Sau Khi Xuyên Đến Tôi Dựa Vào Vợ Kiếm Ăn


Tô Vũ cất cuộn rêu trong ngực, Ngưu Thúy Hoa nhướng mày.

Chờ Tô Vũ đưa dây mây cho nàng, nàng trói chân thỏ, lại đặt túi vải đựng mục nhĩ vào trong giỏ.“Chúng ta về thôi.”Hai người chỉ ăn một bữa, đi ra ngoài sắp một ngày, buổi trưa chưa ăn, Tô Vũ đói đến mức ngực dán vào lưng.


Ngưu Thúy Hoa đeo một giỏ đồ cũng không lên tiếng, kẻ rảnh rỗi như hắn lại càng không dám nói lời nào.Từ hôm qua đến hôm nay ăn uống như vậy, làm sao Ngưu Thúy Hoa và Đại Nữu lại trắng trẻo mũm mĩm?Ánh mắt của Tô Vũ nhìn Ngưu Thúy một vòng, lúng túng xoa mũi.Trước đây hắn lúng túng thích ôm tim, bây giờ không thể, như vậy quá đàn bà!Hai người đi khoảng hai giờ mới đến dưới núi.

Lúc này khoảng năm giờ chiều, vào mùa hè nóng bức sau vụ xuân, phần lớn người lao động trong thôn đều ra ngoài kiếm tiền, đến thu hoạch vụ thu mới về.


Nhưng vẫn có vài người ở nhà, ví dụ như Tô Vũ, con trai tú tài Tô Hàm nhà đại bá của Tô Vũ.Tô Hàm thấy Tô Vũ và Ngưu Thúy Hoa, dừng lại chào hỏi.“Đại Vũ ca, Thúy Hoa tẩu tử.”“Tiểu đường thúc đi đâu thế?”Tô Hàm xách một túi đồ lớn, bỏ một tay ra chỉ căn nhà dưới chân núi.“Đệ đưa ít đồ cho Tam gia gia và Tam nãi nãi.”Ngưu Thúy Hoa gật đầu.“Đệ mau đi đi, đợi lát qua uống hai chén cùng Đại Vũ ca của đệ, hai huynh đệ đã lâu không gặp rồi.”Tô Vũ không quen người ta: “...”Ngưu Thúy Hoa giống nam nhân hơn hắn.“Ngày khác đệ nhất định sẽ đi, buổi tối ở nhà còn có chuyện khác.” Tô Hàm mỉm cười từ chối.“Được, vậy sau này gặp.”Tô Hàm nhìn Tô Vũ, thấy hai chân của Tô Vũ hơi run rẩy thì khẽ cau mày, tạm biệt hai người.Chân của Tô Vũ sắp mất tri giác, đứng một lát đã run.

Thấy hai người cuối cùng cũng tạm biệt, hắn suýt cảm động bật khóc.“Ngồi bên đó đi, ta đấm chân cho chàng.”Vừa vào sân Ngưu Thúy Hoa đã bảo Tô Vũ ngồi xuống ghế, Tô Vũ mờ mịt liếc nhìn Ngưu Thúy Hoa, ngồi lên ghế.Ngưu Thúy Hoa mặc kệ đồ trong giỏ, ngồi xổm bên cạnh Tô Vũ “bịch bịch bịch” đấm chân cho hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận