Ninh Hỉ hết sức thay Nhiếp Chính Vương duy trì mặt mũi, ôn thanh nói: "Chư vị đại nhân, xin thứ lỗi, trong phủ chúng ta có một số việc cấp bách cần điện hạ định đoạt, cần phải đi trước một bước. Chư vị đại nhân mời trở về, sự tình ngày sau bàn lại."
Đám người ngượng ngùng gật đầu: "Vâng vâng vâng, tất nhiên là lấy sự tình điện hạ làm trọng."
Đi được vài bước, Ninh Hỉ quay đầu lại hiền lành cúi chào bọn họ: "Cáo từ."
Chúng thần vội vàng đáp lễ: "Điện hạ mời, Ninh thái giám mời...... Mời, mời."
Hai người dưới ánh mắt khiếp sợ của một đám lão thần rời hoàng cung.
Trở lại phủ Nhiếp Chính Vương, cho đến khi đi đến trước Bão Phác cư Nhiếp Chính Vương cũng không nói một lời, Ninh Hỉ thấy sắc mặt hắn không tốt, vội vàng đi cùng nhóm tiểu tỳ khác trong phủ tìm hiểu tình huống, điều tra rõ nguyên do.
Gió xuân ấm áp, ngón tay Bùi Quân lại phát lạnh, cho đến khi nghe tiếng trò chuyện khe khẽ của bọn hạ nhân cách đó không xa, đầu óc trống rỗng mới khó khăn lắm hồi phục, hắn thong thả lấy lại sức, cuối cùng cảm thấy một chút không thích hợp.
Hắn bỗng dưng dừng bước, quay đầu nhìn về phía thị vệ truyền lời cùng với bọn hắn trở về kia, hỏi: "Hắn có chuyện, ai nói với các ngươi?"
Thị vệ ngẩn người, cúi đầu xuống: "Là Bình An hầu......"
"Hắn nói hắn có, các ngươi liền tin?" Đầu lông mày Bùi Quân hơi giật, tức giận nói: "Hắn là nam nhân, làm sao mang, mang chỗ nào? Ngươi mang một cái cho cô nhìn xem?! Thứ trên cổ các ngươi phát triển để làm gáo múc nước sao?"
Thị vệ bị chửi sửng sốt một lát, không trả lời được, chột dạ nhìn chân của mình. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hòa Thân - Lạc Nguyệt Thiển
2. Đầu Bếp Nọ Là Vợ Của Ta
3. Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt
4. Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
=====================================
Nhiếp Chính Vương tức giận tới mức thở mạnh, bước chân trên đường nặng đến mức như muốn đạp nát đá cuội.
Thị vệ sợ hắn tự làm mình tức chết, yết hầu trên dưới bỗng nhúc nhích một cái, muốn giải thích đôi lời, nhưng lại không biết nên nói thế nào, hắn lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng lấy dũng khí nói: "Điện hạ, không phải chúng ta nhất định phải tin, là mấy ngày nay Bình An hầu đều...... Tóm lại hình dung không được tốt, nếu không chính ngài vào xem đi."
Bùi Quân phiền não trong lòng, sải bước vào sân, một chưởng vỗ cửa phòng, ánh mắt ủ dột quét qua bên trong, ngay lúc thấy rõ cảnh tượng trong phòng đứng hình một lúc ——
Hắn trong một lúc cũng không dám tin đây là phòng ngủ của mình.
Đối với Bùi quân mà nói, phòng ngủ chính là phòng ngủ, thư phòng chính là thư phòng, phòng gì làm chuyện gì, có đồ vật gì, đều là quy củ định ra, không thể lộn xộn.
Truyện chỉ có ở Wattpad và Wordpress Velia
Phòng ngủ hắn từ trước đến nay bày biện ngắn gọn, sáng sủa sạch sẽ, tất cả vật bày ra đều chỉnh chỉnh tề tề. Ngay cả bên trong tủ đựng áo bào cũng sắp xếp theo mùa, chất liệu, màu sắc —— từng cái một. Thảm Ninh Hỉ mỗi ngày đều gọi người vẩy nước quét nhà, một hạt bụi cũng không có.
Mà giờ khắc này, trong phòng lại âm u lại tối tăm, một mảnh hỗn độn.
Bàn trà nghiêng đổ, gương đồng lật ngược, thảm dệt màu hắn thích nhất đã không còn nữa, nhăn nhăn nhúm nhúm bị rách vài lỗ; Mành che cũng bị xé chỉ còn lại nửa bên kia, rung rinh rung rinh treo; Trên giường chăn gấm cùng đệm giường đều ly kỳ mất tích, chỉ còn lại một vài sợi bông bay phấp phới trong gió.
Tủ quần áo cũng bị lật tung, áo khoác lông hồ ly chăn lông mùa đông đều bị lấy đi. Mấy cái quần tơ tằm bên trong bị tùy ý vứt ở trên mặt đất, nguyên bộ thiếp thân áo trong lại không may mắn như vậy, bị người treo trên cửa sổ, cực kỳ chặt chẽ che ánh sáng.
Bùi Quân choáng đầu, lòng bàn tay chống đỡ lấy khung cửa, cố hết sức nói: "...... Trong phủ bị trộm?"
Thị vệ sắc mặt xấu hổ, nghĩ thầm ngài rất không cần phải lừa mình dối người, tặc nào dám đến nhà Nhiếp Chính Vương trộm đồ chứ!
Mà cái này lại không phải trộm, đây chính là ăn cướp trắng trợn. Phản tặc cũng không dám trắng trợn như thế!
Bùi Quân tự nhiên biết hình ảnh này là ai tạo thành.
Mặt lưỡi hắn chạm vào hàm trên, răng hàm sau nghiến chặt, kiềm chế mình phải giữ bình tĩnh, không thể nóng nảy khi gặp chuyện, bình phục nhất thời nửa khắc, mới buồn bã nở nụ cười, hỏi: "Người đâu?"
Thị vệ run rẩy, mồ hôi lạnh đều muốn chảy tới mắt cá chân, hắn chỉ chỉ vào sâu trong phòng, phía sau khung giường.
Giữa ban ngày, trong phòng bao phủ giống như nhà tù, một khung cảnh đen như quạ.
Bùi Quân nhìn chằm chằm, lúc này mới chú ý tới chỗ góc tường cuối giường có chiếc bàn chân cao, khá quen, hình như vốn là ở trong thư phòng, giờ phút này giống như cái núi nhỏ đứng thẳng ở nơi đó, bốn phía treo tầng tầng lớp lớp vải quần áo —— Có đại bào gấm dệt kim của hắn mới làm hồi tháng chạp, áo nỉ lông dài từ cống phẩm bắc cảnh, còn có nửa miếng rèm che bị giật xuống.
Một cái bình hoa lớn đặt ở bên trên, giữ lại những vải vóc này.
Bàn chân cao là hắn ngày bình thường dùng để viết tranh chữ, không cần nghĩ, thư phòng nhất định cũng gặp tai vạ.
Mà cái bàn này không tính lớn, một nam tử trưởng thành nếu muốn ở dưới đáy, chỉ có thể là ngồi xổm......
Một mảnh góc áo nhỏ quen thuộc lộ ra dưới đáy bàn có rèm che tứ phía, Bùi Quân nhìn chằm chằm một hồi, đột nhiên góc áo kia giống như vật sống, trượt về phía sau như chuột, tung lên một ít bụi.
Người bên trong hắt xì nhẹ một cái.
Truyện chỉ có ở Wattpad và Wordpress Velia
Thanh âm không lớn, nhưng ở trong một căn phòng khá yên tĩnh, vẫn nghe thấy rõ ràng.
Cho là hắn bị mù, nghĩ là hắn không thể nhìn thấy cái này sao?
Sắc mặt Bùi Quân trong nháy mắt đen xuống, chỉ vào một đống lộn xộn, cái bàn cao kín kẽ chặt chẽ, mạch máu ở trên trán nhảy thình thịch: "Thứ đó là gì?"
Thị vệ không dám ngước mắt, cà lăm nói: "Hình như là, là cái ổ......"
Ninh Hỉ hiểu rõ sự tình không sai biệt lắm, quay trở lại bên cạnh Nhiếp Chính Vương, xem xét bên trong: "—— Hoắc!"
Dù là từ trong miệng nhóm tiểu tỳ nghe nói một chút tình huống, nhưng tận mắt nhìn thấy thịnh cảnh này, vẫn không nhịn được cảm thán một tiếng. Hắn trái phải quét mặt nhìn một vòng, từ đáy lòng bội phục nói: "Cái này nhưng, đây thật sự là một cái ổ không tầm thường......"
Bùi Quân mặt không biểu tình liếc hắn, Ninh Hỉ lập tức ngậm miệng lại.
"Tranh thủ thời gian phá hủy cho cô" Bùi Quân ra lệnh.
Thị vệ dậm chân tại chỗ, không dám vào, ngập ngừng nói: "Bên trong bụng hắn......"
"Ngậm miệng." Kiên nhẫn của Bùi Quân sắp bị tiêu hao sắp hết, hắn không muốn nghe những từ đó nữa, cắn răng nói, "Trong bụng nam nhân, cái gì, cũng, sẽ, không, có, nghe rõ chưa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...