Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công FULL


Thế là Đường Cửu không hiểu sao mình lại nhận được thiệp mời dự tiệc mừng thọ của Triệu lão gia.
Chắc vì Triệu Gia Hạo nài nỉ nên thiệp mời do chính tay Triệu lão gia viết, dùng giọng điệu thân thiết mời Đường Cửu đến chơi, còn nói hai vợ chồng họ đều rất nhớ hắn.
Đường Cửu hồi tưởng lại một lát, trong trí nhớ của Điền Hân thì cha mẹ Triệu Gia Hạo rất ôn hòa, lúc trước gặp mặt Điền Hân tỏ thái độ rất tốt, sau này càng quan tâm nhiều hơn.

Với tình hình này thì đoán chừng ông bà Triệu vẫn chưa biết cậu và Triệu Gia Hạo đã chia tay.
Điền Hân là người lễ phép kính trọng trưởng bối, nếu là cậu thì chắc chắn sẽ không từ chối lời mời của Triệu lão gia.

Mặc dù Đường Cửu biết rõ đây nhất định là thủ đoạn nham hiểm của Triệu Gia Hạo nhưng hắn nghĩ mượn dịp này nói rõ với ông bà Triệu cũng tốt, thế là chuẩn bị dự tiệc.
Trang Hoàn ở trong nhóm cũng phải đi chúc thọ ông Triệu.

Sau khi biết Đường Cửu nhận được thiệp mời thì y chẳng hề kinh ngạc, hôm sau đi làm về mang cho Đường Cửu một bộ vest màu trắng.
Lúc đầu Đường Cửu định tranh thủ lúc rảnh rỗi đi mua một bộ, không ngờ Trang Hoàn đã chu đáo chuẩn bị dùm.

Hắn nói cám ơn rồi mặc thử, không ngờ lại vừa như in: "Sao anh biết cỡ đồ của tôi?"
Trang Hoàn bình thản đáp: "Nhìn ra được."
Đường Cửu soi vào gương, phát hiện Trang Hoàn thật sự rất biết chọn quần áo.

Vóc dáng Điền Hân mảnh khảnh, bộ vest này không quá trang trọng mà được thiết kế theo phong cách trẻ trung, màu trắng càng làm nổi bật khí chất thanh thuần của Điền Hân, đồng thời còn tăng thêm vẻ nho nhã sang trọng.
Đường Cửu nghiêng đầu cười hỏi Trang Hoàn: "Đẹp không?"
Trang Hoàn nhìn sâu vào đôi mắt sáng long lanh mang theo ý cười của hắn: "Ừm, đẹp lắm."
——
Đến ngày dự tiệc, Đường Cửu và Trang Hoàn cùng đến Triệu gia.

Trang Hoàn bắt buộc phải đi xã giao với người quen nên bảo Đường Cửu: "Lát nữa tôi sẽ về tìm cậu."
Đường Cửu bảo y cứ yên tâm mà đi, còn mình thì tìm ông Triệu tặng quà mừng thọ rồi nói mấy câu chúc mừng.

Ông Triệu gặp hắn cũng rất vui vẻ, nhưng khi biết hắn và Triệu Gia Hạo đã chia tay thì không khỏi ngỡ ngàng: "Sao tự dưng lại chia tay?"
Đường Cửu khéo léo kể lại mọi chuyện Triệu Gia Hạo đã làm.

Ông Triệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tỏ vẻ áy náy với Đường Cửu: "Đều do bác không dạy dỗ nó đàng hoàng, nhất định phải đánh nó một trận mới được......!Nhưng Tiểu Hân à, hai đứa thật sự không thể hàn gắn lại sao?"
Đường Cửu lắc đầu: "Không ạ."
Ông Triệu hít sâu một hơi, biết việc này không thể miễn cưỡng nên chỉ nói hy vọng bọn họ không thù hận nhau, sau đó bảo Đường Cửu hôm nay cứ chơi thoải mái.
Sau khi Đường Cửu từ biệt ông Triệu thì đi thơ thẩn trong đại sảnh.

