Giản Văn: “Gọi một tiếng ca, anh sẽ thả em đi.”
***
“Chúng ta vừa rồi còn tổ đội mà?” Tô Dư Phong giơ tay đẩy đẩy Giản Văn.
Đẩy… đẩy không được!
Giản Văn buồn cười, “Tiểu Phong, sao em ngây thơ thế? 6 người tham gia, chỉ có một người thắng. Em và Hồng Đạt Lực đều là hai mối họa của anh, tự nhiên bắt được một người, dại gì mà không loại bớt trước?”
“Em, em yếu hơn Hồng Đạt Lực nhiều, lát nữa em có thể giúp anh bắt Hồng Đạt Lực.”
Giản Văn nhướng mày, “Sau đó nhân cơ hội xử lý anh luôn?”
Tô Dư Phong mím môi, hận không thể tự dẫm lên chân mình một phát.
Tô Dư Phong muốn nói thêm vài câu nhưng làm vậy sẽ khiến người xem cảm thấy cậu không toàn tâm toàn ý tranh hạng nhất, hoàn toàn chỉ tới làm trợ thủ của Giản Văn, đối với những tuyển thủ khác thật không công bằng…
“Bảng tên của Giản Văn đã mở khóa, có thể bị xé.”
Cơ thể Giản Văn trong chớp mắt cứng đờ.
Tô Dư Phong bật cười, “Bây giờ anh muốn hợp tác với em hay là chúng ta đấu nhau?”
“Đấu nhau? Tay anh chỉ cần động một cái là có thể xé bảng tên của em xuống.”
Tô Dư Phong kiên trì, “Bây giờ Hồng Đạt Lực vẫn đang trong trạng thái vô địch, chúng ta đừng nội chiến, nếu không từng người sẽ bị hắn đánh bại…”
“Có đạo lý, tạm thời tha em một đường sống.”
Giản Văn biết bây giờ bảng tên của mình cũng không còn an toàn nữa, không thể loại Tô Dư Phong.
Tô Dư Phong đi trước, tiếp tục tìm kiếm trêи một cái giá sách.
“Chúng ta mau chóng tìm giấy đi.”
Giản Văn, Tô Dư Phong và Hồng Đạt Lực là ba người mạnh nhất, mặc kệ là ai tìm được giấy, ba cái tên của bọn họ đảm bảo sẽ được viết xuống đầu tiên.
“Tại sao tìm mãi mà vẫn không thấy?”
Tô Dư Phong ngồi xổm xuống, nhìn ngang ngó dọc, “Dưới bàn dưới ghế cũng không có…”
Ngày hôm qua hai người dùng thực lực để hoàn thành thử thách, chiếm hết nổi bật, nhưng vận khí hôm nay thì… thật chẳng ra làm sao.
Giản Văn xoa xoa thái dương.
“Vận khí hôm nay của chúng ta không tốt, có khi đến cuối trò chơi cũng không tìm được nổi giấy…”
“Anh im đi! Đừng có trù em…” Tô Dư Phong lẩm bẩm bất mãn, không chịu thua, tiếp tục tìm kiếm.
Rất nhanh, tổ chương trình lại bắt đầu phát thông báo.
“Bảng tên của Hồng Đạt Lực đã mở khóa, có thể bị xé.”
Giản Văn và Tô Dư Phong liếc mắt nhìn nhau, thần sắc xấu hổ.
Tìm tới tìm lui, sống chết tìm không thấy.
“Tiểu Phong…”
“Đừng hòng xé bảng tên của em!” Tô Dư Phong quay đầu chạy biến.
Tay Giản Văn vẫn còn trong tư thế vươn ra, cả người biến thành một pho tượng đá, bất động tại chỗ.
Vừa rồi tìm đường chết trêu chọc người ta, không ngờ báo ứng tới nhanh vậy. Vốn muốn cùng Tô Dư Phong hợp tác xé bảng tên của Hồng Đạt Lực, vừa nổi bật vừa tú ân ái, mà hiện tại chỉ có thể làm một con cẩu độc thân tự thân vận động.
