Chiến tranh kết thúc.
Kỳ Nam quận chúa cho quân rút về nước, làm theo đúng như những gì đã viết trong bản hiệp ước trước đây.
Thiên Quốc thương vong chưa đến một ngàn, tin tức toàn thắng truyền về, khắp đất nước rộn vang mừng rỡ, niềm vui và sự phấn khởi trở lại trên khuôn mặt người dân sau hơn một năm lo lắng, sợ hãi.
Lúc này, bên ngoài Đông Nam tiền tuyến, tiếng nói cười của binh sĩ không ngừng quanh quẩn bên tai.
Chỉ còn chưa đầy nửa canh giờ nữa là đến giao thừa, ai ai cũng háo hức bày sẵn rượu thịt, định bụng muốn ngồi ở ngoài lều chiến đốt pháo hoa ăn nhậu.
Diệp Nhược Phi bưng chậu nước ra khỏi lều dành cho thương binh, tức thì bắt gặp Âu Dương Kỳ đang đứng bên ngoài.
Hắn mỉm cười bước tới gần y, hai ngón tay nắm lấy ống tay áo y giật nhẹ.
"Vương gia làm gì mà ngẩn ra vậy?"
Âu Dương Kỳ nghe thấy quay đầu nhìn hắn, đoạn vươn tay đoạt lấy chậu nước, thấp giọng trả lời: "Ngắm sao thôi."
Diệp Nhược Phi cười cười cùng y đi về phía lều lương thực.
Đợi hắn cất chậu nước đi, cả hai liền tay trong tay trở lại chỗ binh sĩ đang vui đùa.
Cách chỗ đóng quân không xa tụ tập một đám người, dự định lấy nơi đây làm chỗ đốt pháo hoa, Thiên Thiên cùng với Âu Dương Mặc cũng ở trong đó.
Hai người đi qua, lúc nhìn thấy Âu Dương Mặc đã thay chiến bào thành thường phục ngồi chồm hổm bên cạnh vừa sắp xếp đống ống pháo vừa cười nói với binh sĩ, Diệp Nhược Phi có chút ngạc nhiên.
"Không ngờ bệ hạ cũng có một mặt dân dã như vậy." Hắn nói.
Âu Dương Kỳ theo đường nhìn của hắn tất nhiên cũng đã nhìn thấy hoàng huynh của mình trông như thế nào, chỉ nói: "Trước đây ra trận huynh ấy đều rất thân với binh sĩ."
"Thế à." Diệp Nhược Phi cảm thán không thôi.
Âu Dương Kỳ chuyển đường nhìn từ hoàng đế bệ hạ sang phía Quốc sư đang cười đùa vui vẻ với mọi người, cầm tay Diệp Nhược Phi cùng đi qua tìm chỗ ngồi.
"Ồ, vương gia đến rồi, cả Tiểu Phi Tử nữa." Thiên Thiên thấy hai người liền híp mắt vẫy tay, "Qua đây, bọn ta vừa mới nướng xong mấy xiên thịt, nếm thử xem."
Binh sĩ ngồi gần liền nhanh tay chuyền qua mấy xiên, mùi thịt nướng dân dã thơm lừng thình lình xộc vào cánh mũi, còn có một chút mùi ớt cay cay, vừa ngửi một cái đã muốn chảy cả nước miếng.
"Đa tạ." Diệp Nhược Phi nhận lấy một xiên, cắn một cái, cả người liền muốn quắn quéo.
"Này là ai ướp gia vị đấy, quá ngon rồi, còn ngon hơn trước giờ vẫn ăn nữa!" Hắn nói.
Lúc này, bên trong đám binh sĩ giơ lên một cánh tay, một cậu nhóc tóc húi cua ló mặt ra ngượng ngùng: "Là đệ ạ."
Cậu nhóc ấy chính là Tiểu Tam.
Diệp Nhược Phi vỡ lẽ, thì ra là nhóc ấy.
