Tô Dư Phong: “Vẫn còn may…”
—
Đời này của Tô Dư Phong chưa từng một lần dám nghĩ tới sẽ có một ngày cậu bị bạn bè tốt của mình cởi quần trong phòng tắm!
Kinh hách này quá lớn, Tô Dư Phong chịu không nổi.
“Em, em không cần!”
Hai bên tai của cậu đỏ như muốn xuất huyết, trong đầu như có hơi nước nóng dâng lên, muốn nổ tung.
“Tay em đang bị thương, hành động không tiện, đầu gối cũng bị thương, ngồi xe lăn…”
“Đầu gối của em chỉ hơi sưng thôi, hơi đau thôi, em không bị liệt!”
Tô Dư Phong mạnh tay đẩy Giản Văn ra.
Giản Văn nhướng mày, “Đều là đàn ông, em không cần để ý như vậy.”
“Em tự làm một mình được, anh ra ngoài đi.” Tô Dư Phong nắm chặt quần mình, không cho Giản Văn cơ hội tiếp tục việc đang làm.
Giản Văn không thể không thu tay lại, “Được rồi, vậy anh lấy quần áo giúp em.”
Hắn đứng dậy, ra ngoài mở tủ quần áo.
Khăn tắm, đồ ngủ, qυầи ɭót…
Giản Văn cầm đồ quay lại phòng tắm.
“Quần áo để ở đây, em tắm từ từ, anh không quấy rầy nữa.” Giản Văn nhẹ nhàng xoa đầu Tô Dư Phong.
“Chúng ta đang xào cp, em không cần phải quá mức phòng bị với anh, chúng ta là anh em tốt nhiều năm, chăm sóc em là việc anh nên làm…”
Giản Văn cong môi, mỉm cười trìu mến, thản nhiên như một chính nhân quân tử. Hắn kiếm được đủ lý do chính đáng, giả vờ ngụy trang, nhìn kiểu gì cũng không giống cầm-thú.
Lừa gạt thành công ~
Tô Dư Phong tuy có thể sinh con, không giống người bình thường nhưng cũng chỉ là cấu tạo bên trong cơ thể có sự khác biệt, thường đến lúc làm kiểm tra chi tiết mới bị phát hiện, bị người nhà vứt bỏ.
Tuy vậy, có một người đàn ông khác giúp cậu tắm rửa vẫn sẽ khiến cậu cảm thấy rất mất tự nhiên.
“Giản Văn, cảm ơn anh, vừa rồi em hơi nhạy cảm…”
Giản Văn còn tưởng mình vẫn còn hi vọng, “Vậy anh giúp em cởi quần áo, làm ướt người…”
“Không cần, giúp em đóng cửa là được rồi.” Tô Dư Phong hạ lệnh trục khách.
Giản Văn: “…Ừm.”
Tô Dư Phong là người phương nam, có lẽ là không quen với kiểu phóng khoáng của phương bắc nên không thích tắm chung. Giản Văn cũng không hoài nghi gì, chỉ cố gắng diễn tự nhiên nhất có thể để cậu không nhìn ra được lương tâm đen tối của hắn.
Còn lại một mình trong phòng tắm, Tô Dư Phong đau đầu.
Trêи tay cậu vẫn còn đang quấn băng gạc, không thể đụng vào nước. Cậu đeo bao tay nhựa vào trước, cởi áo, nén đau đớn đứng lên cởi quần rồi ngồi vào bồn tắm.
Cậu lấy khăn lông tắm qua loa một lượt, sau đó ra ngoài mặc lại quần áo.
Ngồi lại về xe lăn, Tô Dư Phong thở phào, cảm giác như vừa được giải thoát.
“Haiz, tốn sức quạ… Mấy ngày kế tiếp chắc chỉ nên lau người thôi…”
Tô Dư Phong vặn chốt cửa, di chuyển xe lăn ra ngoài.
Ở phòng khách, Giản Văn đang ngồi trầm tư. Tô Dư Phong hơi ngạc nhiên.
“Giản Văn, anh vẫn còn ở đây à? Đã muộn rồi, anh về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
Giản Văn giúp cậu đẩy xe lăn vào phòng ngủ.
“Vừa rồi tự tắm rửa thế nào? Có vấn đề gì không?”
“Hơi tốn sức nhưng vẫn ổn.”
Giản Văn cúi người xuống, nhẹ nhàng bế Tô Dư Phong đặt lên giường.
“Em hành động không tiện, anh ở lại chăm sóc cho em.”
“Hả?” Tô Dư Phong ngẩn người, “Phòng này của em chỉ là phòng bình thường, hơi đơn sơ, sô pha cũng không lớn. Anh ngủ ở đó không duỗi được chân được đâu.”
“Anh đi tắm đây.”
Giản Văn không cho cậu cơ hội cò kè mặc cả gì thêm, quay lại phòng mình tắm rửa. Hắn thay một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, quay lại gian phòng chật chội kia.