Giản Văn buồn bực đi khắp thư viện tìm Hồng Đạt Lực, muốn mượn một trận chiến để phát tiết.
Oan gia ngõ hẹp, Hồng Đạt Lực rất nhanh chóng đụng phải Giản Văn.
“Vốn định để dành đến vòng cuối mới xé cậu, xem ra ông trời muốn tôi kết thúc sớm…”
Mười ngón tay Hồng Đạt Lực siết lại, từng khớp xương phát ra tiếng “rắc rắc”.
“Cậu tự tin quá rồi.”
Giản Văn cười lạnh, tiến thêm một bước, bắt đầu tấn công.
Hai người giao đấu với nhau, không ai nhường ai, cực kỳ kịch liệt.
Tô Dư Phong nghe thấy tiếng động, lén lút đi qua, âm thầm quan sát tình huống, tính toán thời điểm hành động.
Tuy rằng cậu đã đáp ứng với Giản Văn không chơi quá sức, tránh cho vết thương thêm nặng, nhưng cậu có thể đánh lén mà…
Tô Dư Phong như một con chuột nhắt, rón rén đi tới, càng ngày càng gần.
Bỗng nhiên, cậu bắt được một cơ hội, chạy tới muốn xé bảng tên của Hồng Đạt Lực.
Hồng Đạt Lực nghe thấy tiếng bước chân, theo bản năng quay đầu lại nhìn, đồng thời để lộ lưng mình cho Giản Văn. Lúc hắn ý thức được, định né tránh thì nghe thấy một tiếng “soạt” vang lên.
Bảng tên bị xé, Giản Văn giành chiến thắng.
Mà chuột nhắt Tô Dư Phong chuẩn bị đánh lén ngây ngẩn cả người, tay vươn ra cứng đờ giữa không trung.
Bộ dạng tiểu đạo tặc này thật buồn cười…
“Hồng Đạt Lực, OUT!”
Đồ ăn không lấy được, chuột nhắt nhanh chóng trốn đi, nhưng mà vừa chạy được một bước thì cảm thấy phần thắt lưng của mình bị một cánh tay quấn lên, sau đó cả người bị nhấc lên, hai chân rời đất.
“Anh, anh làm gì đó?”
“Làm gì? Xé bảng tên nha ~” Giản Văn cười khẽ bên tai cậu.
Hơi nóng phun lên lỗ tai Tô Dư Phong, tim cậu đập lỡ một nhịp, mặt ửng hồng.
Quá, quá gần rồi…
“Anh thích thì xé đi, buông tay!”
Tô Dư Phong vỗ vỗ vai Giản Văn, âm thầm tìm cơ hội chạy thoát.
“Đừng nóng vội, chúng ta có nhiều năm giao tình, anh muốn cho em một cơ hội.” Giản Văn cong môi, “Gọi một tiếng ca, anh sẽ thả em đi.”
Tô Dư Phong: “Em, em không gọi!”
Tô Dư Phong ngẩng mặt lên, biểu cảm quật cường.
“Em nói cho anh biết, em thà chết chứ không chịu khuất phục. Anh xé bảng tên của em đi, em sẽ không gọi anh là ca đâu.”
“Vậy anh chỉ có thể xé bảng tên của em thôi.”
Thực ra Giản Văn muốn thả Tô Dư Phong đi nhưng lại sợ người khác mắng Tô Dư Phong dựa vào có quan hệ mà nhảy nhót, chỉ có thể tàn nhẫn ra tay.
“Tô Dư Phong, OUT!”
Tô Dư Phong đang định rời đi thì bị Giản Văn ngăn lại.
“Làm sao vậy?” Trò chơi vốn luôn có thua có thắng, cậu sẽ không tức giận vì những chuyện cỏn con này.
Giản Văn khụ một tiếng, “Anh đã dặn dò đạo diễn, ở trong phòng bị loại có món khoai tây chiên mà em thích ăn.”
“Phụt…” Tô Dư Phong không nhịn được bật cười, “Anh sợ em tức giận à? Em không sao, hơn nữa, anh vẫn luôn rất cẩn thận, sợ làm tay em bị thương.”
