Sau Khi Xào CP Với Ảnh Đế, Chúng Tôi Làm Giả Hóa Thật Rồi

Bí mật của Tô Dư Phong



Sau khi về nhà, Giản Văn cũng không vội lên giường ngủ ngay.

Hắn nổi tiếng hơn Tô Dư Phong, số lượng tài nguyên được người đại diện tiếp xúc rất nhiều, người đại diện cũng muốn hắn tham gia thêm nhiều hoạt động.

Nhưng mà bây giờ Giản Văn chỉ muốn một lòng yêu đương. Sau khi bị từ chối càng không có tâm trạng ra ngoài làm việc.

“Mấy cái hợp đồng quảng cáo đó rất tốt, cậu chọn bừa một cái đi. Fans của cậu cứ xúm vào hỏi tôi có phải là không tranh tài nguyên được không mà không thấy cậu đi quay quảng cáo gì cả…”

Giản Văn nhíu mày: “Quay xong bộ điện ảnh sắp tới tôi sẽ giải nghệ. Đừng nhận quảng cáo nữa, nếu không đến lúc đó tôi quan tuyên chuyện yêu đương sẽ đắc tội với nhiều người.”

Người đại diện: “…..”

Chuyện công bố yêu đương tuy nhạy cảm nhưng đối phương cũng không thể lúc nào cũng yêu cầu bồi thường, có thể nhận mấy hợp đồng không hạn chế yêu đương mà…

Thôi bỏ đi, ông chủ có tiền, chút tiền này không thèm đếm xỉa cũng dễ hiểu.

Người đại diện thông báo cho Giản Văn một vài chuyện khác, Giản Văn càng nghe càng cảm thấy cơ thể không thoải mái, trạng thái tinh thần có chút kì lạ.

Giản Văn là người thông minh, ngay lập tức nhận ra vấn đề nằm ở viên vitamin ban nãy hắn uống.

“Mai cậu bảo trợ lý mua cho tôi hai lọ vitamin, khi nào sang đây thì tiện mang theo luôn.”

Giản Văn mở cửa ra ngoài, đang định tìm Tô Dư Phong nói chuyện thì xuyên qua mắt mèo, hắn thấy phòng cậu đã tắt đèn tối om.

Cũng đúng, hôm nay chơi game cả ngày, hai mắt nhức mỏi, Tiểu Phong sẽ muốn đi ngủ sớm.

Lọ thuốc kia có vấn đề, may là Tiểu Phong chưa uống, nếu không đã hoảng hốt qua nhà tìm hắn cầu cứu rồi…

Giản Văn mỉm cười, cuối cùng cũng yên lòng.

Giờ khắc này, lẽ ra hắn nên vui mừng vì người trong lòng mình vẫn bình an, nhưng kì lạ là hắn không hề cảm nhận được một tia cảm xúc nào hết.

Lý trí và cảm xúc như bị róc ra rời nhau, hắn biết mình quan tâm Tô Dư Phong, yêu Tô Dư Phong nhưng trong lòng lại không có xúc động nào hết.

Giống như mấy APP giả yêu đương trêи điện thoại, người yêu ảo nói vô số lời ngon tiếng ngọt nhưng câu chữ rập khuôn sáo rỗng, không có một chút cảm xúc nào chân chính thuộc về nhân vật cả.

Hiểu rồi. Loại thuốc kia tám phần mười là có tác dụng lên hệ thần kinh…


Giản Văn chạy nhanh xuống tầng, hắn không dám tự lái xe nên vẫy đại một chiếc taxi, nhờ tài xế đưa đến bệnh viện.

Lúc ngồi trêи xe, Giản Văn lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tô Dư Phong.

“Tiểu Phong, lọ vitamin của em có vấn đề, đừng uống!”

Tô Dư Phong đã ngủ say nên không đọc được tin nhắn này.