Tô Dư Phong đang nằm chơi điện thoại, đột nhiên Giản Văn mở cửa đi vào, tay cậu run lên, hoảng hốt ném di động đi.
“Em, em chuẩn bị ngủ đây, không chơi điện thoại nữa.”
Giản Văn bật cười, “Em sợ anh mắng em chơi điện thoại không chịu ngủ à?”
Tô Dư Phong xấu hổ cười, cầm điện thoại lên định chơi tiếp.
Giản Văn khóa cửa phòng, ngồi lên giường, đá dép lê dưới chân đi.
“Anh…”
Tô Dư Phong ngơ ngác nhìn chuỗi hành động của hắn, sợ hãi lăn vào phía trong, chừa ra một khoảng cách cực lớn ở giữa giường.
“Đêm nay anh bồi giường.”
“Bồi, bồi giường?” Tô Dư Phong lắp bắp.
Nếu tay chân cậu còn linh hoạt thì có lẽ là đã chạy xa trăm dặm rồi.
“Tay chân em đều đang bị thương, nhỡ nửa đêm khát nước sẽ không tiện. Anh không ở lại thì em tự chăm sóc mình kiểu gì?”
“Em tự tắm được thì lấy nước có gì khó?” Tô Dư Phong mếu máo, không phục.
Cậu đẩy Giản Văn, muốn tống cục nợ này đi.
“Vậy em lấy nước đi, nếu ko thành vấn đề thì anh sẽ đi.” Giản Văn lấy lùi làm tiến, trực tiếp tung ra điều kiện.
“Lấy thì lấy!”
Tô Dư Phong ngồi bật dậy, vì động tác hơi mạnh nên đầu gối truyền tới một cơn đau nhói, “Shhhh…”
Hôm nay cậu vất vả vận động cả ngày, ra một thân mồ hôi dính dấp nên mới sống chết muốn đi tắm, nhưng bây giờ cậu có khát đâu, lấy nước làm gì?!
“Em không khát nước thì sao phải lấy?”
Bình nước ở tận phòng khách, núi cao sông dài, cậu không muốn đi…
Giản Văn nằm xuống giường, “Vậy đêm nay anh không đi được rồi, mà không chỉ đêm nay, trước khi em khỏi hẳn anh sẽ ở bên cạnh chăm sóc em.”
“Cái gì?!”
Tô Dư Phong lăn thêm một vòng nữa vào bên trong, đụng vách tường.
Chung giường chung chăn chung gối, đã thế lại còn mỗi ngày đều như vậy…
Tuy rằng đều đàn ông, bình thường ngủ chung chẳng có vấn đề gì, nhưng, nhưng cậu không phải đàn ông bình thường, trong lòng có chướng ngại a!
Nội tâm Tô Dư Phong nhảy tưng tưng như một con thỏ, hét “a a a” chói tai.
“Trạng thái này của em không thể không có ai chăm sóc. Hay là em không muốn anh giúp, muốn tìm nhưng người chăm sóc chuyên nghiệp?”
Tô Dư Phong cũng biết tình huống của mình không tốt, tay cậu không thể động vào nước, siết chặt nắm tay còn thấy đau. Lúc tắm rửa cậu hận không thể thăng thiên tại chỗ luôn!
Giản Văn nói rất đúng, cậu đúng là cần một người chăm sóc. Tuy Giản Văn có thể giúp, cậu vẫn cảm thấy có gì đó quá ái muội, nhưng nếu tìm người lạ tới giúp cậu lại càng thấy không ổn…
“Được rồi, Giản Văn, vậy làm phiền anh.”
Nói xong, Tô Dư Phong kéo chăn che kín đầu, mặc bản thân sa ngã.
Giản Văn thấy thế, chọc chọc ngón tay vào chăn, “Tiểu Phong, đừng làm thế, ngủ như vậy không tốt.”
Tô Dư Phong cố gắng nghe lời, kéo chăn ra, để lộ một khuôn mặt đỏ bừng. Nghĩ đến hoàn cảnh trớ trêu hiện tại, ngủ chung với đối tượng xào cp của mình, cậu xấu hổ muốn chết…
Giản Văn nhíu mày, sờ trán đối phương kiểm tra nhiệt độ.
“Sao mặt lại đỏ như vậy, phát sốt rồi?”
“Không, chỉ hơi nóng thôi.” Tô Dư Phong ấp úng, “Giản Văn, anh chỉnh điều hòa thấp xuống một chút hộ em.”
“OK.”
Tô Dư Phong xoay người, đưa lưng về phía Giản Văn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trêи giường bỗng dưng có thêm một người, không ngủ được a…
Đèn đầu giường đã tắt, ánh trăng màu bạc chiếu vào phòng qua cửa sổ. Giản Văn yên lặng chăm chú nhìn bóng dáng Tô Dư Phong, hoàn toàn không buồn ngủ.
Trong ổ chăn toàn là mùi hương sữa tắm tươi mát, là loại mà Mặt Trời Nhỏ thích dùng. Sói đuôi bự xác định thức trắng cmn đêm!