“Cái kia… Cảm ơn anh, Giản Văn ca ca.”
Tô Dư Phong cong khóe môi cười ấm áp, lại làm một Mặt Trời Nhỏ tỏa nắng.
Tim Giản Văn đập nhanh, siết chặt nắm tay.
Đáng yêu quá! Thật muốn xoa xoa…
Thẳng cho đến khi bóng dáng Tô Dư Phong biến mất sau lối rẽ Giản Văn mới lấy lại tinh thần. Nhiệm vụ xé bảng tên đã không còn khiến hắn cảm thấy thú vị nữa, trong đầu chỉ toàn là hình bóng của Tô Dư Phong.
Dần dần, bảng tên của mọi người lần lượt bị mở khóa hết.
Hai cô gái oan gia ngõ hẹp, xâu xé lẫn nhau, Vưu Khả bị loại, cô gái còn lại gặp phải Tô Minh Minh, cũng đành ngậm ngùi bị loại.
Thực ra sức chiến đấu của mập mạp không quá mạnh nhưng size người quá to, tay của con gái không đủ dài, còn chẳng có cơ hội sờ được bảng tên ở sau lưng, cũng không thể đánh lén.
Thời điểm giáp mặt với Tô Minh Minh, tâm tình của Giản Văn cực kỳ phức tạp.
Mặc cho hắn vắt hết óc cỡ nào thì cũng không thể tưởng tượng được vòng cuối lại phải đấu 1v1 với tên mập này, còn không bằng ngay từ đầu bị loại cùng Tô Dư Phong…
Trong phòng bị loại, mọi người đang quan sát một “trận chiến thế kỷ”.
Tô Dư Phong nhóp nhép nhai khoai tây chiên, “Trận chiến này chẳng có gì hồi hộp cả.”
“Đúng vậy, nhưng mà Tiểu Phong à, vừa rồi cậu trốn nhanh như vậy, tôi còn tưởng cậu có thể sống tới cuối, không ngờ tôi vừa bị loại cậu cũng toi luôn, còn bị huynh đệ tốt của mình loại…”
Hồng Đạt Lực chưa bao giờ buông tha cho một cơ hội nào có thể “bôi đen” Tô Dư Phong, huống chi phần quay xé bảng tên này nên là lúc để hắn có thể tỏa sáng, không ngờ lại bị Tô Dư Phong vờn như vờn cẩu cả buổi!
Không nổi bật, mặt mũi cũng mất sạch luôn!
“Lúc chơi đương nhiên phải dốc hết toàn lực, nếu bởi vì bạn tốt mà không xé thì trò chơi còn có ý nghĩa gì?”
Tô Dư Phong chống cằm, mắt chớp chớp vô tội.
“Kể ra thì hôm nay tôi vờn anh lâu như vậy, vô tình biến anh thành một tên ngốc đầu óc chậm chạp tứ chi phát triển, anh không tức giận chứ?”
“Không đâu…”
Hồng Đạt Lực nghiến răng, hận không thể xé nát cái mặt nạ dối trá của đối phương.
Đương nhiên, Hồng Đạt Lực không biết một điều, Giản Văn chính là kim chủ baba của chương trình này, lời nói rất có trọng lượng trong quá trình cắt nối biên tập. Những cảnh xấu mặt của Hồng Đạt Lực sẽ bị giữ lại, mà những phân đoạn ảnh hưởng tới hình tượng hút fan của Tô Dư Phong sẽ bị xóa đi.
Vưu Khả uống nước trái cây, âm thầm ăn dưa.
Hóa ra Tô Dư Phong bị ảnh đế Giản xé bảng tên…
Sau đó về nhà có phải ảnh đế Giản sẽ bị phạt quỳ trêи ván giặt đồ? Ha ha ha…
Giản Văn là người chiến thắng cuối cùng, tổ chương trình tặng một phần thưởng. Phần thưởng là một cái kim bài nhỏ hình chữ nhật, trêи đó có khắc ba chữ “Khiêu chiến đi”.
Mắt Tô Dư Phong phát sáng, “Thật đẹp, là bằng vàng sao?”