Từ lúc hắn cứu nó thoát chết ở Tây Nam trở về đã lâu lắm rồi không gặp lại nữa, không ngờ đã thay đổi nhiều đến thế này rồi.
"Nếu thấy ngon thì ăn thêm đi." Âu Dương Kỳ lại đưa qua một xiên.
"Được." Diệp Nhược Phi nói.
"Cho bên này vài xiên với, bệ hạ muốn ăn!" Bên chỗ xếp pháo có người gọi với qua.
"Tới liền!" Thiên Thiên hô một tiếng đáp lại, trở tay lật nhanh mấy cái trên vỉ nướng, sau đó đem qua.
Một đám người vui vẻ cười nói, rất nhanh sau đó mấy binh sĩ ở chỗ đóng quân cũng lục tục chạy sang, mang theo cả rượu và đồ nhắm.
Cả đám ngồi cách chỗ đặt pháo xa một chút, lại tiếp tục ăn uống.
Thời gian trôi rất nhanh, khi một ngôi sao băng vụt qua, cũng đã đến lúc giao thừa.
"Đốt đây!" Âu Dương Mặc hô lớn.
Dứt lời, một tia sáng bắn về phía bầu trời, ngay khoảnh khắc pháo hoa bùng nổ, có người giơ chung rượu la lên: "Năm mới vui vẻ!!"
"Năm mới vui vẻ!!!" Một đám người phía sau liền hưởng ứng, thanh âm vang vọng đất trời.
Pháo hoa liên tiếp được phóng lên, một bông hoa rồi lại một bông hoa nở ra giữa bầu trời đêm đen, ánh sáng chiếu rọi rực rỡ cả một mảng.
Người người vui vẻ reo hò, ca hát, nhậu nhẹt, bỏ qua hết tất cả địa vị và cấp bậc quàng vai bá cổ nhau toát miệng cười nói câu "chúc mừng năm mới", giống như một đại gia đình.
Sóng mũi Diệp Nhược Phi cay cay, hốc mắt phiếm hồng.
Cảnh tượng này đẹp đẽ quá, hắn muốn lưu giữ lại mãi mãi.
Trên đầu truyền tới hơi ấm, là tay của Âu Dương Kỳ, y đang xoa đầu hắn.
Diệp Nhược Phi hạnh phúc nở nụ cười, vươn tay cầm lấy bàn tay to lớn của y, mười ngón đan vào nhau.
Hắn ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt lạnh lùng mà trong veo phản chiếu ánh sáng rực rỡ của y cũng đang nhìn mình, đột nhiên cảm thấy, đây có lẽ là đôi mắt đẹp đẽ nhất trên đời.
Diệp Nhược Phi hơi nghiên người, thành kính hôn lên khóe mắt Âu Dương Kỳ, sau đó hơi đỏ mặt, dịu dàng nhìn y: "Năm mới vui vẻ."
Âu Dương Kỳ mím môi, cũng hôn lên khóe mắt hắn một cái: "Năm mới vui vẻ."
Ngay lập tức, đôi con ngươi của Diệp Nhược Phi liền cong thành hai hình bán nguyệt.
Mà lúc này, Thiên Thiên đã sớm chạy về phía chỗ bắn pháo hoa.
"Sao lại qua đây, nguy hiểm đấy." Âu Dương Mặc nhìn thấy y, liền đưa qua một xiên thịt nướng.
Thiên Thiên thổi khí vào hai lòng bàn tay, nhận lấy thịt nướng rồi ngồi bẹp xuống bên cạnh hắn, cười có chút bất đắc dĩ: "Đệ đệ của bệ hạ cùng với đệ đệ của thần lại ân ái rồi, thần sợ mù mắt."
Âu Dương Mặc nghe thấy thế liền bật cười ha hả, quàng tay qua cổ y, nói: "Vậy nên đến tìm trẫm đòi thịt nướng?"
