím Ninh mang lên liền ngồi vào bàn học, Sở Tiêu muốn nhân lúc này dạy lại kiến thức cho Trương Hạ Vũ.
Nhưng hành động của kì lạ của Sở Tiêu vẫn tiếp diễn, khi Trương Hạ Vũ bảo vào phòng sách để xem một số sách tham khảo Sở Tiêu cũng đòi đi cùng, cậu muốn xuống bếp lấy nước uống Sở Tiêu lại gọi thím Ninh mang lên cho bọn họ, quá đáng hơn khi Trương Hạ Vũ bảo muốn đi vệ sinh vậy mà Sở Tiêu cũng đòi đi cùng.
“Không được”
“Vì sao?”
“Tôi chỉ đi 5 phút thôi, không 2 phút”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả”
Trương Hạ Vũ đứng lên mang theo điện thoại vào nhà tắm nhắn tin cho Sở mẹ hỏi xem triệu chứng “dính” người của Sở Tiêu có bình thường không.
Sau khi đọc được dòng tin nhắc của Sở mẹ, Trương Hạ Vũ chỉ biết cười trừ mở cửa nhà tắm đi ra ngoài.
Do đi ra đột ngột Trương Hạ Vũ không kịp đứng lại, vì vậy mặt cậu đập thẳng vào lồng ngực của người trước mặt.
“Đau quá, tôi đã bảo cậu ngồi đợi tôi mà?”
“Tại… cậu đi lâu quá”
Sở Tiêu cúi đầu đầy tủi thân, Trương Hạ Vũ dơ điện thoại lên nhìn, vậy mà cậu vào nhà tắm tận 10 phút, với trạng thái của Sở Tiêu bây giờ không phá cửa xông vào đã là rất tốt rồi.
Trương Hạ Vũ đau lòng vòng tay ôm lấy người hắn, bàn tay đặt sau lưng nhẹ vỗ.
“Đừng lo lắng, tôi đã bảo tôi sẽ bên cậu mà”
“Ừm”
Sở Tiêu gật đầu, để Trương Hạ Vũ dắt tay mình đi về phía bàn học.
“Vũ”
Bàn tay ôm cậu thiếu niên bắt đầu không an phận di chuyển từ ngoài tiến vào bên trong lớp áo ngủ mỏng manh, Sở Tiêu kéo Trương Hạ Vũ nằm sát về phía mình, bàn tay vuốt ve cái bụng mịn màng, mềm mại của cậu.
Môi Sở Tiêu cũng không để yên mà liên tục hôn lên phần gáy nhạy cảm của Trương Hạ Vũ, hắn muốn đánh dấu cậu một lần nữa.
Trương Hạ Vũ rốt cuộc bị làm phiền đến tỉnh, cậu cau mày chầm chậm mở mắt ra, như cảm nhận thấy có gì đó không đúng cả người Trương Hạ Vũ đột nhiên cứng đờ lại.
“Cậu…?”
“Vũ, khó chịu quá”
“Sở Tiêu, cậu đừng như vậy!”
Một câu “Sở Tiêu” này làm bạn học Sở Tiêu của chúng ta dừng mọi động tác ngơ ngác nhìn Trương Hạ Vũ, lâu lắm rồi hắn mới lại nghe cậu gọi mình như vậy.
Sở Tiêu rúc đầu vào gáy Trương Hạ Vũ, phả hơi nóng vào gáy cậu khiến Trương Hạ Vũ nhạy cảm rụt cổ lại.
“Xin lỗi, Vũ, chỉ là tôi rất khó chịu, đừng ghét tôi”
Trương Hạ Vũ quay người lại nhìn Sở Tiêu, cậu biết kì dịch cảm khiến Alpha rất khao khát Omega nhất là khi Omega đang ở bên cạnh thì càng khó kiềm chế.
Trương Hạ Vũ cúi đầu nhìn về nơi khó nói thành lời của Sở Tiêu, cuối cùng nhắm mắt lại nói.
“Hay… hay tôi giúp cậu nhé?”
Sở Tiêu như không thể tin được trợn tròn mắt nhìn Trương Hạ Vũ, đột nhiên hắn cảm thấy một bàn tay mềm mại nắm lấy hắn, Sở Tiêu không nhịn được thở ra một hơi đầy thoả mãn.
Bàn tay Trương Hạ Vũ nắm lấy một cách khó khắn, trúc trắc lên xuống không theo bất cứ quy luật nào khiến Sở Tiêu vừa sướng vừa nghẹn, hắn không chịu nổi đưa tay bao bọc bên ngoài tay Trương Hạ Vũ nhịp nhàng lên xuống.
Tin tức tố đầy chiếm hữu của Alpha quấn lấy Trương Hạ Vũ nhưng không hề khiến cậu khó chịu mà lại giống như đang từng chút một khơi dậy lên cái gì đó trong cậu.
Sở Tiêu đưa môi lại gần mút lên môi Trương Hạ Vũ, môi lưỡi hai người cuốn quýt một chỗ tạo thành những tiếng
động khiến người nghe không khỏi mặt đỏ, tim đập.
“Hộc… Vũ, cậu cứng rồi, để tôi giúp cậu”
“A không…”
Không đợi Trương Hạ Vũ trừ chối Sở Tiêu đã đưa tay tới, chiếc quần ngủ yếu ớt trước *** uy của Sở Tiêu nhanh chóng phất cờ đầu hàng.
Sở Tiêu để chung hung khí của mình cùng chỗ với Trương Hạ Vũ, đặt tay cậu bao lấy của mình còn tay hắn bao ra trọn ở bên ngoài.
“A… Tiêu… kì lạ quá… hư… không muốn… mau buông ra”
“Vũ…”
Trương Hạ Vũ bị khoái cảm kì lạ làm cho nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt to tròn khép hờ tràn đầy dục vọng, mái tóc bị mồ hôi làm ướt đẫm dính vào hai bên má, cả người cong lên đu lấy người Sở Tiêu, quần áo cũng bị dày vò mà trở nên xộc xệch.
Tất cả hình ảnh trên giống như đang quyến rũ Sở Tiêu khiến phần thân dưới của hắn càng trướng to.
Trương Hạ Vũ rên lên, cả người kéo căng giống như có cái gì đó muốn phun ra nhưng chưa kịp thì đã bị Sở Tiêu chặn lại.
Trương Hạ Vũ mở đôi mắt mê mang nhìn Sở Tiêu, cậu khó chịu vặn vẹo người.
“Tiêu… buông ra đi mà… khó chịu…”
Nhìn người dưới thân khóc lóc cầu xin, Sở Tiêu thương tiếc hôn lên đôi mắt xinh đẹp của Trương Hạ Vũ dịu dàng thủ thỉ.
“Ngoan, đợi tôi”
Nói rồi tay Sở Tiêu mau chóng lên xuống, không biết qua bao lâu hắn rên lên một tiếng, gục mặt vào hõm cổ Trương Hạ Vũ thở dốc.
Sở Tiêu ôm trọn lấy cở thể Trương Hạ Vũ, cả người cậu mệt oặt không có chút sức lực nào dựa vào hắn.
Sở Tiêu dịu dàng đặt thiếu niên nằm lên giường, nhìn gương mặt say ngủ của cậu không kìm được đặt lên đấy một nụ hôn.
“Vũ, cảm ơn em”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...