"Rầm!"
Cửa phòng y tế bị đẩy mạnh vào tường phát ra tiếng động chói tai.
Nữ bác sĩ trẻ trong phòng giật nảy mình, đang định quát lớn thì chợt thấy vẻ mặt nôn nóng của nam sinh mới vào nên quên cả trách mắng, vội vàng bảo nam sinh đặt người lên giường.
Thẩm Dịch thở dốc một hơi rồi gấp gáp nói: "Anh ấy chơi bóng rổ bị người khác đụng mạnh, mắt cá chân còn bị đè lên nữa, phiền chị kiểm tra xem vết thương có nặng không ạ?"
Nữ bác sĩ kiểm tra Đường Cửu từ trên xuống dưới một lượt rồi đẩy kính nói: "Vết thương trên người thì không sao, mắt cá chân cũng không bị nứt xương, bôi chút dầu thuốc là được rồi.
Vấn đề là sao các cậu lại để một omega chơi bóng chung với cả đám alpha thế hả? Cậu ấy sắp phát tình thụ động rồi."
Lúc này tin tức tố trên người Đường Cửu đã phát ra hoàn toàn, bất cứ ai ở đây cũng nhận ra được hắn là omega.
Thẩm Dịch biến sắc, lập tức đi tới khóa cửa phòng y tế, suýt nữa đã đụng dập mũi lớp phó thể thao điên cuồng chạy theo.
Lớp phó thể thao bị nhốt ngoài cửa: "......"
Thẩm Dịch nhanh chân trở lại nhìn sắc mặt ửng đỏ thống khổ của Đường Cửu đang nửa mê nửa tỉnh, nhẫn nại hỏi: "Giờ phải làm sao ạ? Tiêm thuốc ức chế à?"
"Tiêm thì được thôi." Nữ bác sĩ lấy từ tủ thuốc ra hai lọ thuốc ức chế, "Nhưng cậu ấy có bạn trai chưa?"
Thẩm Dịch sửng sốt.
"Tôi thấy với tình trạng này chắc trước kia cậu ấy đã tiêm không ít thuốc ức chế, thậm chí còn dùng quá liều nữa." Nữ bác sĩ lắc đầu, "Không thể ức chế tin tức tố mãi được, nếu không đến một lúc nào đó sẽ bộc phát mạnh gây ra tổn hại rất lớn cho cơ thể.
Nếu cậu ấy có bạn trai alpha thì nên đánh dấu tạm thời cho cậu ấy đi, so với dùng thuốc sẽ hiệu quả hơn nhiều."
Thẩm Dịch im lặng mấy giây rồi lại hỏi: "Chị có thể......!ra ngoài một lát được không ạ?"
Nữ bác sĩ nhìn y với vẻ sâu xa rồi ra khỏi phòng, nhân tiện đóng cửa lại.
Thẩm Dịch kéo ri-đô màu sáng quanh giường rồi ngồi xuống mép giường, cẩn thận ôm Đường Cửu vào ngực mình vỗ nhẹ mặt hắn: "Ca?"
Đường Cửu hừ một tiếng rồi mơ màng mở mắt ra, trong mắt phủ một tầng hơi nước mông lung hệt như thú con mới ngủ đông dậy, đầu óc còn choáng váng.
Dường như nhận ra người trước mắt là ai nên hắn yên tâm nhích lại gần, ngón tay nắm chặt cổ áo Thẩm Dịch, dán gương mặt nóng hổi của mình vào cổ y, nửa phàn nàn nửa nũng nịu nói: "Nóng......"
Thẩm Dịch cũng rất nóng.
Trong không khí tràn ngập mùi tin tức tố của người kia, hương hoa ngọt ngào lấp đầy mỗi tế bào và giác quan của y, nhịp tim y tăng nhanh, đáy mắt đỏ lên, cơ bắp toàn thân căng cứng như phải dốc hết sức lực mới miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo của mình, không để bản thân làm ra chuyện gì đáng sợ với người trong lòng.
"Ngoan, sắp đỡ hơn rồi." Dù chính mình cũng đang bên bờ vực sụp đổ nhưng giọng nói Thẩm Dịch vẫn kiên định vững vàng khiến người ta an tâm.
Y cúi đầu hôn lên má Đường Cửu, sau đó trong không khí ngoại trừ hương hoa tươi mát còn từ từ lan ra một mùi hương khác.
Lần đầu ngửi chỉ thấy lạnh tựa như không có mùi gì, nhưng ngửi kỹ sẽ thấy hơi lạnh kia không giống bình thường.
Đó là hương vị của một trận tuyết lớn trên đỉnh núi khi đến thời điểm cực lạnh.
Thanh khiết, lạnh giá, trong lành khiến người ta khao khát, đồng thời cũng sợ lạnh theo bản năng.
Theo lý mà nói thì hương hoa ngọt ngào kia gặp tuyết lạnh phải lập tức tàn lụi mới đúng.
Nhưng dù sao đó cũng không phải hoa bình thường, nó không sợ gió táp mưa sa, cũng không ngại băng thiên tuyết địa, thậm chí còn phấn khích hiếu kỳ về thứ mình chưa từng tiếp xúc này, thử xòe ra cánh hoa của mình chạm vào làn khí lạnh kia.
Tuyết lớn cũng hết mực dung túng nó, giấu đi cái lạnh buốt giá chỉ để lại sự mát lành dịu dàng, thận trọng khép cánh hoa lại, kiên nhẫn an ủi dỗ dành nó.
Đường Cửu cảm thấy cực kỳ dễ chịu, giống như đang bị hỏa thiêu đột nhiên nhảy vào đầm nước mát mẻ.
Nhưng sâu trong thân thể vẫn còn một nỗi khát khao khó lòng xoa dịu khiến hắn càng ham muốn nhiều hơn.
Bị bản năng thúc giục, hắn đưa tay ôm cổ Thẩm Dịch định hôn y.
Nhưng trong lúc mơ hồ hôn nhầm xương quai xanh của Thẩm Dịch, hắn cũng lười đổi nên mặc sức gặm cắn chỗ kia như cún con gặm xương.
Thẩm Dịch vốn đã khó kềm chế, bị hắn gặm như thế thì suýt nổi thú tính đè người ra giường thao.
Y quay đầu đi, trên cổ trắng nõn lờ mờ hiện ra gân xanh kéo căng, hầu kết nhấp nhô lên xuống, nhẫn nại rít lên mấy chữ từ trong cổ: "Anh đừng chọc em."
Đường Cửu không hiểu y nói gì nên càng hăng hái gặm hơn, hôn bừa mấy chục cái từ xương quai xanh lên cằm rồi lại cắn môi y.
Thẩm Dịch không nhịn được nữa đè hắn xuống, đưa tay gạt ra tóc đen sau ót hắn để lộ phần gáy trắng nõn rồi cúi đầu hôn lên.
Bờ môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào da mang đến cảm giác vô cùng thoải mái, Đường Cửu vừa sảng khoái rên hừ hừ thì một giây sau đột ngột kêu lên vì đau.
Hắn bắt đầu điên cuồng giãy dụa như cá ra khỏi nước nhưng lại bị Thẩm Dịch siết chặt vào ngực, y cắn tuyến thể càng sâu hơn, cưỡng ép rót tin tức tố của mình vào.
Ý thức Đường Cửu dần mơ hồ, vừa khóc vừa kêu, nhanh chóng bị rút cạn sức lực, toàn thân mềm nhũn như một miếng bọt biển trôi nổi.
Chỗ bị cắn rách dần hết đau, thay vào đó là một cảm giác mát mẻ dễ chịu từ sau cổ lan ra toàn thân, cuối cùng dập tắt sự bứt rứt khó chịu trong cơ thể.
Thẩm Dịch xoa lưng hắn trấn an rồi ngẩng đầu lên.
Trên mi Đường Cửu còn đọng nước mắt, từ từ nhắm mắt thở đều, an ổn ngủ thiếp đi.