Đạo diễn: “Đúng vậy.”
Ánh sáng trong mắt Tô Dư Phong càng lung linh, mơ hồ biến luôn thành ký tự tiền ($_$). Đáng tiếc lần này tay bị thương, nếu không có thể thỏa sức tranh một phen rồi, cái này nhiều tiền lắm nha!
“Muốn không? Cho em đó.”
Giản Văn trực tiếp nhét kim bài vào tay Tô Dư Phong, một chút cũng không đau lòng.
“Không được, đây là vinh quang của anh, sao em có thể lấy được?”
“Chỉ là một khối kim loại mà thôi.”
“Không.” Tô Dư Phong lắc đầu, “Em không nhận. Em rất muốn nó, nhưng em muốn tự mình nỗ lực để đoạt được nó hơn.”
Trong mắt Giản Văn không giấu được thần sắc thất vọng, đành phải nhận lại kim bài.
Thôi bỏ đi, chờ sau này ở bên nhau, tài sản cứ giao hết cho vợ quản là được.
Đạo diễn cảm thấy tóc trêи đầu mình sắp rụng hết đến nơi rồi!
Cả ngày mắt đi mày lại, sợ fans nhìn không ra giữa hai người có gian tình à?
Hai người rốt cuộc là xào cp hay là thực sự yêu đương thế?!
…..
Tập hai đã ghi hình xong, mọi người thu thập hành lý xong xuôi, lại ai về nhà nấy.
Mà bộ phim điện ảnh “Khi Gió Nổi Lên” của Giản Văn cũng bắt đầu được công chiếu.
Tuy rằng Tô Dư Phong cũng có tham gia diễn nhưng thời lượng lên hình của cậu cực ít, chẳng sao cả, cậu vẫn vui vẻ hân hoan, còn lén đi mua hai vé, định rủ Giản Văn đi xem phim.
Hai người đội tóc giả, đeo kính râm, làm xong công tác cải trang mới ra khỏi nhà.
Tô Dư Phong mua một hộp bắp rang cực cực cực lớn, ôm khư khư trong ngực.
“Giản… Giản ca, em định mua coca nhưng tay không còn chỗ, anh mua giúp em với.”
“Được.” Giản Văn đi đến quầy bán đồ uống, “Cho hai cốc coca.”
Tô Dư Phong ôm bắp rang, Giản Văn cầm hai cốc coca, đi theo bên cạnh cậu. Khoảng cách giữa hai người rất gần, tư thái thân mật, nhìn không khác gì một đôi tình nhân.
“Tuy đeo kính nhưng tớ cảm thấy giá trị nhan sắc của hai vị tiểu ca ca này khẳng định không thấp!”
“Nhưng mà, chúng ta xem phim ở trong phòng, bọn họ đeo kính râm làm gì nhỉ? Tuy nhìn rất lạnh lùng nhưng…”
Đôi mắt một cô rực sáng, “Bọn họ là người nổi tiếng!”
Tô Dư Phong và Giản Văn tìm được chỗ ngồi. Hai người dựa vào nhau rất gần, khe khẽ nói thầm.
“Phim sắp chiếu rồi, không biết kết quả sau khi cắt ghép sẽ thế nào…” Tô Dư Phong bồn chồn thấp thỏm.
Giản Văn đưa một cốc coca cho cậu, “Anh không có thời gian đi xem chiếu thử, nhưng mà nghe đạo diễn nói cũng không tồi.”
Lúc bọn họ ghé vào tai nhau thầm thì, hai cô gái cách đó không xa cũng trộm nhìn bọn họ.
“Cậu cảm thấy họ giống minh tinh nào?”
“Tớ cảm thấy…” Ánh mắt cô gái nhìn thoáng qua tấm poster dán trêи tường, “Có một người rất giống ảnh đế Giản.”
Lời tác giả:
Cô gái qua đường: “Ảnh đế Giản đi hẹn hò?”
Giản Văn: “…..”
Là bản tôn, không sai, nhưng mà chưa tới được bước hẹn hò.
***Hết chương 12
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...