Thiên Thiên đánh khẽ vào vai hắn, phồng má: "Thần vừa tới bệ hạ đã đưa ra, còn nói thần?"
Hoàng đế bệ hạ bị đánh cũng chỉ cười vui vẻ, lại cầm thêm một xiên nữa, đưa bằng hai tay: "Được rồi, xem như trẫm giao nộp lương thực cho khanh đi."
Nhìn dáng vẻ làm bộ cung kính của hắn, Thiên Thiên không khỏi phì cười, ai mà ngờ được một vị hoàng đế lại có thể làm ra cái loại hành động này chứ.
Tâm tình y rất tốt, nói: "Bệ hạ ăn đi, khi nãy còn la thèm cơ mà."
Âu Dương Mặc liền không khách khí cắn một miếng lớn, lại bưng chung rượu uống cạn, sảng khoái nói: "Đêm nay náo nhiệt quá."
Thiên Thiên liếc nhìn một vòng, hàng ngàn binh sĩ tụ tập cùng một chỗ ăn chơi, bên lều trại cũng có một đám đang ầm ĩ, thật không thể tin được là kho lương thực lại còn dư nhiều thịt để nướng đến vậy.
Nhưng mà náo nhiệt thế này cũng có chút vui.
Pháo hoa đốt liên tục một canh giờ mới hết.
Sau đó cũng không thấy không khí trầm xuống, trái lại mọi người vẫn rất hăng say hò hét thêm rượu.
Qua một đoạn thời gian đã có vài người tửu lượng kém sớm người ngã ngựa đổ, lăn ra đất trực tiếp ngủ luôn.
Diệp Nhược Phi tửu lượng cũng không tốt, bị chuốc đến đầu óc choáng váng, tay chân nhũn cả ra, nhìn sang Âu Dương Kỳ vẻ ngoài không có gì thay đổi nhưng thực chất ánh mắt đã mất đi tiêu cự, không khỏi nhủ thầm trận này thật sự là ăn chơi quên cả đường về rồi.
Phía bên kia Âu Dương Mặc đã sớm nằm sải lai ra đất, chẳng còn chút phong phạm đế vương nào, mà Thiên Thiên trái lại vẫn còn hăng lắm, không những vẫn đứng được mà còn rót rượu cho người khác không tràn giọt nào, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Một lát sau, nhìn thấy phía chân trời đã bắt đầu xuất hiện vài vệt sáng nhàn nhạt, Diệp Nhược Phi mới cố nâng lên chút lí trí còn sót của mình lếch cơ thể dậy, lại mất một buổi mới dìu được Âu Dương Kỳ lên vai, im hơi lặng tiếng chuồn đi.
Mất sức chín trâu hai hổ lôi lôi kéo kéo vị vương gia đã say ngất của mình về đến lều trại.
Phía trước đều là "xác" binh sĩ sau một buổi tối vui chơi, Diệp Nhược Phi khó khăn tránh đông tránh tây, cuối cùng cũng đưa được người vào trong lều.
Đặt Âu Dương Kỳ lên giường, hắn dừng lại thở một chút, sau đó lại loạng choạng chạy ra ngoài đi tìm nhà vệ sinh.
Lúc trở lại trên tay mang theo một chậu nước lạnh rửa mặt.
Diệp Nhược Phi vén màn lều đi vào, phát hiện Âu Dương Kỳ đang ngồi ngây ra trên thảm.
Hắn đặt chậu nước xuống, bước tới gần y, đưa tay xoa ấn đường cho y: "Trời còn chưa sáng đâu, ngài ngủ tiếp đi."
Âu Dương Kỳ không trả lời, Diệp Nhược Phi cho rằng y vẫn còn chưa tỉnh rượu, vì thế lại đỡ y nằm xuống, xoay người muốn bê chậu nước, định bụng nhanh giải quyết cho y rồi mình cũng ngủ một chút.
Chỉ là vừa mới quay đi, trên eo liền bị ôm lấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...