Xem hết tuyến thế giới, Đường Cửu giận run người, lửa giận xông lên đỉnh đầu nổ lốp bốp, chỉ hận không thể lập tức lao ra đạp chết đôi cẩu nam nam kia.
So với những gì Lâm Cẩn Chi trải qua thì mấy kẻ mình gặp chỉ là tép riu mà thôi! Dù sao tra nam mà hắn gặp cũng chỉ ngoại tình, còn tên cẩu Hoàng đế kia lại hủy hoại cả tiền đồ rồi bắt người ta làm thế thân, tước đoạt tự do, tra tấn tinh thần và thể xác, cuối cùng còn tước đoạt sinh mạng người ta!
Lâm Cẩn Chi đúng là xui xẻo tám kiếp mới gặp phải hai kẻ súc sinh này!
Mặc dù Đường Cửu rất muốn cho tra công một đấm ngay tức khắc nhưng Yến Ngọc Hiên dù gì cũng là Hoàng đế, là kẻ lớn nhất trong xã hội phong kiến nên không thể trả thù bằng vũ lực, nhất định phải ra tay từ chỗ khác.
Hắn tạm thời dằn xuống cơn tức trong đầu, đến trước gương đồng mới phát hiện nam tử bên trong có mái tóc dài đen nhánh, mắt sáng như sao, tuấn tú vô song, là một mỹ nhân không dính khói lửa nhân gian.
233 thấy Đường Cửu cứ nhìn gương đồng thật lâu không nói gì còn tưởng ký chủ bị nhiệm vụ làm khó, đang muốn mở miệng trấn an thì thấy ký chủ cẩn thận sờ lên mặt mình, ánh mắt sáng rực: "Trời ạ, Lâm Cẩn Chi thật là đẹp quá đi thôi."
233: 【......】
Nhưng tự công tự thụ hình như không ổn lắm, Đường Cửu tiếc nuối thở dài, trở lại chuyện chính: "Mốc thời gian hiện giờ là lúc nào?"
233 đáp: 【 Lâm Cẩn Chi và Yến Ngọc Hiên đã thành thân ba năm, Yến Ngọc Hiên hiện đang tuần sát phương Nam, nói cách khác là hắn sắp mang Thẩm Kha về cung rồi.】
Tin tức này đã bị lan truyền từ lâu, hiện giờ tiền triều và hậu cung đều biết Hoàng đế ở Giang Nam gặp một nam mỹ nhân, cực kỳ yêu thích y, thậm chí còn quyết định phong y làm phi.
Vô số kẻ trong bóng tối đang nhìn chằm chặp Lâm Cẩn Chi, muốn xem vị nam hậu thống trị hậu cung suốt ba năm nay sẽ có phản ứng thế nào với chuyện này.
Khởi đầu rất khó khăn, chỉ cần sơ ý một chút thì sẽ đi lại đường cũ của Lâm Cẩn Chi, tái diễn kết cục bi thảm lần nữa.
Đối với Đường Cửu thì nếu không hoàn thành nhiệm vụ cùng lắm chỉ không đạt được giá trị may mắn mà thôi, hắn có thể sang thế giới khác để bắt đầu lại.
Nhưng đối với Lâm Cẩn Chi thì sẽ mất đi cơ hội duy nhất để sống lại.
Nếu hắn thất bại thì quan Trạng Nguyên kinh tài tuyệt diễm kia sẽ thật sự biến mất hoàn toàn trong biển lửa.
Đường Cửu hít sâu mấy lần, ổn định tinh thần rồi bắt đầu suy nghĩ tin tức trong thế giới này.
Khi hắn đang làm việc nghiêm túc thì khí chất quanh thân rõ ràng khác hẳn, tiểu thiếu gia nghĩ gì nói nấy đột nhiên trở nên trầm tĩnh ổn trọng, thực sự có đôi phần trùng khớp với bản thân Lâm Cẩn Chi, 233 không khỏi kinh ngạc vì sự biến hóa này của hắn.
"Tam Tam, bạn có biết Hoàng đế xem trọng nhất là gì không?"
233 thích ứng rất nhanh với kiểu xưng hô này, lập tức phối hợp hỏi: 【 Là cái gì?】
"Quyền lực trong tay." Đường Cửu nói, "Người như Yến Ngọc Hiên vô cùng ích kỷ, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người tơ tưởng đến ngôi vị Hoàng đế của hắn dù chỉ một chút."
Yến Ngọc Hiên cực kỳ đa nghi, thủ đoạn hung ác, sau khi lên làm Hoàng đế đã từng bước xử lý năm huynh đệ khác mẹ ngày xưa tranh giành hoàng vị với hắn.
Trong đó hai người bị khép tội mưu phản rồi xử tử, hai người bị lưu đày tới nơi xa xôi hẻo lánh, giờ còn an ổn ở lại kinh thành chỉ có một người.
233 dù sao cũng là hệ thống, chỉ dùng 0.01 giây đã tìm được người đó từ trong mớ tin tức chi chít: 【 Yến Ngọc Sâm?】
【 Không sai.】
Yến Ngọc Sâm là hoàng tử trẻ nhất của hoàng thất Đại Lương, là người phong lưu phóng đãng, từ nhỏ không chịu đọc sách, không biết cưỡi ngựa bắn cung, cả ngày chỉ thích nghe hát uống rượu, tiêu dao tự tại, chưa hề cuốn vào tranh đấu hoàng quyền, cũng vì nguyên nhân này mà Yến Ngọc Hiên thực sự tìm không ra lý do nào để chém đầu y, đành phải tha cho y một mạng, phong làm Đoan Vương rồi ban cho phủ đệ trong kinh thành.
Nhưng giành được một chỗ đứng trong tình thế phức tạp, lại còn sống ung dung thoải mái như vậy đã nói rõ Yến Ngọc Sâm tuyệt đối không phải là kẻ vô dụng như bề ngoài của mình.
Hoặc là y thật sự muốn khư khư giữ mạng, hoặc là đang giấu tài để mưu đồ vị trí cao hơn.
Đây chính là cơ hội của Đường Cửu.
——
Lâm Cẩn Chi tính cách cô độc trầm tĩnh, có thể đọc sách cả một ngày một đêm, Đường tiểu thiếu gia từ trước đến nay lại sôi nổi hoạt bát, đột nhiên xuyên về cổ đại mấy ngàn năm trước thì sinh lòng hiếu kỳ với tất cả mọi thứ, một khắc cũng ngồi không yên, quyết định dạo chơi ngự hoa viên trong truyền thuyết.
Khu vườn Hoàng gia to lớn hùng vĩ, nguy nga lộng lẫy, ngọc thụ quỳnh hoa, đình đài lầu các, núi đá đồ sộ nhiều vô kể, thiết kế tinh xảo tỉ mỉ khiến người ta hoa cả mắt.
Đường Cửu tràn đầy phấn khởi đi dọc theo đường nhỏ lát đá xanh, sau lưng là một hàng dài cung nhân và thị vệ.
Vừa mới rẽ qua một hòn non bộ thì thấy từ phía đối diện có một mỹ nhân uyển chuyển đi tới.
Mỹ nhân mặc một bộ cung trang màu hồng nhạt, mặt trái xoan, mày lá liễu, đáy mắt như nước hồ thu dịu dàng động lòng người.
Nàng tới trước mặt Đường Cửu, nhẹ nhàng cúi đầu: "Khấu kiến Hoàng hậu."
Vì Lâm Cẩn Chi là nam tử nên nếu gọi nương nương thì quá mức quái dị, người trong cung khi hành lễ đều gọi y là Hoàng hậu.
Đường Cửu lục soát trong trí nhớ, nhớ mang máng đây là Ngọc tần, ngày xưa cũng không có dịp gì gặp gỡ Lâm Cẩn Chi, liền mang vẻ mặt như Lâm Cẩn Chi nhàn nhạt gật đầu rồi rời đi.
Ai ngờ Ngọc tần lại dịu dàng cười nói: "Hoàng hậu xin đi chậm lại."
Đường Cửu dừng chân, lướt mắt về phía nàng.
Mặc dù là Hoàng hậu cao quý nhất nước lại được đế vương ân sủng nhưng Lâm Cẩn Chi ăn mặc không hề xa hoa lãng phí, Yến Ngọc Hiên thưởng cho y rất nhiều tơ lụa quý giá nhưng y không thích mặc, trên người luôn mặc trường bào màu xanh.
Tuy vậy tướng mạo và khí chất của y đều quá xuất chúng, y phục bình thường mặc lên người y càng làm nổi bật vẻ xuất trần thoát tục, tựa như thần tiên hạ phàm.
Mỗi khi đôi mắt phượng thanh lãnh kia lạnh lùng nhìn sang đều khiến người ta liên tưởng đến hồ Lam Nguyệt dưới núi băng ngàn năm, tuy đẹp nhưng lạnh cực kỳ.
Ngọc tần bị khí thế của y làm cho sợ hãi, ý cười trên mặt hơi cứng lại, trong lòng càng thêm ghen ghét.
Nàng thường ngày không ưa Lâm hoàng hậu này, rõ ràng là nam nhân mà lại làm cho bệ hạ mê mệt đến thế, không phải hồ ly tinh thì là gì? Sau lưng còn không biết dâm đãng ti tiện cỡ nào mà trên mặt luôn làm bộ cao cao tại thượng không coi ai ra gì, thật sự đáng hận đến cực điểm!
Nhưng nhớ lại tin tức đang lưu truyền sục sôi gần đây thì nỗi bực tức đè nén trong lòng Ngọc tần lại dịu đi, ý cười trên mặt nàng dần sâu hơn, ôn nhu thì thầm: "Không biết gần đây Hoàng hậu có nghe được chuyện kia chăng?"
Nét mặt Đường Cửu không chút gợn sóng, cũng chẳng có ý định trả lời.
Ngọc tần âm thầm nghiến răng, chỉ có thể nói tiếp: "Thần thiếp nghe nói khi bệ hạ tuần sát phương Nam đã gặp một nam tử, vừa gặp y đã cảm mến, mỗi ngày đích thân đưa y du sơn ngoạn thủy, long sủng tràn đầy, cử chỉ thân mật, thậm chí ngay cả Hoàng hậu ngài cũng không sánh nổi đâu......"
Ngọc tần đắc ý ngước mắt nhìn Đường Cửu, cố tìm ra sự thất thố trên mặt nam nhân này.
Nhưng điều khiến nàng thất vọng chính là thần sắc của đối phương vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí trong đôi mắt lạnh lùng còn có ý mỉa mai.
"Chuyện này là ngươi tận mắt nhìn thấy à?"
Nghe đối phương lạnh nhạt hỏi lại, Ngọc tần sửng sốt một lát rồi vô thức trả lời: "Tất nhiên không phải......!Thần thiếp cũng chỉ nghe người bên ngoài nói......"
Đường Cửu nheo mắt: "Bệ hạ tuần sát phương Nam là để xem tình hình dân chúng và việc quản lý của quan lại, tất cả đều vì sinh kế của dân chúng và bình yên của Đại Lương.
Nhưng nghe ý tứ của Ngọc tần hình như đang nói bệ hạ sa vào sắc đẹp, ngày ngày sênh ca tiêu dao thì phải?"
Ngọc tần ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng hốt.
Lúc nàng nói chuyện này chỉ muốn trút giận, làm mất hết thể diện của Lâm Cẩn Chi chứ không nghĩ nhiều như vậy, giờ nghe xong mới phát giác ngữ điệu lúc nãy đúng là không ổn.
Nàng bối rối quỳ xuống, luôn miệng thanh minh: "Thần thiếp không có ý này! Thần thiếp......!Thần thiếp cũng chỉ nghe người bên ngoài nói lại mà thôi!"
"Chỉ mới nghe đồn đãi mà đã lan truyền tin đồn càn quấy trong cung, có thể thấy trong mắt ngươi không có quy củ gì, cũng không có bệ hạ!" Giọng nói Đường Cửu càng lạnh hơn, vung tay áo quát, "Vương Phúc Hải!"
"Có nô tỳ." Tổng quản thái giám Vương Phúc Hải ra khỏi hàng, cung kính chờ lệnh của Đường Cửu.
Y là thái giám mà Yến Ngọc Hiên tin dùng nhất, trước khi Yến Ngọc Hiên rời cung đã sai y đến hầu hạ Lâm Cẩn Chi.
Vương Phúc Hải già đời, kinh nghiệm nhiều, mặc dù cũng nghe tin đồn Hoàng đế có tân sủng nhưng trước khi tận mắt thấy thái độ của Hoàng đế thì y tuyệt đối sẽ không đoán bừa gì cả.
Y không biết có phải Hoàng đế thật sự có tân sủng hay không, nhưng trước mắt vị Lâm hoàng hậu này đã độc chiếm ân sủng ba năm, y nhìn thấy rõ ràng.
Giờ nên đứng bên nào là chuyện không cần phải nghĩ nữa.
Đường Cửu: "Ngọc tần nói năng trái quy củ, bất kính với bệ hạ, nhân đây phạt cấm túc nửa tháng, chưa tới kỳ hạn thì không được ra khỏi cung một bước!"
Vương Phúc Hải nói "vâng" một tiếng, liếc nhìn nữ nhân ngu xuẩn trên mặt đất với vẻ thương hại rồi gọi hai tiểu thái giám đến: "Còn không đỡ Ngọc tần nương nương trở về hối lỗi đi!"
Ngọc tần sao có thể ngờ Lâm Cẩn Chi trước giờ chẳng hề để ý đến chuyện hậu cung tranh đấu mà hôm nay lại có thái độ khác thường, xử lý nàng cứng rắn như thế, không khỏi sợ hãi đến thất sắc, liên tục xin tha: "Hoàng hậu tha cho thần thiếp! Thần thiếp quả thật không cố ý!"
Chẳng ai buồn nghe nàng giải thích xin tha, tiểu thái giám nhìn ánh mắt Vương Phúc Hải vội vàng tiến lên, mỗi người một bên đỡ nàng đi.
Đường Cửu khoan khoái thở hắt ra.
Lâm Cẩn Chi lười so đo với những kẻ cả ngày nói xấu sau lưng vì y là tiểu tiên nam, không để những tôm tép nhãi nhép này vào mắt, nhưng Đường tiểu thiếu gia tự nhận mình không cao thượng như vậy, tính hắn từ nhỏ đã không chịu ấm ức, ai dám chọc vào hắn thì đừng trách hắn đá ngược!
Bởi vậy mỗi lần cha hắn bị hắn chọc giận đều mắng "Đúng là con lừa" cũng có lý do cả......
Cách đó không xa có người bật cười.
Đường Cửu nhướn mày nhìn sang.
Dưới cây hải đường có một nam tử trẻ tuổi đang đứng.
Nam tử mặc mãng bào màu đen thêu hình mây, thắt lưng gấm bạch ngọc, tóc đen buộc phát quan mạ vàng, dung mạo tuấn mỹ, khóe môi mang ý cười, có một khí chất phong lưu khó tả.
Y đứng yên lặng dưới tán cây hải đường đỏ rực, so với hoa nở đầy cành còn bắt mắt hơn, thấy Đường Cửu nhìn mình thì ý cười trên mặt lại càng sâu, từng bước tiến lên phía trước hành lễ với Đường Cửu: "Thần đệ khấu kiến Hoàng tẩu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...