Giản Văn: “Đi theo anh, anh nâng đỡ em.”
—
Giản Văn cho rằng Tô Dư Phong vô ý trượt chân nên mới bị thương, không ngờ từ lúc bắt đầu uống nước Tô Dư Phong đã bí mật lên kế hoạch rồi, cố ý làm ướt giày, lừa tất cả mọi người!
“Giản Văn, anh làm sao vậy?”
Từ nhỏ Tô Dư Phong lớn lên ở cô nhi viện, lại phải chịu cảnh người người xa lánh, tự nhiên rèn luyện được bản lĩnh nhìn mặt đoán ý siêu đẳng.
Cậu phát hiện cảm xúc của đồng đội không đúng lắm, căng thẳng níu cánh tay Giản Văn lại hỏi, đôi mắt tròn xoe, thần sắc hơi hoảng hốt. Bộ dạng này ai nhìn thấy cũng không thể không mềm lòng.
Giản Văn thâm thúy nhìn cậu, cố gắng nuốt cơn giận xuống, “Tiếp tục quay show, buổi tối về nhà chúng ta “tâm sự” sau.”
“…Ò.” Tô Dư Phong nuốt nước bọt cái ực, hình như Giản Văn thực sự tức giận rồi…
Tuy bình thường Giản Văn luôn giữ bộ mặt thanh lãnh thờ ơ với người ngoài nhưng đối xử với cậu rất tốt, trước nay chưa từng bộc phát cảm xúc gì với cậu…
Tô Dư Phong tâm phiền ý loạn, bắt đầu tự nghịch ngón tay mình. Đây là thói quen trong vô thức của cậu, trong lúc ngón tay xoắn xuýt đã vô tình tự làm mình bị thương.
“A! Đau…” Tô Dư Phong cắn môi, có chút ủ rũ.
Không xong rồi, chỉ sợ mấy ngày kế tiếp không có ngày nào yên ổn.
Giản Văn thực sự tức giận khi Tô Dư Phong dùng thân thể mình đánh cược như vậy, tai nạn là thứ không ai có thể hoàn toàn kiểm soát được trước, nhưng nhìn thấy Mặt Trời Nhỏ gieo gió gặt bão, đau đến run rẩy, hắn lại đau lòng muốn chết.
Tô Dư Phong mím môi, cẩn thận hỏi: “Giản Văn, anh đang giận em đúng không?”
“Nghĩ nhiều rồi, tối nay về nhà xem anh xử lý em thế nào.” Giản Văn nghiến răng nói.
Trợ lý từ xa đi tới: “Giản ca, thử thách vừa rồi mọi người đã quay xong, cần hai người đi qua đó quay nốt đoạn cuối cùng.”
Giản Văn nhìn bốn người ở đằng xa, tất cả đều đã đứng thành một hàng, tổ quay phim cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ở phía đối diện.
“Em đi tìm một cái ghế dựa cho Tiểu Phong ngồi.”
“OK.”
Đầu gối Tô Dư Phong hơi sưng lên, mặc dù đi đường vẫn có thể đứng thẳng nhưng chung quy vẫn phải chịu đau đớn không nhỏ.
“Đi sát vào, anh ôm em qua bên đó.”
Giản Văn nói thầm thì bên tai Tô Dư Phong, hơi thở ấm áp phun lên cổ cậu, mang theo một trận rùng mình. Tim Tô Dư Phong run lên, mặt đỏ ửng.
Rõ ràng đây là đồng đội đang giúp đỡ tấm thân tàn phế của mình mà? Không hiểu sao cậu cứ có một loại cảm giác tán tỉnh vi diệu nào đó…
Cậu khoác tay lên vai Giản Văn, nội tâm vẫn còn chút nghi hoặc nên giữa cơ thể hai người vẫn chừa ra một khoảng cách.
Giản Văn không nói một lời bế cậu lên, đúng tiêu chuẩn bế công chúa trong truyện cổ tích. Hắn bước một bước, Tô Dư Phong theo quán tính nghiêng sang, cơ thể trực tiếp dán sát vào người kia.
Tô Dư Phong: “!!!”
Giản Văn ôm Tô Dư Phong đi qua chỗ quay, đặt cậu ngồi xuống ghế.
“Ngồi im.” Hắn buông cậu ra, đứng thẳng người, “Đạo diễn, có thể quay được Tiểu Phong không?”
“Có thể.” Đạo diễn trả lời, kèm theo kí hiệu tay “OK”.
“Các cửa thử thách hôm nay đều đã xong. Cả đội chỉ qua được hai cửa, nhiệm vụ thất bại, lát nữa phải tiếp nhận hình phạt.”
“Gián điệp có hai người, bây giờ mọi người bắt đầu bỏ phiếu, hai người có số phiếu cao nhất sẽ được xác nhận là gián điệp. Mỗi người hai phiếu, phiếu của gián điệp sẽ tự động bị bỏ đi, nhưng vẫn phải đoán được chính xác hai gián điệp mới có thể dành chiến thắng, chỉ cần có một gián điệp thuận lợi thoát thân cũng tính là gián điệp thắng.”
Tô Minh Minh vừa nghe xong, lập tức nhíu mày.
“Đạo diễn, xác suất chiến thắng của hai gián điệp hình như quá lớn rồi đó?”
“Không lớn.”
“Gián điệp cần phải làm cho cả đội không hoàn thành được thử thách, còn phải tự che giấu thân phận của mình, mà cả đội chỉ cần thông qua ba cửa là giành thắng lợi.”
Biểu cảm của đạo diễn đột nhiên vi diệu, “Gián điệp còn có nhiệm vụ bắt buộc riêng, mỗi một cửa phải làm một động tác được chỉ định, nếu không sẽ bị vạch trần thân phận. Ban đầu tôi đã nhắc nhở mọi người cẩn thận quan sát…”
Giản Văn và Tô Dư Phong: “…..”
Tô Minh Minh mỉm cười, “Gián điệp còn có động tác bị chỉ định? Chúng ta lại có thêm một gợi ý, nhưng trong ấn tượng của tôi hình như không thấy có gì đặc biệt…”
“Vậy là động tác này cực kỳ bình thường, nếu không thì chúng ta đã sớm phát hiện rồi.” Vưu Khả thở dài.
Giản Văn hắng giọng, bắt đầu lên tiếng phân tích gợi ý.
“Căn cứ vào gợi ý có một người chạy rất nhanh, tôi, Tiểu Phong và Hồng Đạt Lực, trong ba người nhất định sẽ có một người. Trước khi bắt đầu nhiệm vụ Hồng Đạt Lực đã bắt đầu đoán mò, tôi vẫn như cũ nghi ngờ cậu ta.”
Sắc mặt Hồng Đạt Lực đen thui.
“Tôi nghi ngờ Giản Văn, tôi cảm thấy hôm nay cậu ta không thích hợp, còn một gián điệp khác hẳn là Tô Dư Phong. Không phải nói là có động tác chỉ định sao, hôm nay bọn họ rất hay ôm ôm ấp ấp!”
“Tôi, tôi…” Mặt Tô Dư Phong đỏ bừng, ấp úng muốn nói lại thôi…
“Tôi cầm tay cậu ấy, ôm cậu ấy, đến phiên cậu có ý kiến?”
Giản Văn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tô Dư Phong, thể hiện lòng chiếm hữu không chút che giấu.
Hồng Đạt Lực nghẹn một họng, không còn lời nào để nói.
Mọi người càng thêm nghi ngờ Hồng Đạt Lực, ai cũng cảm thấy gã đang cố gắng muốn lên hình nên mới hô mưa gọi gió làm loạn lên.
Một gián điệp coi như đã xác định bị chọn, còn một người khác, mọi người thảo luận nửa ngày cũng không phân tích được gì, cuối cùng chỉ có thể đoán bừa.
Phiếu của Giản Văn và Tô Dư Phong không được tính, chỉ tính phiếu bầu của bốn người còn lại. Kết quả rất tốt, Hồng Đạt Lực 4 phiếu, nhận đủ toàn bộ phiếu, còn Vưu Khả có hai phiếu, bị chọn thành gián điệp thứ hai.
Đạo diễn cầm loa lên, “Bây giờ tôi sẽ công bố kết quả, bên gián điệp chiến thắng!”
“Gián điệp là Giản Văn và Tô Dư Phong, động tác chỉ định là ôm.”
Lời này vừa nói ra, những người còn lại đều đóng băng.
Này thì đoán kiểu gì được?!
Hai người này rõ ràng là thật, bọn họ ôm nhau thì có gì đặc biệt? Kể cả hôn nhau ngay ở đây luôn thì cũng chẳng có gì khả nghi để có thể nhìn ra hết!
Nội tâm đám người rít gào không thôi, đặc biệt là Hồng Đạt Lực.
Gã thật sự chỉ đoán mò để được lên hình, chính gã cũng cảm thấy những lý do mình bịa ra rất hợp lý, không ngờ đạo diễn không phải là người…
“Đạo diễn, như này quá khó rồi, đoán thế nào được?”
“Đúng vậy. Đặc biệt là Giản Văn, hôm nay anh ấy vẫn luôn cố gắng giúp cả đội thắng lợi, nhìn kiểu gì cũng không ra là gián điệp.”
Giản Văn nhướng mày, “Đây là phương pháp ẩn thân. Hơn nữa, căn cứ vào biểu hiện ngày hôm nay của mọi người thì còn giống gián điệp hơn cả tôi và Tô Dư Phong, đặc biệt là thử thách đầu tiên, mấy người còn muốn rủ nhau bỏ chạy luôn…”
Tô Dư Phong bật cười thành tiếng.
“Hồng Đạt Lực cũng vậy. Nếu cậu không nhảy ra cắn người lúc nhiệm vụ chưa bắt đầu thì mọi người cũng sẽ không hoài nghi cậu đâu.”
“Đúng vậy!” Tô Minh Minh bất bình, “Hồng Đạt Lực cậu đúng là đồng đội heo!”
Vì muốn lên hình mà hại cả đám bị phạt…
Tô Dư Phong chống cằm, “Thực ra chúng tôi cũng rất buồn lòng, lo nghĩ làm thế nào để phá hỏng nhiệm vụ mà không bị phát hiện. Nhưng mà mọi người lại cho chúng tôi một kinh hỷ. Hai cửa không cần phải dùng đến thể lực kia, biểu hiện của mọi người so với gián điệp còn kém hơn…”
Nếu biểu hiện ở hai cửa ghép từ đơn và tôi làm bạn đoán của mọi người xuất sắc thì gián điệp sẽ rất phiền não. Cậu và Giản Văn có thể che giấu thành công thân phận nhờ vào cống hiến không nhỏ của những đồng đội heo…
Đạo diễn lại cầm loa lên.
“Mọi người đã thua, phải tiếp nhận hình phạt.”
Nhân viên bưng lên bốn ly nước chanh, mỗi ly là hai quả chanh nguyên chất, chua lòe chua loét.
“Uống xong ly nước chanh này là mọi người có thể đi.”
“Trời ơi cái vị chua kia, đứng từ xa đã ngửi thấy rồi!” Biểu cảm của Tô Minh Minh cực kỳ khó coi.
Giản Văn hơi cong môi, “Rất tốt cho sức khỏe đó, đặc biệt thích hợp với cậu, đại thiếu gia. Cậu uống xong một ly này, những đau đớn mà buổi sáng chúng ta bị thảm mát xa tra tấn sẽ hoàn toàn tiêu tan hết.”
Xét cho cùng đây có lẽ cũng là nội dung mà cha của Tô Minh Minh kiến nghị, rất tốt cho sức khỏe, cũng rất chua!
Tô Minh Minh không phải loại người dễ dàng chịu thua, trực tiếp bưng một cốc lên, uống hết trong một ngụm.
Biểu cảm của Tô Minh Minh và Hồng Đạt Lực rất dữ tợn, mặt nhăn thành bánh bao. Hai cô gái thì dễ dàng hơn, bình thường bọn họ cũng hay ăn kiêng giảm cân này kia, không thiếu những lúc phải uống nước chanh, khả năng chống chọi cũng mạnh hơn.
Nhân viên đưa phần thưởng tới cho Giản Văn và Tô Dư Phong, là một kim bài nhỏ của khắc ba chữ “Khiêu Chiến Đi”.
Tô Dư Phong cầm thẻ bài trong tay, cười tít mắt.
Có vẻ rất nhiều tiền, thật tốt ~
—
Sau khi ghi hình xong, Giản Văn và Tô Dư Phong cùng nhau trở về khách sạn nghỉ ngơi. Trong căn phòng bình thường của Tô Dư Phong có nhiều thêm một cái xe lăn.
“Đây là hàng mới nhất, rất nhiều tính năng. Đây là hướng dẫn sử dụng, anh từ từ nghiên cứu.” Trợ lý sinh hoạt đưa một tờ giấy qua.
Giản Văn thay Tô Dư Phong nhận lấy.
“Đầu gối của tôi chỉ hơi bị sưng, ngồi mấy ngày là được rồi. Cậu còn long trọng đưa hẳn tờ hướng dẫn sử dụng khiến tôi có cảm giác mình đang bị liệt nửa người rồi ấy…” Tô Dư Phong dở khóc dở cười.
“Ca, đừng tự trù ẻo, anh sẽ sớm bình phục thôi.”
Giản Văn liếc Tô Dư Phong một cái, “Chỗ này có tôi là được rồi.”
“Vâng.”
Trợ lý sinh hoạt đáp lại, rời khỏi phòng, còn tận tâm đóng cửa lại.
Tô Dư Phong nhìn chằm chằm cửa phòng, sợ hãi nuốt nước bọt.
Cố ý đuổi người ra ngoài, là chuẩn bị dạy dỗ mình rồi hả?
“Tiểu Phong, có đau không? Lần sau còn dám nữa không?”
Giản Văn đặt tay lên hai bên vai cậu, hoàn toàn là tư thế giam cầm.
Tô Dư Phong sầu khổ trong lòng. Chả cần giữ vai lại đâu, cơ thể tàn tật ngồi xe lăn rồi, chạy thế nào được nữa…
“Không, không dám nữa ạ.” Tô Dư Phong ấp úng.
Cậu sẽ không vì muốn nổi tiếng mà làm những chuyện thương thiên hại lý, nhưng nếu khiến bản thân bị thương một chút thì lại không thành vấn đề, cậu có đủ tàn nhẫn. Lời hứa hẹn kia, Tô Dư Phong đã xác định là sẽ quỵt rồi.
“Tiểu Phong, em đang trả lời cho có lệ?”
Ánh mắt của Giản Văn như có năng lực xuyên thấu, đọc được hết suy nghĩ của người đối diện.
Trong lòng Tô Dư Phong lộp bộp vài tiếng, càng lo sợ, “Em…”
“Tiểu Phong, em cảm thấy thân thể của em không đáng giá, có thể tùy ý giày xéo?”
Giản Văn cười như không cười khiến cho Tô Dư Phong toàn thân không rét mà run.
“Em…” Tô Dư Phong co rúm lại theo bản năng.
Cậu chột dạ quay mặt sang một bên, “Giản Văn, anh cũng biết, cha nuôi của em tuổi đã cao rồi, chỉ mấy năm nữa sẽ phải về hưu. Em muốn được tham gia vào chương trình của cha, chuyện này đối với em rất quan trọng.”
“Từ khi bắt đầu công việc này em đã có mơ ước đó, chỉ là chịu đau một chút, em hoàn toàn không tiếc.”
Giản Văn đột nhiên cúi người xuống, tựa đầu lên vai khiến Tô Dư Phong giật mình.
Hơi thở ấm áp quẩn quanh trêи cổ cậu, mang theo một chút run rẩy nhỏ, sự ái muội càng ngày càng lan tràn làm cho Tô Dư Phong dần dần mất tự nhiên.
“Tiểu Phong, nếu em thật sự không ngại làm tổn thương thân thể để nổi tiếng thì đừng chịu đau nữa, cứ đi theo anh là được, anh nâng đỡ em.”
Tim Tô Dư Phong hụt mất một nhịp.
“Giản Văn, anh đừng đùa như vậy. Em biết anh rất lo lắng, lần sau em sẽ chú ý.”
“Không được nói cho có lệ. Nếu còn có lần sau, chúng ta tuyệt giao.”
Tô Dư Phong trầm mặc.
Giản Văn là người bạn tốt nhất của cậu, ngoại trừ người quan trọng nhất là cha nuôi, cậu cũng không muốn mất đi Giản Văn…
“Được rồi, em hứa.” Tô Dư Phong chỉ có thể thỏa hiệp.
Giản Văn hít sâu một hơi, nhìn bàn tay dán băng cá nhân của Tô Dư Phong, rốt cuộc không còn nhẫn tâm tiếp tục giáo huấn cậu nữa.
“Hôm nay em cũng mệt rồi, tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng.”
Giản Văn đẩy xe lăn vào phòng tắm. Hắn ngồi xổm xuống, thản nhiên vươn tay mở cúc áo của Tô Dư Phong.
Mặt Trời Nhỏ bất chấp vết thương trêи tay, đè bàn tay đang tác loạn kia lại, “Anh làm gì thế?!”
“Em đang bị thương, cởi quần áo kiểu gì? Tắm rửa kiểu gì?” Giản Văn nhướng mày, “Anh đương nhiên là muốn giúp em rồi.”
*** Hết chương 19
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...