Tuy Tô Dư Phong cảm thấy hơi mất tự nhiên nhưng cậu hoàn toàn không nghi ngờ gì đồng đội của mình. Xác định mình sẽ an toàn, thả lỏng cảnh giác, không bao lâu sau cậu nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Tô Dư Phong không ngờ mình đã tự đào cho mình một cái hố to.
Ban đầu nhiệt độ điều hòa đã rất thích hợp nhưng cậu lại muốn che giấu nguyên nhân đỏ mặt, bảo Giản Văn hạ nhiệt độ xuống. Sau khi ngủ một lúc thì bị lạnh, cơ thể theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt.
Cậu bất tri bất giác thu hẹp khoảng cách ở giữa, lăn vào sát cạnh Giản Văn.
Giản Văn: “!!!!”
Vất vả lắm mới đếm cừu để buồn ngủ, Giản Văn đang mơ màng thì bây giờ hoàn toàn không ngủ được nữa.
Mềm mại, cảm xúc ấm áp…
Người trong lòng tóc tai bù xù, mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều, an tĩnh ngủ.
Cái kiểu đơn thuần vô tội này, không hề có chút phòng bị nào càng kϊƈɦ phát ɖu͙ƈ vọng của cầm thú!
Giản Văn tận lực khắc chế, dời ánh mắt đi, nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc. Cũng may là hôm nay phải vận động nhiều, cuối cùng hắn vẫn có thể chìm vào giấc ngủ, chỉ là ngủ hơi muộn…
—
Mặt trời mọc.
Trong phòng sáng trưng, một người đang ngủ say trêи giường đột nhiên cử động.
Lông mi Tô Dư Phong rung rung, chậm chạp mở mắt ra, đập vào mắt không phải là màu trắng của chăn nệm mà là họa tiết hoa văn của một cái áo.
Tô Dư Phong: “???”
Không đúng! Cậu sao lại, sao lại nằm trong lòng người khác thế này?!
Tô Dư Phong trợn mắt nhìn kỹ, kinh hoảng lăn ra, lăn đến khi lưng đụng vách tường mới dừng lại.
“Shhh…” Tô Dư Phong hít sâu một hơi.
Cơn buồn ngủ còn sót lại đã tan hết, lý trí của Tô Dư Phong quay về, bắt đầu sợ hãi.
Chỗ Giản Văn ngủ vẫn là chỗ tối hôm qua, nhưng cậu thì, từ phía bên này giường lăn vào ngực Giản Văn ở phía bên kia giường!
Tô Dư Phong cắn môi, không biết phải làm sao. Ngày thường tư thế ngủ của cậu nghiêm chỉnh lắm mà, vì sao hôm nay lại…
Tô Dư Phong vò tung đầu tóc của mình, không biết phải làm sao mới tốt.
“Hmm…” Giản Văn nhíu mày, hơi cử động, nhưng sau đó lại không có động tác gì nữa. Hiển nhiên là do đêm qua ngủ muộn, bây giờ vẫn còn ngủ say.
Tô Dư Phong âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Vẫn may…”
May là Giản Văn chưa tỉnh, không biết cậu ngủ trong ngực mình, nếu không thì mối quan hệ anh em tốt của bọn họ không biết phải làm sao nữa…
Mặt Trời Nhỏ ngây thơ nào có thể biết được đêm qua sói đuôi bự ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, hạnh phúc chìm vào giấc ngủ…
Tô Dư Phong tìm điện thoại, gửi cho người đại diện một tin nhắn.
[Giúp em tìm một người chăm sóc chuyên nghiệp, sức lớn một chút, cẩn thận kiên nhẫn. Em cần người đó đỡ ngồi xuống xe lăn.]
Người đại diện nhanh chóng hồi âm.
[Ảnh đế Giản rất thích hợp, để anh ta chăm sóc cậu đi. Dù sao hai người cũng đang xào cp, bồi dưỡng mức độ ăn ý.]
Tô Dư Phong: “…..”
Không được đâu trời ơi! Còn tiếp tục như vậy Giản Văn sẽ nghi ngờ cậu có lương tâm bất chính mất! Có ý đồ xấu với bạn tốt là điều không thể tha thứ!
[Giản Văn rất bận, không có thời gian chăm sóc em đâu, anh mau tìm người đi.]
[Nói nhảm! Ảnh đế Giản đã nói với người đại diện của anh ta rồi, nói sẽ tự mình chăm sóc cậu, chăm đến khi nào cậu khỏi hẳn. Người đại diện của anh ta đang tìm đủ mọi cách trị chấn thương chân tay, hận không thể làm cho cậu đứng lên nhảy nhót ngay trong ngày hôm nay luôn kìa!]
Tô Dư Phong ngẩn người: “…..”
Con đường tìm người chăm sóc bị cắt đứt rồi, làm sao bây giờ?
Nếu lần sau còn nhào vào ngực Giản Văn, bị anh bắt được thì cậu sẽ bị ném xuống giường luôn mất!!
*** Hết chương 20
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...