"Anh thì sướng rồi." Thẩm Dịch vừa yêu vừa hận véo má hắn một cái, lửa nóng toàn thân không có chỗ phát tiết, chỉ có thể tự kềm chế rồi xuống giường mở cửa sổ thông gió để tin tức tố bay ra ngoài, sau đó tìm bác sĩ xin dầu thuốc trị bầm tím.
"Đùng đùng đùng," cửa phòng y tế tội nghiệp bị gõ mấy lần, lúc này Thẩm Dịch mới nhớ ra bên ngoài còn có người.
Y mở cửa, bóng dáng cao lớn tội nghiệp của lớp phó thể thao xuất hiện trước mắt.
"Tôi bảo này," hắn quạu quọ hỏi, "Lúc nãy cậu đóng cửa làm gì thế?"
"Phòng y tế nhỏ quá, đông người không thoáng gió sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi." Thẩm Dịch bình thản nói, "Giờ thì ổn rồi, anh đến thăm anh ấy à?"
Lớp phó thể thao vội gật đầu, bạn học trong lớp đều rất lo lắng nên giục hắn đi xem Đường Cửu bị thương thế nào.
Lớp phó thể thao vào phòng thì thấy đối phương đã ngủ.
Hơi thở đều đều, gương mặt đỏ đỏ, ngủ rất ngon lành.
Nhưng lớp phó thể thao nhìn sắc mặt ửng hồng và đuôi mắt ướt át của Kỳ ca lại thấy có gì đó là lạ.
"Bác sĩ nói không sao, chỗ bị đụng trúng chỉ cần bôi dầu thuốc là khỏi thôi." Thẩm Dịch nói khẽ.
Lớp phó thể thao lấy lại tinh thần, nghe vậy cũng yên tâm hơn, thấy Thẩm Dịch muốn ở đây trông nom nên hắn không nán lại nữa mà trở về lớp.
Thẩm Dịch ngồi cạnh giường mở nắp dầu thuốc rồi vén áo sơmi Đường Cửu lên cẩn thận bôi cho hắn.
Chỗ bị đụng đã bầm tím, Thẩm Dịch đau lòng nhíu chặt mày xoa dầu thuốc lên, người đang ngủ lập tức cựa quậy vô thức kêu một tiếng: "Đau......"
Thẩm Dịch vội vàng nhẹ tay hơn một chút, vừa cố gắng không đánh thức hắn vừa bôi dầu thuốc lên những chỗ khác.
"Biết vậy đã không cho anh đi rồi." Y nắm chặt tay Đường Cửu bóp nhẹ một cái như trừng phạt.
Người đang ngủ say không nghe được, chép miệng vẫn ngủ ngon lành.
Ánh mắt Thẩm Dịch dịu đi, cầm tay hắn lên hôn nhẹ.
Ngoài cửa vang lên tiếng động không lớn không nhỏ như có ai đó cố ý gây ra.
Thẩm Dịch ngẩng đầu nhìn thấy một người đứng trước cửa phòng y tế.
Lý Ngạn Thành.
Y thở hổn hển như mới chạy từ xa tới đây, đúng lúc bắt gặp cảnh vừa rồi nên sắc mặt hết sức khó coi: "Cậu đang làm gì?"
Thẩm Dịch không đoái hoài tới y.
Lý Ngạn Thành đi qua thấy Đường Cửu đang ngủ thì cố nói nhỏ lại, y nhìn chằm chằm Thẩm Dịch: "Chẳng phải cậu là em trai cậu ấy sao? Lúc nãy cậu làm gì thế?"
Thẩm Dịch hờ hững nói: "Mắc mớ gì tới anh?"
Trước mặt người khác y luôn tỏ ra hiền lành lễ phép nhưng trước mặt Lý Ngạn Thành lại lười giữ vẻ, ngay cả liếc mắt cũng không muốn.
"......!Thì ra trước kia cậu chỉ toàn giả vờ." Lý Ngạn Thành tức giận siết chặt hai tay, "Anh cậu có biết không?"
Thẩm Dịch không đáp, chỗ bôi dầu thuốc tỏa nhiệt nên Đường Cửu vô thức đưa tay muốn sờ, bị y nhanh tay lẹ mắt chặn lại rồi nắm chặt trong tay mình.
Lý Ngạn Thành thấy hai người tay trong tay thân mật thì run lên như bị dao đâm: "Cậu ấy không thích omega.
Cậu ấy chẳng đời nào hẹn hò với cậu đâu."
Rốt cuộc Thẩm Dịch đã có phản ứng, y cười nhạt rồi ngẩng đầu lên nói: "Trước kia anh ấy thích alpha."
"Nhưng lúc đó alpha tự tay đẩy anh ấy ra là ai?"
Mặt Lý Ngạn Thành thoáng chốc trắng như tờ giấy, hai tay nắm chặt rốt cuộc thả lỏng.
Y bần thần nhìn Đường Cửu rồi không nói gì nữa mà quay người rời đi.
——
Khi Đường Cửu tỉnh lại thì đang nằm trên giường trong phòng mình.
Sau khi ngủ một giấc hắn thấy vô cùng sảng khoái, nhìn đồng hồ đã mười giờ tối.
Hình như cuối trận bóng rổ mình bị tông một phát, sau đó đột nhiên hôn mê, chỉ nhớ mang máng được đưa tới phòng y tế......!Chắc có bạn học tốt bụng nào đó đã giúp hắn xử lý vết thương rồi đưa hắn về nhà.
Hắn ngồi dậy vặn eo xoa cổ.
Sau đó chợt sờ thấy tuyến thể sau gáy hình như không còn bằng phẳng, trong lòng hắn giật thót, lập tức vớ điện thoại chụp một tấm.
Vừa nhìn vào ảnh thì hắn lập tức hoảng hồn, suýt nữa đã quăng di động đi.
Tuyến thể của hắn bị cắn!!
Đã vậy còn bị cắn rách! Để lại một vết đỏ vừa to vừa đẹp! Chứng tỏ hắn bị alpha đánh dấu tạm thời rồi!!
Ầm ầm ——
Sấm sét đột nhiên giáng xuống, trời đất đảo lộn, Đường Cửu ngồi phịch trên giường, trái tim lạnh buốt vỡ thành vô số mảnh.
Ký ức bắt đầu ùa về, hắn nhớ mình nằm trong phòng y tế, không hiểu sao toàn thân nóng bừng, sau đó ôm một alpha hết gặm lại cắn, hết sờ lại hôn......!Hình như đối phương cũng bị quyến rũ không kìm lòng được nên mới cắn hắn!!
Hắn không còn trong trắng nữa!!!
Cửa phòng ngủ mở ra, Thẩm Dịch xách theo một cái túi đi vào, Đường Cửu run lên, từ trên giường lăn xuống quỳ dưới đất!
Thẩm Dịch ngẩn người rồi chậm rãi nói: "Còn lâu mới đến Tết, chưa cần làm đại lễ này đâu."
Đường Cửu òa khóc: "Anh có lỗi với em!!"
Thẩm Dịch thấy hắn khóc thì lập tức luống cuống, quăng túi đi chạy tới ôm lấy hắn: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Trong lòng Đường Cửu tràn đầy hối hận và xấu hổ, trước kia hắn từng nghe nói tin tức tố có ảnh hưởng rất lớn, nếu ý chí A hoặc O không vững thì rất dễ xảy ra chuyện khi mê loạn tin tức tố, lúc ấy hắn còn nghĩ nếu là mình thì nhất định sẽ không phạm phải sai lầm này đâu, nào ngờ chỉ một phút bất cẩn lại sa chân lỡ bước!
Hắn còn mặt mũi nào gặp ông xã mình nữa!!
Đường Cửu càng nghĩ càng tủi, càng nghĩ càng áy náy, khóc không nín được, vùi đầu xuống sàn như đà điểu.
Thẩm Dịch vừa sốt ruột vừa đau lòng, dỗ thế nào Đường Cửu cũng chỉ khóc chứ không chịu nói, thế là đành phải bóp cằm hắn mạnh bạo hôn lên.
Tiếng khóc rốt cuộc bị chặn lại, hồi lâu sau Thẩm Dịch mới buông hắn ra rồi đưa tay vuốt lưng hắn: "Không cho khóc nữa.
Nói em nghe anh bị làm sao?"
Mặc dù xấu hổ đến cực điểm nhưng Đường Cửu không muốn giấu diếm người yêu của mình, nhắm mắt thú nhận: "Anh có lỗi với em! Anh bị alpha khác cắn rồi!"
Thẩm Dịch sững sờ, rốt cuộc hiểu được vướng mắc trong đó nên thở phào nhẹ nhõm, dở khóc dở cười vuốt tóc hắn: "Ngốc quá, là em cắn đó."
Đường Cửu lại mếu máo chực khóc.
Hắn thật không ngờ ông xã mình lại tốt đến vậy, đỉnh đầu đã xanh như đồng cỏ bát ngát mà vẫn bịa chuyện dỗ hắn!!
Thẩm Dịch nhìn ánh mắt kia cũng đủ biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, không giải thích nữa mà phóng thẳng tin tức tố ra.
Mùi hương mát lạnh như từng quen thuộc tỏa ra khắp không gian, Đường Cửu lập tức nín khóc, bàng hoàng trợn tròn mắt.
"Thật ra em là alpha." Thẩm Dịch bế hắn lên giường rồi cúi đầu hôn khóe môi hắn một cái, "Xin lỗi vì trước đây chưa nói anh biết."
Đầu óc Đường Cửu sắp chết máy, lý trí hắn nói điều này không có khả năng nhưng tin tức tố kia thật sự thuộc về alpha: "Nhưng......!vóc dáng em......!đâu có giống A!"
Thẩm Kỳ Phong là O giả A nhiều năm như vậy đã khó tin lắm rồi, thật không ngờ bên cạnh còn có người kỳ quái hơn!!
"Tại uống thuốc đấy." Thẩm Dịch không muốn nhiều lời mà chỉ nói, "Sau này sẽ từ từ khôi phục lại."
Đường Cửu nhớ ra dạo này Thẩm Dịch cao vọt lên, sức lực cũng mạnh hơn omega, rốt cuộc tiêu hóa sự thật này.
Sợ bóng sợ gió một trận, Đường Cửu tê liệt ngã xuống giường, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Cũng may là em......!Nếu alpha khác đưa anh đến phòng y tế thì xong đời rồi."
Thẩm Dịch nhặt lên túi nhựa dưới đất rồi lấy ra một cái bánh mì tròn cho hắn: "Nếu là alpha khác thì anh sẽ không ngoan ngoãn để hắn đánh dấu đâu."
Đường Cửu cắn bánh mì, nhỏ giọng hỏi: "Em có lòng tin với anh vậy sao?"
Thẩm Dịch đút sữa vào miệng hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Ừ."
Trong lòng Đường Cửu vừa ngọt vừa mềm, rốt cuộc mới yên tâm lại, còn phát hiện một vấn đề khác bị xem nhẹ: "Ơ? Điểm hối hận của Lý Ngạn Thành đột nhiên tăng lên 60 rồi à? Chuyện gì xảy ra?"
Thẩm Dịch không có ý định nói cho Đường Cửu biết Lý Ngạn Thành đến phòng y tế thăm hắn nên thản nhiên đáp: "Không biết nữa."
Đường Cửu cũng chẳng có hứng thú nghiên cứu mạch não tra công, giải quyết xong bánh mì và sữa thì đi tắm, sau đó leo lên giường nằm cạnh Thẩm Dịch.
"Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ sớm chút đi." Thẩm Dịch tắt đèn phòng ngủ, Đường Cửu ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Một lát sau hắn lại thở dài thườn thượt.
Thẩm Dịch đang định hỏi hắn có chuyện gì thì nghe thấy hắn nói: "Khó khăn lắm mới biến thành alpha, tiếc là vẫn chẳng dùng được......!Haizzz."
Thẩm Dịch: "............"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...