Giản Văn tới bệnh viện làm kiểm tra nhưng bác sĩ chỉ có thể đoán được tác dụng đại khái của thuốc, không biết chính xác là thuốc gì, sắp xếp cho hắn đi rửa ruột.

Nếu muốn biết là thuốc gì thì cần thêm thời gian giám định và xét nghiệm, nhưng bệnh viện này không thuộc dạng lớn, bình thường chỉ chữa bệnh cứu người thôi cũng đã đủ bận rộn rồi.

Dụng cụ và thiết bị giám định cũng không được trang bị đầy đủ, yêu cầu của Giản Văn đành phải gửi cho viện khác, thời gian chờ sẽ lâu hơn.

Lăn qua lộn lại tới hơn nửa đêm Giản Văn mới được thả lỏng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, nhìn thấy tin nhắn, Tô Dư Phong biết đã xảy ra chuyện rồi.

Lọ vitamin kia đựng thuốc của cậu, Giản Văn lại không học y, làm sao nhìn ra được thuốc có vấn đề? Giải thích duy nhất là Giản Văn đã uống thuốc trong chai vitamin C đó.

Tay Tô Dư Phong run rẩy, cậu mở danh bạ định gọi điện cho Giản Văn nhưng cân nhắc một hồi lại không làm vậy mà gọi cho người đại diện của Giản Văn.

Nếu Giản Văn đã uống nhầm viên thuốc kia thì hẳn là bây giờ đang ở bệnh viện…

Thực ra chỉ cần chờ tác dụng của thuốc qua đi là lại không có chuyện gì, nhưng Giản Văn không biết đó là thuốc chống lo âu, nhất định là đã tới bệnh viện rửa ruột…

“Alo?”

Tô Dư Phong cắn môi, “Giản, Giản Văn đang ở đâu?”

“Ở bệnh viện. Tối qua anh ấy nửa đêm mới ngủ, còn không cho tôi nói với cậu. Địa chỉ ở…”

Tô Dư Phong nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài, trêи đường đi còn mua hai hộp cháo trắng ấm nóng.

Trong phòng bệnh, Giản Văn vẫn còn đang ngủ. Biểu cảm thả lỏng bình tĩnh, không còn đau đớn gì, nhưng tối qua uống nhầm thuốc, lại còn phải đi rửa ruột, cảm giác hẳn là không dễ chịu chút nào…

Tô Dư Phong ảo não tự trách, sau khi đi vào chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh.


Cậu vội vàng đến đây nên cũng chưa kịp ăn gì. Tô Dư Phong mở một hộp cháo, chậm rãi ăn, vừa ăn vừa đợi.

Mùi cháo thơm nức tràn khắp căn phòng, làm cho ngón trỏ của người đang nằm trêи giường khẽ động.

Giản Văn đã rửa ruột, trong bụng sớm trống không chẳng còn chút gì, mùi thơm của bữa sáng đã làm hắn tỉnh lại.

“Giản Văn, anh tỉnh rồi. Em mua bữa sáng cho anh này.”

Tô Dư Phong bỏ hộp cháo trong tay xuống, quay sang mở hộp còn lại.

Giản Văn nhận lấy, nhíu mày.

“Tiểu Phong, may mà em không sao, không biết là ai lòng dạ hiểm độc tráo vitamin của em. Anh đã yêu cầu xét nghiệm thuốc đó rồi, sau khi có kết quả có thể truy tìm nguồn gốc, nói không chừng có thể tra được là ai đã mua. Anh đoán là Hồng Đạt Lực…”

“Giản Văn, anh đã báo cảnh sát chưa?”

Giản Văn lắc đầu, “Chưa. Anh định chờ em dậy rồi cầm lọ thuốc của em đi báo cảnh sát.”

Là mục tiêu của kẻ xấu, Tô Dư Phong hiển nhiên sẽ phải tham gia lấy lời khai, nếu hắn báo cảnh sát từ đêm qua thì Tô Dư Phong sẽ không được ngủ.