Người ở đây hắn đều không quen nên tìm một góc vắng chờ Trang Hoàn quay lại.
Hắn không muốn gây sự chú ý nhưng mọi người đều để mắt tới hắn.

Nam sinh này nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo quá thanh tú xinh đẹp, đôi mắt hệt như bầu trời trong trẻo sau cơn mưa, bộ vest trắng vừa người làm tôn lên vóc dáng cao gầy, nhất cử nhất động hết sức ưu nhã, giống hệt như hoàng tử bước ra từ trong tranh.
Lúc nãy Đường Cửu trò chuyện thân thiết với Triệu lão gia đã bị không ít người nhìn thấy, ai cũng đoán xem hắn là tiểu công tử nhà nào.

Nhiều người chủ động tới bắt chuyện để tìm hiểu thân phận của hắn, Đường Cửu chỉ cười nói mình là hậu bối bình thường, vì có duyên quen biết Triệu lão gia nên đến chúc thọ mà thôi.
Loại tiệc tùng này Đường Cửu ở thế giới cũ của mình tham dự không đến một trăm cũng phải trên mười, mặc dù cha hắn ngày ngày mắng hắn không nên thân nhưng mỗi lần có dịp gì quan trọng đều lôi hắn theo, vì vậy Đường Cửu đã sớm luyện được bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, đối phó với đám người này chẳng có gì khó khăn cả.

Nhưng thái độ của hắn càng bình thản thì mọi người càng tò mò về thân phận của hắn, từng đám nam thanh nữ tú kéo tới nói chuyện phiếm với hắn.

Mọi người đều có chung suy nghĩ, dù người này không có gia thế hiển hách nhưng trò chuyện với tiểu soái ca cũng chẳng mất gì!
Triệu Gia Hạo và Tưởng Minh đứng xa thấy Đường Cửu bị đám người vây quanh như sao sáng ôm lấy mặt trăng thì chỉ biết câm nín.
Triệu Gia Hạo: "......!Cái này hình như không giống cậu nói cho lắm."
"......!Tớ cũng đâu có ngờ." Nhìn chàng trai thản nhiên nói cười trong đám đông, đầu óc Tưởng Minh hoàn toàn chết máy.

Trước kia rõ ràng Điền Hân rất thẹn thùng nhút nhát, mỗi lần họp mặt bạn bè đều nép vào một góc, nhưng bây giờ cậu lại thành tâm điểm nổi bật nhất buổi tiệc, mọi cử chỉ đều rất tự tin, lễ nghi phép tắc cũng hoàn mỹ tìm không ra chút sai sót nào, quả thực còn ra dáng thiếu gia hơn cả bọn họ nữa!
Triệu Gia Hạo cũng kinh ngạc ngó Đường Cửu chằm chằm, không hiểu sao nhìn Điền Hân cứ như vừa tái sinh, trước kia luôn thẹn thùng đáng yêu nhưng giờ lại toát lên vẻ chững chạc tự tin, cứ như được bao phủ bởi mị lực và sức hút trí mạng khiến người ta hoàn toàn không thể rời mắt.
Đường Cửu cười nhiều đến nỗi cơ mặt mỏi nhừ, thực sự chịu không được nên viện cớ đi toilet để chuồn êm.

Hắn vào rửa tay, lúc quay người định ra ngoài thì đã thấy phòng vệ sinh có mấy kẻ đứng chặn đường.
Bước chân Đường Cửu dừng lại.
"Điền Hân đúng không?" Gã đàn ông mặc vest đi đầu dò xét hắn, ánh mắt lấp lóe, "Không chỉ đẹp người mà tên cũng đẹp vậy cơ à?"
Mấy tên khác cười rộ lên khiến Đường Cửu nhíu mày.
"Tự giới thiệu một chút, anh là Tôn Kỳ, con trai thứ hai của Tôn gia." Gã đàn ông cười cười, "Anh đã điều tra rồi, cưng đã từng hẹn hò với Triệu Gia Hạo đúng không? Tên kia lăng nhăng quá không tốt đâu, anh thì khác, cưng theo anh đi, anh bảo đảm sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cưng."
Hắn từng bước đi về phía Đường Cửu, ánh mắt lộ liễu như chỉ hận không thể lột đồ của người trước mắt: "Thế nào? Cục cưng bé nhỏ?"
Đường Cửu buồn nôn tránh đi, vừa định chửi ầm lên thì đột nhiên kinh ngạc, lập tức né sang bên cạnh.
Một giây sau, Tôn Kỳ bị đạp dính vào bồn rửa tay.
"Phắc!" Tôn Kỳ đau đến nhe răng trợn mắt, tức giận quay phắt lại, "Mẹ nó thằng nào dám......!Trang Hoàn?"
Trang Hoàn che chắn Đường Cửu sau lưng mình rồi lạnh lùng nhìn hắn: "Vừa rồi ở trong toilet ăn gì mà miệng thối thế?"
Y rất ít khi châm chọc ai như vậy, Đường Cửu lập tức không nể mặt mũi phá lên cười ha ha.

Tôn Kỳ đỏ mặt tía tai: "Mẹ nó, cậu bị sao vậy? Cậu cũng thích cậu ta à?"
Trang Hoàn lười nói nhảm với hắn: "Có cút không thì bảo?"
Tôn Kỳ tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, nhưng thế lực nhà họ Trang lớn hơn nhà hắn, vả lại trước kia Trang Hoàn từng nhập ngũ, nghe nói sau khi làm bác sĩ thì gặp bệnh nhân quậy phá mấy lần, kết quả là y bẻ luôn cánh tay kẻ gây sự, hắn thực sự không muốn nếm thử cảm giác đó nên chỉ mắng vài câu vớt vát lại thể diện rồi dẫn huynh đệ biến ngay.
Trang Hoàn quay lại hỏi: "Không sao chứ?"
"Không sao không sao," Đường Cửu nói, "Cám ơn nhé, anh đến thật đúng lúc."
"Giờ về luôn không?" Trang Hoàn hỏi.
Đường Cửu gật đầu lia lịa, hắn đã gặp quá nhiều phiền phức rồi, đi theo Trang Hoàn chào Triệu lão gia rồi rời khỏi buổi tiệc.

Trên đường về, sắc mặt Trang Hoàn cực kỳ khó coi, Đường Cửu lặng lẽ nhìn y rồi dè dặt hỏi: "Sao thế? Gặp phải chuyện gì không vui à?"
Trang Hoàn vừa lái xe vừa ậm ừ.
Đường Cửu quan tâm nhìn y với vẻ mặt "mau nói ra để tôi an ủi anh nào".
Trang Hoàn im lặng một lát rồi rũ mắt nói khẽ: "Không muốn để cậu bị nhiều người nhìn ngó như vậy."
Dù là bây giờ......
Hay trước kia cũng thế.
Hai ngày nay Đường Cửu đang vô tình hay cố ý tránh mặt Trang Hoàn.

Mặc dù bình thường hắn thần kinh thô nhưng dù sao vẫn là trai cong, hôm đó Trang Hoàn nói câu kia hơi khác thường khiến hắn nhận ra có gì đó không ổn.

Hắn luôn nghĩ bác sĩ Trang là người trong nóng ngoài lạnh nên mới quan tâm mình như vậy, nhưng câu "không muốn để cậu bị nhiều người nhìn ngó như vậy" nghe thế nào cũng không giống như đang nói với bạn bè nhỉ?
Hắn hy vọng mình cả nghĩ quá rồi.

Tới giờ tan học, Đường Cửu như thường lệ đưa bọn trẻ trong lớp xếp hàng ra cổng trường, sau khi các học sinh đều được cha mẹ đón về, chỉ còn lại một cậu bé mũm mĩm.

Đường Cửu đợi chung với nó hai mươi phút nhưng vẫn không ai đến đón, thế là hỏi: "Hôm nay ai tới đón em?"
Cậu bé: "Chắc là ba em ạ."
Đường Cửu tìm số liên lạc rồi gọi điện cho cha mẹ cậu bé, kết quả không ai nghe máy.

Lại đợi thêm nửa tiếng, thấy trời đã tối mịt, nhà trẻ cũng phải đóng cửa, Đường Cửu chẳng còn cách nào nên đành phải tự mình đưa cậu bé về nhà theo địa chỉ trong sổ liên lạc.
Nhà cậu bé khá xa, ngồi xe buýt nửa tiếng mới tới, nào ngờ lên lầu chung cư cũng không có ai ở nhà.

Đường Cửu tìm hàng xóm dò la nửa ngày rốt cuộc mới tìm được cha cậu bé, thì ra ông bố này mải mê đánh bài mà quên cả thời gian, lúc này mẹ cậu bé cũng lật đật trở về.
Bà mẹ thông minh tháo vát vừa thấy tình cảnh này thì liền hiểu ra, la lối om sòm: "Tôi đã bảo hôm nay tôi bận họp nên dặn anh đi đón con! Trần Đại Tráng, anh chỉ biết đánh bài thôi à? Con trai cũng không cần nữa đúng không!?"
Cha cậu bé bất mãn: "Con mụ này sao lắm lời thế? Chẳng phải tôi mới quên lần này thôi sao?"
Hai vợ chồng bắt đầu cãi cọ xô xát, Đường Cửu bó tay toàn tập, xúm vào khuyên can nửa ngày, sau khi đón chuyến xe buýt cuối cùng về nhà thì đã hơn chín giờ đêm.

Đường Cửu mở cửa, phát hiện trong nhà bật đèn nhưng không thấy Trang Hoàn.

Hắn buồn bực lấy điện thoại ra định hỏi xem đối phương đi đâu, ai ngờ lúc này mới phát hiện điện thoại đã hết pin tắt máy từ lúc nào.
Cắm sạc bật nguồn lên, gần hai mươi cuộc gọi nhỡ lập tức hiện ra, tất cả đều là cuộc gọi của Trang Hoàn hai tiếng trước.
Đường Cửu giật nảy mình, đang định gọi lại thì cửa sau lưng bật mở, Trang Hoàn trở về.
Đối phương thở hổn hển như vừa chạy lên cầu thang bộ, vẻ mặt xưa nay luôn tỉnh táo hiện rõ vẻ hoảng loạn, đến khi trông thấy Đường Cửu thì mới thở phào nhắm mắt lại.
Đường Cửu vội vàng giải thích: "Xin lỗi, điện thoại của tôi hết pin, tôi đang định ——"
Hắn trơ mắt nhìn Trang Hoàn bước nhanh tới rồi không nói một lời ôm chầm lấy hắn.
Đường Cửu sững sờ trong ngực y, tay cầm điện thoại cũng quên buông ra.
"Cậu làm tôi sợ muốn chết." Thanh âm trầm thấp của Trang Hoàn gấp gáp, "Tôi cứ tưởng ——"
Tôn Kỳ ở tiệc mừng thọ hôm đó trong giới phú nhị đại tiếng tăm rất kém, đã từng làm không ít chuyện thất đức ép buộc người khác.

Trang Hoàn đợi trái đợi phải cũng không thấy Đường Cửu về, điện thoại cũng gọi không được nên cứ tưởng hắn xảy ra chuyện, thế là lao ra ngoài tìm cả buổi tối.
"Tôi......!Tôi không sao, có học sinh không ai đón nên tôi phải đưa nó về nhà." Đường Cửu do dự nói, "Anh......!buông tôi ra trước được không?"
Trang Hoàn chậm chạp buông hắn ra nhưng ánh mắt vẫn dán vào trên mặt hắn.
Đường Cửu lộ vẻ lúng túng, suy nghĩ một lát rồi ngước mắt hỏi: "Trang Hoàn, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?"
"......!Có phải anh thích tôi không?"
Đường Cửu là người có gì nói nấy, cũng không muốn lo nghĩ xoắn xuýt trong lòng, dù có thể sẽ bị chế giễu tự mình đa tình nhưng hắn vẫn hỏi ra suy đoán của mình.

Cứ cho là câu nói kia do hắn nghĩ nhiều đi, nhưng bây giờ cái ôm siết này......!chắc không phải là ảo giác của hắn chứ?
Hơn nữa trước đó Trang Hoàn đối với hắn rất tốt, ở chung với hắn luôn quan tâm săn sóc......
"Phải."
Hắn còn đang bối rối thì Trang Hoàn đã đưa ra đáp án khẳng định.

Trong lòng Đường Cửu giật thót, lập tức cúi đầu áy náy nói: "Xin lỗi bác sĩ Trang, tôi......!không có ý kia với anh."
Đường Cửu đúng là mê trai nhưng hắn không hề hời hợt.
Rời khỏi thế giới đầu tiên đã được một thời gian, Đường Cửu luôn cố gắng không nghĩ tới vì hắn không muốn lại nhớ đến người nào đó.

Tình cảm nằm trong tiềm thức không cách nào né tránh, nhiều đêm hắn vẫn mơ thấy Yến Ngọc Sâm.
Có lúc là mộng đẹp ngọt ngào, nhưng hầu hết là mơ thấy Yến Ngọc Sâm đang dịu dàng tỏ tình với Lâm Cẩn Chi, còn mình thì ngây ngốc đứng bên cạnh nhìn, một bước cũng khó đến gần, trái tim đau buốt làm hắn bừng tỉnh, sờ lên khóe mắt thấy ướt đẫm.
Mặc dù Đường Cửu biết rõ đời này mình sẽ không còn gặp lại Yến Ngọc Sâm, cách tốt nhất là mau chóng quên y nhưng giờ hắn vẫn chưa làm được, đừng nói chi đến việc rũ sạch tình xưa để thích người khác.
Thế nên dù Trang Hoàn là hình mẫu lý tưởng trước kia hắn tha thiết mơ ước thì hắn cũng không thể đón nhận đối phương.
Trang Hoàn đột nhiên cảm thấy ngạt thở, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Tôi có thể biết lý do không?"
Đường Cửu chẳng biết nói thế nào, nếu nói trong lòng mình có người khác thì chỉ sợ Trang Hoàn sẽ vặn hỏi, thế là đành làm thinh.
Trang Hoàn vẫn tinh ý như trước, không hỏi tiếp nữa mà chỉ nói: "Xin lỗi, nhất thời xúc động làm cậu sợ rồi."
Đường Cửu rất hiếm khi thấy ai tỏ tình bị từ chối mà thái độ còn tốt như thế, trong lòng hắn cũng áy náy, vội vàng nói: "Không có không có.

Bác sĩ Trang thật sự rất tốt."
"Thẻ người tốt thì không cần đâu." Trang Hoàn cười gượng, "Không còn sớm nữa, cậu cũng mệt rồi, đi ngủ trước đi."
Đường Cửu đang không biết ứng phó thế nào với tình huống ngượng ngập này, nghe vậy thì khẽ thở phào rồi vội vàng về phòng.
Trải qua chuyện này, Đường Cửu có vô tư mấy cũng bị mất ngủ, trằn trọc hồi lâu mới mơ màng thiếp đi, rạng sáng lại bừng tỉnh.

Hắn rời giường đi toilet, sau khi ra ngoài vô tình nhìn thoáng qua, lại trông thấy Trang Hoàn vẫn đang ngồi trong phòng khách.
Đèn đã tắt, trong phòng tối om, người kia lặng lẽ ngồi trên ghế salon nhìn ra cửa sổ không biết đang nghĩ gì.

Ánh đèn đêm chưa tắt của thành thị xuyên qua cửa sổ chiếu vào gò má y như nỗi cô đơn giữa hồng trần phồn hoa, cô độc trầm mặc khiến người ta khổ sở.
——
Sáng hôm sau, Trang Hoàn đi làm như thường lệ còn Đường Cửu thì xin nghỉ một ngày.
Hắn chuẩn bị chuyển nhà.
Trong tình huống này hắn thực sự rất ngại sống chung một nhà với Trang Hoàn.

Rất có thể Trang Hoàn cũng không muốn đối mặt với hắn, mình chủ động dọn ra ngoài biết đâu sẽ giảm bớt chút xấu hổ.
Hắn lại xếp đồ đạc vào vali, suy nghĩ hồi lâu vẫn cảm thấy âm thầm ra đi thì không hay lắm, thế là chờ buổi tối Trang Hoàn đi làm về báo với y một tiếng.
Kết quả các đồng nghiệp của Trang Hoàn ở bệnh viện mở tiệc liên hoan, Đường Cửu chờ miệt mài, đến khi Trang Hoàn về thì đã hơn mười giờ đêm.
"Anh uống rượu à?" Y vừa vào cửa Đường Cửu đã ngửi thấy mùi rượu, từ khi quen biết đến giờ bác sĩ Trang luôn tỉnh táo tự kiềm chế, lại có bệnh ưa sạch sẽ, trên người luôn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, Đường Cửu còn tưởng y không bao giờ uống rượu nữa chứ.
"Xin lỗi......!để tôi đi tắm." Trang Hoàn có vẻ uống hơi nhiều, mặc dù sắc mặt nhìn không khác gì lúc bình thường nhưng ngữ tốc hơi chậm, ánh mắt cũng không thanh tỉnh lắm.
"Không phải tôi có ý chê anh đâu!" Đường Cửu rào đón, hắn biết uống say rất khó chịu nên ân cần hỏi, "Tôi pha nước mật ong cho anh nhé?"
Trang Hoàn vừa định trả lời thì đột nhiên liếc thấy trong góc phòng khách có hai chiếc vali, ánh mắt lập tức khựng lại.
Y chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm Đường Cửu: "Cậu muốn chuyển đi à?"
"Ừm." Đường Cửu bất giác chột dạ, cúi đầu né tránh ánh mắt y, "Bạn tôi vừa giới thiệu một phòng gần chỗ làm hơn nên tôi chuẩn bị dọn ra ngoài."
Trang Hoàn tựa như không nghe thấy hắn kiếm cớ: "Là vì tránh tôi sao?"
Đường Cửu ngại ngùng sờ chóp mũi: "Không phải......!Anh say rồi, ngày mai chúng ta nói tiếp." Hắn cũng không dám pha nước mật ong cho Trang Hoàn nữa, quay người định lủi về phòng, nhưng một giây sau lại đột ngột bị Trang Hoàn nắm cánh tay lôi lại rồi giữ chặt cổ tay đè hắn vào tường phòng khách.
Chẳng biết có phải vì say rượu hay không mà Trang Hoàn mạnh bạo hơn ngày thường rất nhiều, ánh mắt mang theo vẻ công kích và cảm giác áp bách: "Trả lời tôi đi.

Là vì tránh tôi sao?"
Đường Cửu bị khí thế của y dọa sợ, rụt rè thừa nhận: "......!Ừ."
Nhịp thở của Trang Hoàn đột nhiên dồn dập, giống như chỗ nào đó trong người đau đớn dữ dội, thanh âm cũng run rẩy: "Có phải một khi tôi nói ra thì kết quả sẽ như thế này không?"
Đường Cửu không nghe rõ y nói gì, nhưng hắn có thể nhận ra cảm xúc của Trang Hoàn vô cùng bất ổn, tựa như tính kiềm chế đột nhiên vỡ vụn.

Trong lòng hắn càng không yên tâm, cố gắng rút tay về: "Anh ngủ một giấc trước đi được không? Đợi ngày mai tỉnh táo chúng ta lại nói chuyện......"
Trang Hoàn lại ra sức nắm chặt hai cổ tay Đường Cửu, ánh mắt y đột nhiên trở nên cố chấp, mơ hồ hiện lên vẻ điên cuồng, khi Đường Cửu phát giác thì đã quá muộn, Trang Hoàn cúi đầu cắn mạnh lên môi hắn.
Đúng thật là cắn, Đường Cửu run lên vì đau, muốn phản kháng nhưng đã bị đối phương ôm chặt trong ngực rồi đè xuống ghế salon.
Mùi rượu theo đầu lưỡi ấm áp luồn vào khoang miệng, mưa to gió lớn càn quét tất cả cảm giác của Đường Cửu.

Hắn giãy không ra, chạy không thoát, chỉ có thể bị môi lưỡi của người trên thân xâm chiếm mọi ngóc ngách trong miệng, cuối cùng điên cuồng triền miên mút môi hắn.
Toàn thân Đường Cửu cứng đờ, đột nhiên bất động.
Sự ngoan ngoãn của hắn khiến nam nhân đã đánh mất lý trí kia được trấn an, động tác của Trang Hoàn cũng dịu dàng hơn, chậm rãi liếm mở cánh môi Đường Cửu mút đầu lưỡi hắn, sau đó dán lên môi trên của hắn thân mật liếm cắn vuốt ve.

Khi nụ hôn kết thúc thì môi Đường Cửu đã tê dại không còn cảm giác.

Trang Hoàn say rượu phát điên một trận, cứ thế nằm trên người Đường Cửu ngủ thiếp đi.
Đường Cửu cẩn thận đẩy Trang Hoàn xuống để y nằm trên ghế salon, bần thần nhìn gương mặt say ngủ của y rồi dùng ngón tay xoa nhẹ lên bờ môi sưng đỏ.
Không phải là ảo giác.
Cảm giác và thói quen khi Trang Hoàn hôn hắn so với lúc Yến Ngọc Sâm hôn hắn......
Hoàn toàn giống nhau.
Đường Cửu có cái răng khểnh mọc ở răng cửa bên phải, trước kia hắn luôn vô thức liếm liếm, ở thế giới trước thay đổi thân thể không có răng nanh nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn không tự chủ có động tác này.

Về sau ở bên Yến Ngọc Sâm, hắn phát hiện khi đối phương hôn mình cũng rất thích liếm nơi đó, vì vậy Đường Cửu mới có ấn tượng sâu sắc.
Nhưng lúc nãy Trang Hoàn cũng liếm răng nanh của hắn.
Không chỉ vậy còn có những động tác nhỏ khác, chẳng hạn như thích mút đầu lưỡi của hắn, hôn đến cuối cùng hay mút môi trên của hắn......!Đều rất giống nhau!
Một chỗ tương tự còn có thể nói là trùng hợp, nhưng mọi động tác đều giống hệt nhau thì làm sao giải thích đây?
Đường Cửu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo, kích động gọi: 【 Tam Tam, Tam Tam, mau ra đây!】
【 Tới liền!】233 vừa chứng kiến màn cưỡng hôn đầy kích thích khiến máu nóng sôi trào lập tức hiện ra, 【 Sao thế?】
【 Hỏi bạn một chuyện nhé, 】 Đường Cửu nói, 【 Trong thế giới này có người nào xuyên qua như tôi không?】
【 Không biết nữa, nhưng về lý thuyết thì có khả năng lắm.】233 đáp, 【 Hệ thống nhiệm vụ có đến hàng vạn kiểu, chúng tôi chỉ là một trong số đó mà thôi.】
Đường Cửu càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

Bên trong Yến Ngọc Sâm và Trang Hoàn cũng có một ký chủ, rất có thể là cùng một người!
Nghĩ đến đây Đường Cửu vui mừng hớn hở chỉ hận không thể xuống lầu chạy mấy vòng: 【 Vậy ngày mai tôi phải hỏi Trang Hoàn xem sao!】
【 Ế ế ế cái này không được!】233 đang lơ mơ lập tức nghiêm túc hẳn lên, vội vàng nói, 【Hệ thống nhiệm vụ của chúng tôi có quy định bảo mật, người làm nhiệm vụ không được tiết lộ thân phận của mình, nếu không sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng khó cứu vãn dẫn đến nhiệm vụ thất bại!】
【 A......】Đường Cửu tỏ vẻ thất vọng nhưng vẫn có thể hiểu được.

Nếu nói cho người khác biết mình không phải người ở thế giới này mà là một linh hồn đoạt xá đến từ thế giới khác thì chỉ sợ bị xem như tên điên.
233 lại an ủi: 【 Nhưng theo phán đoán của ký chủ thì đối phương rất có thể cũng là người xuyên qua.

Ngài còn nhớ trước khi làm nhiệm vụ tôi đã nói với ngài không? Khi làm nhiệm vụ có thể tích lũy điểm may mắn để thay đổi thể chất gặp tra nam của ngài, hiện giờ xem ra vận may của ngài đã bắt đầu thay đổi rồi! Người "xuyên qua" kia rất có thể chính là tình yêu đích thực của ngài đó!!】
Đường Cửu bị bốn chữ "tình yêu đích thực" bắn trúng tim, hai mắt tỏa sáng như sao.
Hạnh phúc tới quá đột ngột!
Nói vậy tức là hắn sẽ không còn xui xẻo gặp phải tra nam nữa!
Thấy chưa! Cũng có đại soái ca ưu tú như vậy thích hắn mà!
A! A! A!
Đường Cửu vừa lăn lộn trên ghế salon vừa cười ngây ngô, cuối cùng lăn đến cạnh Trang Hoàn, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm y nửa ngày, thận trọng duỗi ra một ngón tay chọt vào má Trang Hoàn.
Hắn đột nhiên thấy tò mò về dáng vẻ thật sự của đối phương.
Đối phương chắc cũng giống mình, lúc làm nhiệm vụ đều phải tuân thủ nghiêm ngặt tính cách của nguyên chủ.

Vậy đối phương trong thế giới thực sẽ có tính cách thế nào?
Phong lưu phóng khoáng như Yến Ngọc Sâm hay trầm ổn tỉnh táo như Trang Hoàn, hay là một dáng vẻ khác?
Đường Cửu chỉ suy tư ba giây đã cảm thấy vấn đề này không có gì phải xoắn xuýt.
Dù sao dáng vẻ gì hắn cũng thích cả! Đối phương đối với hắn tốt như vậy, thật lòng thích hắn như vậy, dù có là tên ngốc thì hắn cũng muốn!!
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ nào đó: ......!Tui cảm thấy mình vẫn khá hơn tên ngốc một chút (Tâm trạng phức tạp-ing)
Thật ra Cua Cua rất thiếu tự tin và cảm giác an toàn ~
Y cứ tưởng Cửu Cửu không thích mình, mặc dù ở thế giới đầu tiên đã nói chuyện yêu đương với Cửu Cửu nhưng đóng vai khác, thế giới thứ hai đổi vai tỏ tình lại bị phũ, trùng hợp là tính cách bác sĩ Trang lại tương tự với tính cách thật của y nên tâm lý sụp đổ =w=
Nhưng giống như Cửu Cửu nói, hắn chỉ muốn tìm đại soái ca thật lòng thích mình là được rồi!
Vậy nên Cua Cua đừng do dự nhé, cứ mạnh dạn xông lên đi!
Cậu là tuyệt nhất! Bất kể ở phương diện nào!! (Gào to).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui