Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Thừa Duệ thấy vậy, hắn nhớ tới chuyện nàng kể hôm qua rằng nàng có cho con chó hoang ấy ăn một cọng sườn, hắn không khỏi bật cười, nói: "Ôi chào, ta chắc 80% là nàng bị con chó này bám đuôi rồi đó.
Có điều con chó này nhìn đẹp ấy chứ, mặt với dáng dấp đều rất chuẩn, màu lông này nếu tẩy rửa sạch sẽ là đẹp cực kỳ luôn, nếu chúng ta có thể thuân phục nó, có thêm một trợ thủ đắc lực cũng rất có lợi mà phải không?"
Hắn dứt lời thì đặt cái bao bố to bự kia vào sát góc tường, cũng lấy luôn cái bao trong tay nàng để xuống.
"Vậy xem xem chúng ta có duyên với nó không, chứ ta thấy tính tình của nó có hơi lỗ mãng đó nha, chưa chắc là đôi ta sẽ thuần phục được nó đâu.
"- Sau khi Chu Oánh nói xong, nàng ló đầu nhìn ra phía bên ngoài một chút, khi xác định xung quanh nơi này hoàn toàn không có ai, nàng mới dám lấy một con gà trống lớn đã vặt lông sạch sẽ từ trong không gian ra rồi ném cho nó.
Chó hoang thấy có một con gà bay đến trước mặt mình, tiến lên tiếp tục đòi hỏi nàng cho thêm bằng cách dạo một vòng quanh người nàng, nhưng ngay sau đó nó vội chạy lại ngậm con gà lên rồi phi đi mất.
Sau khi con chó ấy rời đi, Chu Oánh lại tiếp tục công cuộc xịt nước sát khuẩn, rồi nàng ngồi lên trên một tảng đá, nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc này mới xắn tay áo vào bếp nấu ăn.
Nàng nấu một nồi cháo gạo thơm lừng, cầm ra thêm năm cái bánh bao, rồi nàng lấy chút thịt bò ra xào chung với nấm bào ngư.
Sau bữa ăn, hai người lấy các loại dược liệu trong bao bố ra, xử lí đơn giản chúng qua một lần.
Chờ đến khi người trong thôn đều đã chìm vào giấc ngủ, hai người lập tức mang theo đồ vật trở về không gian.
Sau đó, hai vợ chồng còn cùng nhau giết năm con dê, hai con trâu, một con lừa, đem chúng đi tẩy rửa, rồi hai người quay về ngủ chung.
Đến thời khắc sau nửa đêm, Cố Thừa Duệ nghe được âm thanh chất chứa tràn đầy sự sợ hãi trong lời nói mớ của Chu Oánh, hắn vội vàng lay cho nàng tỉnh: "Bé con, tỉnh dậy, chỉ là mơ thôi, không có gì phải sợ.
"
Chu Oánh sửng sốt một chút, sau khi nàng lấy lại tinh thần thì vội nhào vào cái ôm của hắn, đáp một tiếng ừm rồi ngồi yên đấy để bình tĩnh lại.
Cố Thừa Duệ thấy nàng đã dịu đi được phần nào, hắn chỉnh lại mấy sợi tóc con bị rỗi của nàng, vỗ vỗ lưng cho nàng rồi nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi nàng lại mơ thấy cái gì, nói cho Duệ ca nghe được không, nói ra rồi sẽ không sợ nữa.
"
"Ta mơ thấy nơi đây sẽ gặp thiên tai rất khủng khiếp, một hồi là mặt trời nóng bức khiến cho đất cằn cỗi kéo dài nghìn dặm, người chết đói xuất hiện ở khắp nơi.
Một hồi là những cơn lũ bão cuồn cuộn nổi dậy, tóm lại rất đáng sợ.
Cuối cùng ta còn mơ thấy có người vì đói quá mà xem con mình là thức ăn, vừa nhìn thấy thôi là sợ mất mật rồi.
"- Chu Oánh nặng nề trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...