“Tiểu Phong, anh cảm thấy nhất định chuyện này có liên quan đến Hồng Đạt Lực, gã ghét em đã lâu, đã ngáng chân em không ít lần…”

Tô Dư Phong yên lặng nhìn đối phương, không hề có biểu cảm hay phản ứng của người bị hại.

“Giản Văn…” Tô Dư Phong cúi đầu, hít sâu một hơi, “Không có ai muốn hại em cả, đó là thuốc của em, em mắc chứng lo âu nên cần uống thuốc trị liệu. Em sợ anh lo lắng nên…”

Giản Văn mở to mắt kinh ngạc nhìn cậu.

“Xin lỗi, em không biết anh uống nhầm thuốc của em, hại anh phải vào bệnh viện, em thật sự xin lỗi…”

Giản Văn vẫy tay với cậu, “Em lại gần đây một chút, xa quá anh với không tới.”

Tô Dư Phong không hề do dự đi qua, ngồi ở bên mép giường.

“Giản Văn, xin lỗi, em…”

Giản Văn vươn tay, trực tiếp ôm người kia vào lòng.


“Anh không trách em, cũng không thể trách em. Anh tự ý lấy vitamin của em mà không hỏi em một tiếng, anh sai rồi.” Giản Văn nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, ánh mắt càng thêm dịu dàng.

“Tiểu Phong, em từ chối anh là vì bệnh tình của em sao?”

Trong lòng Tô Dư Phong “lộp bộp” vài tiếng, không phải vấn đề của chứng lo âu, là chuyện khác…

So ra thì chứng lo âu tương đối dễ giải quyết. Vì cậu phải chịu áp lực quá lớn nên mới để lâu thành bệnh, chỉ cần được lên chương trình của cha nuôi thì áp lực đó sẽ biến mất.

Hơn nữa, sự nghiệp của cậu gần đây phát triển rất tốt, áp lực đã nhỏ đi nhiều, thuốc bác sĩ kê cho cũng đã giảm dần liều lượng.

Sự im lặng kéo dài làm cho Giản Văn hiểu lầm mình đã đoán trúng chân tướng rồi.

“Tiểu Phong, anh không ngại chuyện này, hãy cho anh cơ hội được chăm sóc em, tình huống hiện tại của em đang thế này, anh không thể yên tâm để em sống một mình được…”

Tô Dư Phong mím môi, “Giản Văn, em…”

“Tiểu Phong, rõ ràng là em cũng có cảm giác với anh mà.” Giản Văn mỉm cười, “Quen biết mấy năm, anh quá hiểu em rồi. Nếu như không có ẩn tình thì em sẽ không từ chối anh…”

Tô Dư Phong thở dốc, một câu cũng không nói nên lời.

Đúng thật là như thế…

Giản Văn quá hiểu cậu, biết mọi thứ liên quan đến cậu, điều duy nhất không đoán ra được cái bí mật lớn nhất kia.

“Tiểu Phong, em vẫn còn bí mật nào giấu anh sao?” Giản Văn nhíu mày.

Tim Tô Dư Phong đập nhanh, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Giản Văn đã nhìn ra rồi…

“Không, không có.” Tô Dư Phong căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.

Giản Văn cười khẽ, thầm thì: “Vậy, em đã đồng ý làm người yêu của anh rồi phải không?”

“… Vâng.”

Tô Dư Phong sợ Giản Văn tiếp tục truy tìm nguyên nhân, cuối cùng lại phát hiện ra điều gì đó nên chỉ có thể tạm thời đồng ý. Cùng lắm thì để sau này cậu tới bệnh viện hỏi xem có phẫu thuật được hay không vậy…

Tô Dư Phong dựa sát cả người vào ngực Giản Văn, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cậu cũng đã từng ảo tưởng. Ảo tưởng cơ thể mình giống một người bình thường, có thể đường đường chính chính đồng ý lời tỏ tình, được ở bên cạnh Giản Văn…

Giản Văn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán Tô Dư Phong. Dù chỉ là một cái hôn nhẹ cũng đủ làm cho lòng Tô Dư Phong loạn thành một nùi.

A a a a a!!! Giản Văn hôn mình!! Tuy chỉ là hôn trán nhưng…

Khuôn mặt của Mặt Trời Nhỏ đỏ bừng, đầu bốc khói như thể sắp treo máy tới nơi.


Thật may là Giản Văn sợ bị phóng viên làm phiền nên chọn dưỡng bệnh trong phòng VIP. Toàn bộ rèm cũng đã được kéo xuống để ngăn nhìn trộm, nếu không thì…

Nếu có phóng viên nào chụp được một màn ván đã đóng thuyền này thì không còn là xào cp nữa mà là quan tuyên thực sự rồi. Đến lúc đó fans của cả hai người nhất định sẽ nổi bão!

Tuy bọn họ có không ít fans cp nhưng fan only của Giản Văn vẫn chiếm nhiều nhất, chỉ yêu Giản Văn, chẳng có cảm giác gì với Tô Dư Phong cả. Nếu không phải cảm thấy Giản Văn và Tô Dư Phong chỉ đang phối hợp với nhau để pr phim thì nhóm người đó sớm đã tế Tô Dư Phong lên tận trời rồi!



Tuần này có lịch ghi hình tập cuối cùng của show “Khiêu Chiến Đi”, 6 vị khách mời lại tề tựu đông đủ.

Địa điểm ghi hình tập này là ở phương bắc. Bây giờ đã là cuối thu, một số nơi ở phương bắc đã có tuyết rơi.

Là một người phương nam thuần túy, Tô Dư Phong chưa bao giờ được nhìn thấy tuyết, vì vậy cậu rất háo hức chờ mong.

Cậu mặc một cái áo lông xù màu đen trắng, nhìn không khác gì một con chim cánh cụt, cực kỳ đáng yêu.

Giản Văn nhịn không được, cách lớp mũ len xoa xoa đầu cậu.

“Bộ đồ này rất hợp với em.”

“Em cũng thấy bộ đồ này rất high fashion, nhất định sẽ hút thêm được một ít fans mới ~” Tô Dư Phong hưng phấn.

Giản Văn bật cười, “Anh lại cảm thấy rất đáng yêu.”

Tô Dư Phong: “…..”

Vưu Khả nhìn trọn vẹn một màn của hai người, suýt chút nữa hú hét thành tiếng.

Đạo diễn cầm loa đi tới trước mặt mọi người.

“Tập hôm nay có điều đặc biệt, chúng tôi đã mời thêm một vị khách quý đến trợ trận, mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh… ca sĩ thiên vương Nhậm Hiểu!!”

Ngoại hình Nhậm Hiểu mềm mại giống phái nữ nên gặp rất nhiều công kϊƈɦ từ dư luận, nhưng không thể không thừa nhận, khuôn mặt của anh cực kỳ cuốn hút, cho dù mặc một lớp áo bông thật dày vẫn không che lấp được bộ dạng yêu tinh quyến rũ.

Ý cười trêи khóe môi của Giản Văn cứng đờ.

Đạo diễn chỉ muốn mời một vị khách tới để khuấy động bầu không khí. Hơn nữa gần đây Nhậm Hiểu đang tổ chức một tour concert, nhân khí cực cao, hai bên hợp tác với nhau độ hot sẽ được đẩy lên cao nhất.

Trước kia Tô Dư Phong chỉ là một diễn viên tuyến 18, thần tượng của cậu là ai đạo diễn căn bản không biết, nếu không thì cũng sẽ không dại mà đụng vào tử huyệt của kim chủ baba.

Tô Dư Phong hơi nghiêng đầu, đánh giá sắc mặt của Giản Văn.

Ừm, sắc mặt đen thui, trông không khác đ-ít nồi là mấy.

*** Hết chương 32


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui