Trong khách sạn, Đường Cửu tắm rửa thoải mái rồi nằm trên giường xem tivi.
Nãy giờ Triệu Gia Hạo liên tục gọi điện cho hắn, lúc đầu Đường Cửu còn để chế độ im lặng nhưng sau đó thẳng tay chặn luôn cuộc gọi.
【 Thoải mái!】233 cảm thán một tiếng nhưng vẫn hơi lo lắng, 【 Mặc dù loại cặn bã này chỉ đáng bị đá bay ra ngoài nhưng chúng ta còn phải làm nhiệm vụ nữa, nếu cắt đứt quan hệ với tra công thì làm sao tăng điểm hối hận đây?】
Đường Cửu bắt chéo chân rồi đung đưa bàn chân trắng nõn, tỏ ra kinh nghiệm đầy mình: "Bạn không hiểu đâu.
Có mấy gã đàn ông không chỉ cặn bã mà còn đê tiện nữa."
"Bạn đối với hắn càng tốt thì hắn càng chẳng xem bạn ra gì, ngược lại bạn đối với hắn như giày rách cần vứt đi thì hắn sẽ bám theo dai như đỉa." Đường Cửu hừ lạnh một tiếng, đây là kinh nghiệm hắn tự rút ra được sau khi đá bay đám bạn trai cũ.
"Trước kia Điền Hân đối xử với Triệu Gia Hạo thật sự quá tốt rồi.
Khoan nói tới nỗ lực trong tình cảm, chỉ riêng sinh hoạt hàng ngày nấu cơm giặt giũ cho hắn, quét dọn nhà cửa, hỏi han ân cần, còn chu đáo hơn cả mẹ ruột hắn, chỉ thiếu điều không mặc quần áo cho hắn nữa thôi!"
Đường Cửu sảng khoái vươn vai: "Tôi muốn xem không có Điền Hân vây quanh hắn thì liệu hắn sẽ chống đỡ được mấy ngày."
——
Sáng hôm sau Triệu Gia Hạo ngủ dậy cứ đinh ninh ra khỏi phòng ngủ sẽ thấy Điền Hân trở về, đồng thời còn chuẩn bị xong điểm tâm, hắn mặc quần cộc hào hứng ra ngoài xem thử, kết quả là đừng nói bóng người mà một sợi tóc cũng không có.
"Thật quá quắt, dám qua đêm bên ngoài cơ đấy......" Hắn vớ lấy điện thoại gọi lần nữa nhưng máy đối phương vẫn khóa.
"Phắc!" Triệu Gia Hạo mất hết kiên nhẫn, tức tối ném điện thoại, thay đồ xong thì hằm hằm mở cửa bỏ đi.
Không về nhà chứ gì? Vậy thì hắn cũng không về, hắn phải đợi Điền Hân khóc lóc cầu xin hắn trở về mới thôi!
Triệu Gia Hạo vừa biến không lâu thì Đường Cửu chậm rãi mở cửa vào.
Hắn lấy từ trong tủ ra hai cái vali to rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Không như Triệu Gia Hạo thích ném đồ bừa bãi, tư trang của Điền Hân đều được sắp xếp gọn gàng, Đường Cửu nhanh chóng xếp đầy mọi thứ vào vali, trước khi đi còn nhìn quanh lần cuối cùng, đột nhiên trông thấy trên nóc tủ bát có một giá vẽ được gấp lại.
Vì công việc của Điền Hân là giáo viên mẫu giáo nên ca hát, đánh đàn, vẽ tranh đều biết đôi chút, nhất là cậu rất thích vẽ tranh.
Người rơi vào biển tình luôn lãng mạn, trong nhà Điền Hân có không ít tranh chân dung cậu vẽ cho Triệu Gia Hạo, còn đóng thành một tập tranh xem như quà sinh nhật tặng cho Triệu Gia Hạo.
Đường Cửu không muốn để lại dấu vết nào của Điền Hân trong nhà này, thế là khiêng ghế tới rồi đứng lên lấy giá vẽ.
Tủ bát hơi cao, Đường Cửu nhón chân cố gắng với tay lên ——
233: 【 A a a ký chủ cẩn thận!Σ(°△°|)︴】
Á ——
Rầm!
——
"Chỉ là vết thương bên ngoài thôi, xương cốt thì không sao, cứ đem thuốc này về bôi đúng hạn là được." Bác sĩ trẻ tuổi nhìn phim X-quang rồi bảo Đường Cửu.
Đường Cửu không nghe thấy vì đang bận nhìn người ta say đắm.
Ái chà......!bác sĩ bây giờ......!đều đẹp trai vậy sao?
Mặc dù bác sĩ này đeo khẩu trang nhưng mắt to hai mí như người châu Âu này, sống mũi cao vút này, đôi mắt đen như tranh thuỷ mặc rất có vẻ phương Đông này......!Với kinh nghiệm đánh giá nhan sắc lâu năm của hắn thì đây tuyệt đối là đại soái ca cực phẩm không lẫn vào đâu được!
Bác sĩ đẹp trai có lẽ là lần đầu gặp phải bệnh nhân lộ liễu như vậy nên khẽ ho một tiếng, đôi mắt đẹp rũ xuống, do dự hỏi hắn: "Đau lắm không? Nếu cần có thể kê thêm thuốc giảm đau cho cậu."
"Ừ, kê đi!" Đường Cửu vội vàng lấy lại tinh thần nói.
Hắn cũng thật xui xẻo, lúc lấy giá vẽ bị hụt chân nên cả người té xuống, giá vẽ còn đập vào cánh tay quẹt cho một đường, lúc này còn đang đau âm ỉ.
Thế là bác sĩ cầm bút máy viết thêm mấy nét rồng bay phượng múa vào toa thuốc.
Đường Cửu: "Bác sĩ, sao tôi cứ thấy anh quen quen nhỉ."
Có trời làm chứng, hắn tuyệt đối không phải đang tán tỉnh mà thật sự càng nhìn bác sĩ này thì càng cảm thấy đã từng gặp ở đâu đó, nghe giọng cũng rất quen thuộc.
Ngòi bút của bác sĩ dừng lại, viết xong chữ cuối cùng mới đặt bút xuống rồi tháo khẩu trang ra.
"Đúng là chúng ta từng gặp nhau rồi." Y nói, "Tôi là Trang Hoàn," dừng một chút mới nói tiếp, "Là bạn của Triệu Gia Hạo."
Đường Cửu thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng này thì lập tức nhớ ra.
Trước kia Triệu Gia Hạo dẫn Điền Hân đi gặp bạn bè đúng là có một người như vậy.
Chỉ là tính cách đối phương hơi khó gần nên ít khi nói chuyện, vì vậy Điền Hân cũng không có ấn tượng gì sâu sắc với y.
Giờ nhắc lại mới nhớ ra.
Tối qua trong phòng KTV cũng có người này.
Nghĩ đến đây, thái độ của Đường Cửu lập tức lạnh đi.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hắn cảm thấy những kẻ kết giao với loại tra nam như Triệu Gia Hạo chắc cũng chẳng tốt lành gì, chuyện Triệu Gia Hạo ngoại tình đám người này không thể không biết, nhưng sao không ai nói với Điền Hân?
Đường Cửu không nói tiếp nữa mà sầm mặt cầm toa thuốc đứng dậy muốn đi, ai ngờ đối phương thế mà cũng đứng lên.
Đường Cửu buồn bực liếc y một cái, Trang Hoàn do dự nói: "Tin nhắn hôm qua là tôi gửi."
Đường Cửu kinh ngạc chớp mắt, thật sự không ngờ được điều này.
Hắn cứ tưởng người âm thầm báo cho Điền Hân biết Triệu Gia Hạo ngoại tình là tình nhân nào đó của Triệu Gia Hạo gửi cho hắn, muốn mượn cớ này đuổi đi bạn trai chính quy là Điền Hân để thế chỗ vào.
Trang Hoàn yên lặng lấy điện thoại ra gọi một cuộc, điện thoại Đường Cửu rung lên, hắn nhìn màn hình, quả nhiên là số điện thoại quen thuộc trước đó đã gửi tin nhắn kia.
"Tôi không có ý xấu đâu." Trang Hoàn nói, "Chỉ là chướng mắt với hành vi của cậu ta, cảm thấy cậu có quyền được biết thôi."
Ầy, nói sớm có phải tốt không nào.
Bên cạnh tra nam vẫn có người tam quan bình thường mà.
"Vậy cám ơn anh nhé." Đường Cửu tự thấy vừa rồi mình quá hung dữ với người ta nên ngượng ngùng nở nụ cười.
Dáng dấp Điền Hân rất thanh tú, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn xinh đẹp, lúc cười lên hơi cong cong, nhìn vừa ngoan vừa ngọt.
Trang Hoàn mất tự nhiên rũ mắt nói không có gì.
Đường Cửu cầm toa thuốc ra ngoài, Trang Hoàn cũng đi theo, thấy Đường Cửu nhìn mình liền giải thích: "Đúng lúc tôi tan ca rồi."
Hai người cùng ra khỏi phòng, Trang Hoàn khóa cửa xong mới phát hiện cạnh cửa đặt hai cái vali to và một giá vẽ.
Y do dự hỏi: "Cậu dọn ra ngoài à?"
"Ừm." Đường Cửu thản nhiên gật đầu, "Còn ở đó làm gì? Tôi đâu có đam mê đớp cứt."
Trang Hoàn: "......"
Lúc này Đường Cửu mới phát hiện mình bất cẩn làm hỏng tính cách nguyên chủ, Điền Hân ngoan ngoãn hiền lành sẽ không nói mấy câu thô bỉ này, hắn ngượng ngùng ho một tiếng, "Vậy tôi đi trước đây."
Trang Hoàn không đáp mà tiến lên xách hai cái vali trước cả khi hắn kịp chạm tay vào.
Đường Cửu kinh ngạc nhìn y, Trang Hoàn nói: "Tiện đường thôi."
Cánh tay Đường Cửu còn đau nên quả thật không đủ sức, hắn nói cám ơn rồi cầm giá vẽ đi theo Trang Hoàn ra bệnh viện.
"Giờ cậu ở đâu?"
"Khách sạn." Đường Cửu thấy Trang Hoàn nhíu mày liền giải thích, "Vừa dọn ra ngoài nên chưa kịp thuê phòng, mấy ngày nữa đi tìm thử xem sao."
Trang Hoàn gật đầu: "Khách sạn nào? Tôi đưa cậu về."
"Hả? Không cần không cần đâu." Đường Cửu sao có thể tiếp tục làm phiền người ta, "Tôi đón xe buýt về được rồi."
Điền Hân vừa đi làm một năm, tiền tiết kiệm không được bao nhiêu nên chưa mua xe, bình thường đều đón xe buýt đi làm.
"Xách nhiều đồ như vậy không tiện đâu," Trang Hoàn nói, "Tôi đưa cậu về."
Đường Cửu thấy y không giống như đang khách sáo nên nhận lời rồi nói cám ơn, Trang Hoàn bấm chìa khóa xe, một chiếc Volkswagen Phaeton trong bãi đỗ xe tự động mở khóa.
Trong lòng Đường Cửu "chậc" một tiếng, xe này nhìn bình thường nhưng giá không hề rẻ, lương bác sĩ ngoại khoa của Trang Hoàn chắc cũng chẳng cao mấy, xem ra là có gia cảnh giàu có.
Trang Hoàn bỏ vali và giá vẽ vào cốp sau, chờ Đường Cửu ngồi vào ghế phụ rồi mình mới lên xe.
Đường Cửu nói cho y biết tên khách sạn, Trang Hoàn ừ một tiếng rồi lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Bác sĩ Trang nhìn hơi lạnh lùng, Điền Hân cũng không phải người hướng ngoại nên trên đường đi hai người đều không nói gì, xe dừng trước khách sạn, Đường Cửu nói cám ơn rồi định xuống xe thì Trang Hoàn chợt lên tiếng: "Chỗ tôi có phòng cho thuê đấy."
Đường Cửu nhất thời không kịp phản ứng: "Hả?"
"Một trăm bốn mươi mét vuông, ba phòng ngủ hai toilet, tôi thuê chung với một đồng nghiệp khác." Trang Hoàn nói, "Cậu ta vừa kết hôn mua nhà mới nên sắp dọn ra ngoài.
Nếu không ngại thì cậu có thể tới."
Phản ứng đầu tiên của Đường Cửu là: "Anh thuê chung với người khác sao?"
Không phải chứ! Đi xe đắt như vậy mà vẫn chưa mua nhà?
Hơn nữa bác sĩ Trang này nhìn rất giống người xem trọng sự riêng tư cá nhân, thế mà lại thuê chung với người khác ư?
Vẻ mặt Trang Hoàn hơi cứng lại rồi ừ một tiếng, ba giây sau lại giải thích thêm: "Chưa nghĩ ra mua ở đâu nên cứ thuê trước đã."
Đường Cửu gật đầu, mua nhà là chuyện lớn, thận trọng cũng hợp lý thôi.
Đây là thành phố cấp một, dù là nhà thuê thì giá cũng không thấp, Điền Hân chỉ là giáo viên mẫu giáo nên lương bổng không bao nhiêu, Đường Cửu phá tiền cha mình không có cảm giác gì nhưng rất ngại phá tiền người khác, thuê chung đúng là có lợi ích kinh tế hơn nhiều.
Thấy hắn trầm tư, Trang Hoàn dừng một chút lại nói: "Thói quen giữ vệ sinh của tôi rất tốt, bình thường đi làm khá bận, buổi trưa không về, buổi tối có khi phải trực đêm nên không quấy rầy cậu đâu."
Nghe y nói vậy Đường Cửu liền ngại ngùng, vội vàng nói: "Vậy thì cám ơn nhé, khi nào anh rảnh, tôi đến xem nhà trước được không?"
"Đương nhiên." Trang Hoàn nói, "Chiều mai tôi tan ca rồi đến đón cậu nhé?"
"Vâng!" Đường Cửu đáp ứng ngay, "Vậy phải làm phiền anh rồi!"
Trang Hoàn nói không sao, còn giúp hắn xách vali xuống xe rồi tiễn đến tận cửa thang máy.
Sau khi từ biệt y, Đường Cửu nhịn không được âm thầm cảm thán quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, bác sĩ Trang lạnh lùng thế mà không ngờ lại nhiệt tình như vậy!
Bác sĩ Trang nhiệt tình trở lại xe cầm điện thoại gọi một cuộc.
"Trang nhi đó à, chuyện gì thế?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói uể oải, "Ây da mệt chết tôi, còn tăng ca nữa chứ, tôi thấy mình sắp đột tử trong khi làm nhiệm vụ cao cả chăm sóc bệnh nhân rồi......"
"Chiều mai," Trang Hoàn không khách khí ngắt lời hắn, "Đến giả bộ làm bạn thuê chung nhà với tôi."
Đầu dây bên kia sững sờ: "Hả?"
"Còn nữa, nhớ cho kỹ," Trang Hoàn nói, "Cậu đã kết hôn rồi."
"???" Người bên kia hiện đầy dấu chấm hỏi trên đầu, "Không phải chứ, bạn gái tôi còn không có thì kết hôn với ai? Tôi nói này................"
Bác sĩ Trang nhiệt tình mặt không đổi sắc lập tức cúp máy.
Chiều hôm sau, Đường Cửu nhận được một cú điện thoại: "Chào cậu, tôi là Trang Hoàn đây."
"Tôi biết chứ," Đường Cửu mỉm cười, hôm qua hắn đã lưu lại số của Trang Hoàn, "Bác sĩ Trang chờ một lát nhé, tôi xuống ngay đây."
Lúc hắn đi thang máy xuống lầu thì đã thấy Trang Hoàn chờ ở đại sảnh khách sạn.
Hôm nay y không mặc áo blouse trắng mà đổi sang âu phục bình thường, khí chất nghiêm túc trầm ổn giảm đi chút ít nhưng lại có vẻ trẻ trung đẹp trai hơn.
Người qua kẻ lại trong sảnh đều vô thức ngoái đầu nhìn y.
Đường Cửu chạy tới chỗ y rồi nở nụ cười tươi tắn: "Bác sĩ Trang, buổi chiều tốt lành!"
"Buổi chiều tốt lành." Khóe miệng Trang Hoàn cũng nhẹ nhàng cong lên, "Hôm nay cánh tay thế nào?"
"Đỡ đau nhiều rồi." Đường Cửu lắc nhẹ cánh tay ra hiệu không sao, Trang Hoàn dặn thêm vài câu không được để dính nước và bôi thuốc đúng giờ, Đường Cửu gật đầu cười híp mắt.
Có lẽ vì đã quen thuộc hơn nên hôm nay hai người chuyện trò rôm rả, vừa tán gẫu vừa đi đến nhà thuê của Trang Hoàn.
Đây là một chung cư cao cấp nên môi trường sống rất tốt, Trang Hoàn lái xe xuống ga ra tầng hầm rồi đi thang máy lên lầu mười hai.
"Mời vào." Trang Hoàn mở cửa, sau khi Đường Cửu vào nhà mới phát hiện còn có một thanh niên khác.
"Xin chào!" Người kia chào đón hết sức nhiệt tình rồi chìa tay ra với Đường Cửu, "Tôi là Lương Đường, đồng nghiệp kiêm bạn cùng nhà của Trang Hoàn, cậu là Điền Hân đúng không? Hân hạnh gặp mặt!"
Đường Cửu mỉm cười bắt tay hắn: "Chào anh.
Đúng rồi, nghe nói bác sĩ Lương vừa kết hôn, chúc anh tân hôn hạnh phúc nhé!"
Lương Đường ngẩn ngơ suýt nữa không kịp phản ứng, đến khi bị Trang Hoàn trừng một cái thì mới bừng tỉnh đẩy kính mắt cười ha ha: "Cám ơn cám ơn!"
"Để tôi dẫn cậu đi xem nhà." Trang Hoàn liếc nhìn hai người bắt tay, Lương Đường đột nhiên cảm nhận được một luồng gió lạnh ngắt nên vội vàng buông tay ra, đon đả nói với Đường Cửu: "Tôi đã dọn hết đồ đi rồi, hướng nhà này rất tốt, các phòng đều có thể đón nắng, cách âm cũng tốt, thức khuya chơi game hoàn toàn không sợ làm ồn người khác!"
"Còn nữa, có bạn cùng nhà giống như Trang nhi là tuyệt nhất đấy, vừa tốt tính vừa sạch sẽ, hơn nữa cậu ấy còn là bác sĩ, bình thường nóng sốt đau đầu không cần tới bệnh viện, cứ tìm cậu ấy là được rồi! Cậu thuê chỗ này tuyệt đối không lỗ đâu!"
Đường Cửu: "......"
Ai không biết còn tưởng bác sĩ Lương là chủ nhà nữa, sao lại nhiệt tình thế cơ chứ?
Hắn xem nhà xong cũng thấy điều kiện nơi này cực tốt, cách trang trí rất hợp ý mình.
Nhưng nhà tốt như vậy tiền thuê chỉ sợ không rẻ, Đường Cửu hỏi: "Các anh thuê nhà này một tháng bao nhiêu tiền vậy?"
Trang Hoàn: "Ba trăm."
Đường Cửu: "?"
Lương Đường: "......"
Đại ca! Cậu nói rẻ quá mức quy định rồi đấy!
Trang Hoàn cũng nhận ra giá rẻ như vậy hơi bất thường nên ho một tiếng rồi sửa lại: "Khụ, nhớ nhầm, sáu trăm."
Điều kiện tốt như vậy sáu trăm cũng rất rẻ, Đường Cửu hơi kinh ngạc nhưng có thể tiết kiệm tiền đương nhiên là chuyện tốt, thế là vui vẻ đồng ý thuê.
Đường Cửu kiên quyết không cho Trang Hoàn đưa về nên Trang Hoàn đành phải tiễn hắn ra cổng chung cư.
Thấy người đi xa, Lương Đường tặc lưỡi cười hì hì trêu chọc đồng nghiệp: "Mau thành thật khai báo đi, cậu đang có âm mưu gì với tiểu soái ca này thế hả?"
Trang Hoàn liếc hắn một cái.
"Bớt vờ vịt với tôi đi, còn khuya tôi mới tin cậu không có ý đồ gì!" Lương Đường nói, "Cậu thế nào tôi còn không biết sao, bình thường người ta đụng cậu một cái thì cậu đã nhíu mày, trong khoa nổi tiếng là mắc bệnh sạch sẽ trầm trọng, thế mà bây giờ lại muốn thuê chung với người ta sao? Còn bắt tôi diễn vở kịch sứt sẹo này nữa, muốn cho người ta mắc câu chứ gì?"
Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện Trang Hoàn không hề phủ nhận.
"Chết tiệt, thật luôn đó hả!" Lương Đường lập tức kích động, không ngờ cây sắt cũng có thể nở hoa, "Tiểu soái ca kia là ai? Quen nhau lúc nào? Theo đuổi tới đâu rồi?"
Trang Hoàn mặc kệ hắn, bị giày vò khốn khổ chỉ có thể trả lời: "Mới bắt đầu theo đuổi thôi."
"Không sao, nhất cự ly nhì cường độ mà huynh đệ!" Lương Đường động viên y, "Với điều kiện của cậu tuyệt đối không thành vấn đề đâu!"
"Cám ơn." Khóe miệng Trang Hoàn hơi nhếch lên, "Tôi sẽ cố gắng."
——
Triệu Gia Hạo rong chơi bên ngoài ba ngày, còn cố ý tắt điện thoại nắn gân Điền Hân, đoán chừng đối phương tìm không được hắn đã âm thầm khóc vô số lần mới mở máy lên, thầm nghĩ xem mấy ngày nay Điền Hân đã gọi cho hắn bao nhiêu cuộc.
Màn hình sáng lên, dưới biểu tượng điện thoại có một số 5 đỏ tươi.
"Chỉ có năm cuộc thôi sao?" Triệu Gia Hạo bất mãn nhíu mày, chọc ngón cái lên màn hình phàn nàn, "Trước kia một đêm không về liền gọi bốn năm cuộc, sao bây giờ......"
Hắn khựng lại, sững sờ mở to mắt nhìn lịch sử cuộc gọi.
Năm cuộc điện thoại kia có ba cuộc là của bạn bè, còn hai cuộc là của thiếu niên ở KTV lần trước.
Chẳng có cuộc nào của Điền Hân cả.
Sắc mặt Triệu Gia Hạo lập tức sa sầm, rốt cuộc không ngồi yên được nữa, nổi giận đùng đùng lái xe về nhà, mở cửa dạo qua một vòng vẫn không thấy Điền Hân đâu.
Chẳng những không có người mà hình như còn thiếu đi rất nhiều đồ.
Gối xỏ tay bằng bông trên ghế salon không còn, giá sách trống một nửa, sách vở dạy học đều biến mất.
Trong đầu Triệu Gia Hạo hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, lập tức xông vào phòng ngủ, phát hiện tất cả quần áo của Điền Hân trong tủ đều không còn.
Hắn ngẩn ngơ hồi lâu, hít sâu một hơi rồi lấy điện thoại ra mở nhóm chat trên Wechat.
Triệu Gia Hạo: Ra đây mau! Mẹ nó lớn chuyện rồi!!
Triệu Gia Hạo: Vợ tớ chạy rồi!!
Một giây sau, phía dưới hiện ra một loạt trả lời.
Tưởng Minh: Cái gì? Chị dâu chạy rồi? Chạy đi đâu?【 Hoảng sợ 】
Triệu Gia Hạo: Có trời mới biết! Tớ vừa về nhà thì phát hiện đồ của cậu ấy không thấy đâu nữa!
Phương Chu: Vừa về nhà? Không phải chứ, chị dâu đi lúc nào mà giờ cậu mới phát hiện?
Triệu Gia Hạo: ......!Chẳng phải mấy ngày nay tớ không về nhà sao.
Tưởng Minh: Ai da nể cậu thật đấy, cậu đã chọc giận người ta mà còn không về nhà nữa à? Làm người thế đấy à? Tớ thấy chị dâu bỏ chạy là đúng quá rồi!
Phương Chu: +1
Dư Khánh Hoa: +1
Triệu Gia Hạo: Mẹ nó các cậu đừng ở đó chọc điên tớ nữa! Tớ gọi cho cậu ấy không được, các cậu có số của cậu ấy thì mau gọi đi, hỏi dùm tớ xem cậu ấy ở đâu.
Tưởng Minh: Biết rồi.
Nhưng bọn tớ gọi chưa chắc cậu ấy đã chịu nghe đâu, phải rồi, chắc chị dâu đang đi làm đấy, cậu tới chờ cậu ấy tan tầm không tốt hơn à?
Triệu Gia Hạo vỗ đầu, nãy giờ quýnh quá nên quên béng chuyện này, nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ chiều, Điền Hân chắc sắp tan làm, hắn vội vàng lái xe đến nhà trẻ Điềm Hinh.
Nói đến tên nhà trẻ này thế mà cùng âm với tên của Điền Hân, cũng rất có duyên phận.
Khi đến nơi thì vừa đúng lúc nhà trẻ tan học, trước cổng đông nghịt phụ huynh đứng đón con, Triệu Gia Hạo khó nhọc chen lấn trong đám người nửa ngày, rốt cuộc nhìn thấy người mình muốn tìm.
Điền Hân mặc áo ngắn tay màu vàng sáng và quần jean xanh nhìn hệt như sinh viên năm nhất, trên người toát ra sức sống trẻ trung.
"Điền Hân!" Vừa thấy gương mặt kia, Triệu Gia Hạo mới phát hiện ba ngày không gặp đối phương thật sự rất nhớ cậu, lập tức vẫy tay gân cổ lên gọi.
Đường Cửu lạnh nhạt liếc hắn chẳng có phản ứng gì, vẫy tay từ biệt một học sinh rồi quay lưng đi.
Triệu Gia Hạo thấy đối phương không để ý tới mình thì hai mắt lập tức trợn tròn, vừa tức vừa quýnh, vội vàng chen qua đám người đuổi theo, rốt cuộc đến nơi vắng vẻ mới nắm lấy cánh tay đối phương.
Đường Cửu dừng lại, quay người lạnh lùng nhìn hắn: "Làm gì?"
Triệu Gia Hạo chợt giật mình.
Trước kia dù Điền Hân có tức giận thì vẫn là dáng vẻ ủy khuất như bị bắt nạt, nhìn yếu đuối tội nghiệp chứ không như bây giờ, trên khuôn mặt đẹp chẳng có chút biểu cảm nào, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng xa cách, nhưng lại giống như chiếc lông vũ cọ mạnh vào tim Triệu Gia Hạo.
Triệu Gia Hạo bất giác nuốt nước bọt, thanh âm nũng nịu: "Bảo bối còn tức giận sao?"
Đường Cửu rút tay về không nói lời nào.
"Em giận oan anh rồi, hôm đó anh thật sự chẳng làm gì cả, cậu ta chỉ vào đưa rượu thôi, anh cũng không ngờ cậu ta lại đột ngột dựa vào người anh." Triệu Gia Hạo nói, "Anh cam đoan với em tuyệt đối sẽ không có lần sau, được chưa?"
"Em cũng thật là, có giận thế nào thì cũng đừng bỏ nhà đi chứ!" Triệu Gia Hạo kéo tay Đường Cửu, "Mấy ngày nay ở đâu? Khách sạn? Chỗ đó chắc ngủ không ngon lắm nhỉ, đi thôi, chúng ta về nhà trước đã......"
Đường Cửu né tránh tay hắn, Triệu Gia Hạo bắt hụt không khí.
"Anh nghe không hiểu lời tôi nói hôm đó à?" Đường Cửu quay đầu đi, "Tôi và anh đã chia tay rồi."
"Chẳng phải vì em tức giận nên mới nói thế thôi sao?" Triệu Gia Hạo thấy hơi buồn cười nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Đường Cửu thì chợt phát hiện ra điều bất ổn, "Không phải chứ......!Điền Hân, em làm thật đấy à? Chỉ vì chuyện nhỏ xíu kia thôi sao?"
"Chuyện nhỏ?" Đường Cửu cũng thấy buồn cười, "Ngoại tình là chuyện nhỏ thì cái gì mới là chuyện lớn?"
"Anh đã nói không phải rồi mà!" Triệu Gia Hạo cuống quýt, "Hôm đó anh chỉ........"
"Tôi cũng đã nói không cần giải thích với tôi." Đường Cửu thản nhiên nói, "Sau này anh muốn chơi thế nào thì cứ chơi thế ấy, thích chơi với ai mặc kệ, chẳng liên quan gì tới tôi cả, cũng đừng tìm tôi nữa."
Hắn khẽ gật đầu rồi quay người đi.
Triệu Gia Hạo thẫn thờ nửa ngày mới hiểu lần này đối phương làm thật.
Điền Hân muốn chia tay với hắn.
Phắc, sao hắn có thể đồng ý chứ!
Điền Hân vừa đẹp vừa đáng yêu, sao có thể dễ dàng từ bỏ được!!
Triệu Gia Hạo cắn môi leo lên xe.
Hắn chưa từng thấy Điền Hân tỏ thái độ lạnh lùng với mình như vậy, có lẽ cậu đang thật sự tức giận nên giờ có dỗ cũng vô ích, Triệu Gia Hạo quyết định trước hết phải tìm ra nơi ở của đối phương rồi lại từ từ nghĩ cách.
Hắn chậm chạp lái xe theo sau Điền Hân, thấy cậu lên xe buýt, xuống xe đi bộ thêm một quãng ngắn rồi rẽ vào một khu chung cư.
Triệu Gia Hạo dừng xe ở ven đường dò xét chung cư cao cấp này, trong lòng hơi kinh ngạc.
Hắn biết khả năng kinh tế của Điền Hân, đừng nói đột nhiên mua nhà ở đây mà thuê phòng cũng không có khả năng, sao Điền Hân lại đến nơi này?
Chẳng lẽ ở nhờ nhà bạn? Nhưng theo hắn biết thì hình như Điền Hân cũng không có bạn nào ở đây cả.
Đang băn khoăn thì một chiếc xe quen thuộc lướt qua, đầu óc Triệu Gia Hạo chợt lóe lên, nhớ ra Trang Hoàn hình như sống ở đây!
Đối phương cũng thấy hắn, lái xe vào chung cư rồi lát sau đi bộ ra.
Triệu Gia Hạo đi tới chào hỏi: "Vừa tan làm à?"
Trang Hoàn ừ một tiếng.
Triệu Gia Hạo cũng chẳng buồn để ý thái độ lạnh nhạt của y.
Tuy hắn và Trang Hoàn cùng chung nhóm bạn nhưng cũng không quá thân thiết, vả lại bây giờ hắn có chuyện cấp bách hơn: "Tôi vừa thấy Điền Hân, cậu ấy có bạn bè ở đây à? Mấy ngày nay cậu có gặp cậu ấy không?"
Trang Hoàn liếc nhìn hắn: "Cậu ấy đang thuê nhà tôi."
Triệu Gia Hạo sửng sốt: "Cái gì?"
Trang Hoàn bình thản lặp lại lần nữa.
Triệu Gia Hạo sững sờ nhìn y chằm chằm, đột nhiên tiến lên vỗ vai Trang Hoàn.
"Anh em tốt!" Triệu Gia Hạo vui vẻ vỗ thêm mấy cái, "Lúc trước tôi vẫn cảm thấy cậu quá xa cách, không ngờ lại nhiệt tình như vậy.
Có phải cậu cho cậu ấy thuê với giá rẻ không?"
Trang Hoàn: "......!Ờ."
"Cám ơn nhé, cậu đáng tin cậy hơn mấy tên kia nhiều, còn biết giúp anh em trông chừng vợ nữa!" Triệu Gia Hạo hào hứng nói, "Điền Hân vốn cả tin nên rất dễ bị lừa, tôi đang lo cậu ấy đi thuê phòng giá rẻ không an toàn, ở chỗ cậu thì tôi yên tâm rồi!"
Triệu Gia Hạo hoàn toàn không nghĩ gì khác.
Ai quen Trang Hoàn đều biết người này chính là robot tuyệt nhiên không có tình cảm, nhiều năm nay chẳng hề có quan hệ trai gái với ai, khô khan cứng nhắc hết thuốc chữa.
Nếu Điền Hân ở chung với huynh đệ nào khác của hắn thì có lẽ Triệu Gia Hạo sẽ băn khoăn đôi chút, nhưng Trang Hoàn thì không đời nào!
Trang Hoàn nhìn hắn với ánh mắt khó tả.
"Mấy ngày nay cậu ấy đang dỗi nên không chịu về với tôi, tạm thời phải làm phiền cậu mấy ngày vậy." Triệu Gia Hạo nói, "Huynh đệ trông nom dùm tôi nhé, hôm nào mời cậu ăn cơm!"
Trang Hoàn gật đầu, thanh âm bình thản: "Tôi sẽ chăm sóc thật tốt."
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu cặn bã: Huynh đệ chăm sóc vợ dùm nhé, cám ơn nhiều!
Trang Hoàn: Bổn phận mà, đừng khách sáo :).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...