Sau Khi Vội Vã Kết Hôn FULL


Tô Ngang chơi cùng con gái, hai bố con đùa đến nỗi con bé lăn ra ngủ luôn.

Trẻ con vốn dĩ ngủ rất nhiều, chỉ cần mệt là ngủ ngay lập tức, con bé chơi với bố một lát là đã mệt rồi ngủ ngay.
Giản Nịnh thấy con gái đã ngủ nên cô bế cục cưng lên đi vào phòng, cho con bé ngủ giường em bé đã chuẩn bị sẵn bên trong.
Vừa bước vào phòng đã nhìn thấy giường ngủ của bé con.

Giản Nịnh thừa biết anh cố ý mua chiếc giường này cho con gái, là một chiếc giường công chúa màu hồng, sợ muỗi nên anh còn treo thêm cả màn ren, trên giường bày đầy búp bê, đều là những món đồ chơi mà con gái thích.
Giản Nịnh nhìn chiếc giường được trang trí đáng yêu như thế bèn hỏi anh: "Là anh cố ý mua giường cho con sao?"
Tô Ngang gật đầu, anh cố tình mua giường chính là muốn để con gái ngủ riêng một mình.

Anh đây muốn ôm vợ ngủ cơ, lâu lắm rồi anh không được ôm bà xã đi ngủ.
Con gái đương nhiên là thích màu hồng, anh đã chuẩn bị từ lâu mới tự tay đóng xong chiếc giường này cho con gái.
Người làm bố như Tô Ngang đúng là không chê được chỗ nào.

Vừa bước vào phòng đã thấy bên trong bày rất nhiều đồ chơi cho trẻ con, đặc biệt còn có cả ngựa gỗ nhỏ, tất cả đều là đồ được làm thủ công.
Đến cả bát ăn cơm dành cho trẻ em cũng đã được anh chuẩn bị.

Mặc dù vẫn hai mẹ con còn chưa dọn sang nhưng trong phòng đã bày trí theo phong cách của gia đình có trẻ nhỏ, nhìn qua là thấy được tâm ý của người làm bố.
"Em nhìn thấu tâm tư của anh rồi.


Trong mắt anh chỉ có mỗi con gái thôi, anh xem anh mua cho con bé bao nhiêu thứ rồi này."
Tô Ngang nghe cô nói xong hơi giật mình, sau đó anh đi tới mở tủ quần áo để lộ quần áo bên trong tủ ra.

Giản Nịnh vừa nhìn vào trong tủ lại đến phiên cô giật mình.
"Anh mua cho em à?"
Tô Ngang nói: "Đúng thế, anh đi dạo nhìn thấy, là đồ đôi cho mẹ và bé."
Giản Nịnh nhìn thấy quần áo trong tủ cảm thấy rất hài lòng.

Cô cứ nghĩ trong lòng anh chỉ có mỗi con gái, mua cho con bé biết bao nhiêu món như thế kia, không ngờ rằng những bộ váy nhỏ mà anh mua đều là đồ đôi cho mẹ và bé.

Suy nghĩ của một người đàn ông chân chính thật sự rất kỳ lạ.

Có thể là đàn ông chỉ nghĩ tới màu hồng hoặc nghĩ rằng đã là phụ nữ thì đều sẽ thích màu hồng, điều này lý giải vì sao quần áo trong cái tủ này nếu không phải màu hồng nhạt thì chính là màu trắng.
"Sao toàn là hai màu này, lại còn có ren nữa?"
Tô Ngang hỏi lại: "Không phải phụ nữ các em đều thích như thế à?"
Giản Nịnh: "..."
Bỏ đi, nói những chuyện này với một người đàn ông thật thà như anh chưa chắc anh đã hiểu được.
Giản Nịnh lấy quần áo đi tắm.
Cô vốn định tắm một mình nhưng rốt cuộc người đàn ông kia cũng cầm quần áo theo chân cô đi vào nhà tắm, rõ ràng là dã tính toán muốn tắm cùng với cô.
Giản Nịnh thấy Tô Ngang bước vào nhà tắm cởi áo ném vào giỏ đựng quần áo rồi nói với cô: "Tắm chung đi."
Giản Nịnh nghe xong cảm thấy không tiện cho lắm.


Mấy tháng không gặp, tuy rằng mỗi ngày đều nói chuyện với nhau nhưng cô vẫn có cảm giác...!thẹn thùng như gặp người lạ.
"Tắm chung hả anh?”
Tô Ngang thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Giản Nịnh thì lấy làm lạ: “Sao nào, vợ chồng với nhau còn không tắm chung được à? Hay là em sợ anh nhìn?”
Giản Nịnh lắc đầu, dĩ nhiên cô không có ý đó nhưng lại cảm thấy hai người tắm chung có gì đó không được bình thường.
Có thể là do đã lâu không gần gũi với nhau, con gái cũng sinh rồi mà còn xấu hổ mới là lạ đó.
Giản Nịnh hơi ngại vấn đề hồi phục sau sinh của mình.

Nói gì đi nữa thì sau khi sinh phần bụng của cô vẫn còn thừa một ít thịt, không thể nào hoàn toàn bằng phẳng giống như trước đây, lại thêm cô không vận động nhiều nên phần thịt thừa vẫn còn nằm yên ở đó.
Cô sợ vóc dáng của mình không còn hấp dẫn, mặc dù cô không hề có vết rạn nào.
Nhưng Tô Ngang đã chủ động nên cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Anh cởi quần áo đặt xuống giỏ đồ bên cạnh.
Tô Ngang đi tới trước mặt cô, bàn tay của anh rất tự nhiên sờ lên nụ hoa nhỏ, xoa bóp bầu ngực của cô.
Giản Nịnh bị anh sờ mò một lúc, trừng mắt nhìn anh là đủ hiểu.

Anh nói đi tắm chung tuyệt đối không thể nào chỉ là tắm rửa đơn giản như thế được.
Bàn tay này của anh đã không kiềm được mà sờ mó lung tung rồi.
Tô Ngang bị cô nhìn còn nói rất thản nhiên: "Anh đang kiểm tra xem có phải là lớn hơn không, hình như lại lớn hơn lần trước anh sờ thì phải? Không phải dạo này em không cho con bú nhiều nữa đúng không, thế mà sao vẫn còn lớn thế này nhỉ? Bây giờ sữa còn nhiều không?"
Giản Nịnh lắc đầu nói: "Không lớn hơn đâu.


Lúc trước vì em cho con bú liên tục nhưng bây giờ đã cắt bớt nhiều rồi, ngực cũng nhỏ lại rồi, sữa không nhiều như trước nữa nhưng mà vẫn đủ cho con gái anh uống."
Cô đã không ăn uống mấy món lợi sữa nữa cho nên sữa không còn tiết nhiều nữa, vậy nên cũng thuận tiện cho cô chuẩn bị cai sữa mẹ cho con gái.
Tô Ngang nghe cô nói xong cảm thấy không thể nào để phí sữa được, dù gì bây giờ bảo bối nhỏ đã ngủ rồi thế nên anh cúi đầu ngậm lấy nụ hoa nhỏ mà hút sữa.

Lần cuối cùng anh uống sữa đã là mấy tháng trước, ban đầu cứ nghĩ là không còn ngon nhưng uống vào lại thấy hương vị vẫn như cũ.

Anh uống thử mấy ngụm rồi mút lấy mút để.
Cảm giác lúc anh mút không giống như lúc con gái bú sữa mình, bị anh mút sữa cảm giác đặc biệt kích thích.

Trước đây anh đã rất thích mút mát nụ hoa của cô, lúc này nụ hoa đã nở rộ nên lúc anh mút vào lại càng thêm kích tình.
Vòi sen vẫn đang phun nước còn Giản Nịnh bị anh mút hết sữa.
Tô Ngang khom lưng vừa uống sữa vừa đưa tay sờ vào em gải nhỏ.
Đã lâu không chạm vào, khu rừng thần bí lâu ngày không được ghé thăm rất nhanh đã thít chặt lại.

Giản Nịnh vô thức khép chân lại, dù sao đã lâu ngày không bị chạm vào nên ở đó rất mẫn cảm, cô còn kêu lên một tiếng.
Tô Ngang nghe được tiếng kêu thì nhìn cô, anh đưa tay tách hai cánh hoa của cô, kẹp lấy hạt đậu nhỏ hỏi: "Có sướng không?"
Động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng, ngón tay thon dài kẹp lấy hạt đậu nhỏ, cô gật đầu trả lời anh.
Ăn chay vài tháng, cả hai người đều không chờ nổi nữa.

Tô Ngang cầm lấy vòi sen hướng thẳng về phía khu rừng của cô, tưới nước cho nó.

Anh không nhẫn nhịn thêm được nữa, bàn tay loạn xạ bóp hạt đậu nhỏ của Giản Nịnh khiến bên dưới đẫm nước như chưa từng làm qua lần nào.
Anh xoay lưng Giản Nịnh sau đó mở rộng hai chân cô, tách mông cô ra rồi cởi quần lót của anh xuống.


Người anh em to lớn đó của anh xuất hiện, vừa dài vừa cứng chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.

Đối diện với hai cánh hoa mấp máy mời gọi, anh đỡ lấy cậu em của mình cắm vào trong.
Tuy là hang động vẫn chật hẹp nhưng cô đã sinh con rồi nên so với lúc trước vẫn có chút khác biệt, không đến mức không thể cắm vào như ban đầu.

Anh ngừng lại một lúc sau đó mới cắm thẳng vào trong.
Giản Nịnh sung sướng rên rỉ một tiếng: "A..."
Người anh em vừa to lớn vừa cứng cáp.
Giản Nịnh bị cắm thoải mái vô cùng.
Tô Ngang bóp mông cô, bản thân anh cũng bị kẹp đến mất hồn.

Anh nắm lấy eo cô chậm rãi ra vào, thọc vào hang động mê người của cô, chơi đùa đến phát ra những âm thanh bình bịch.
Hai người đã lâu không gần gũi nên hiện giờ chẳng khác gì củi khô gặp lửa.

Hai thân thể dán chặt lấy nhau, tựa như thể hòa tan vào nhau.
Tô Ngang nhớ chết đi được cái cảm giác bị kẹp chặt đến hồn phách phiêu diêu này.

Anh cắn lên bả vai cô, hai bàn tay tiếp tục vân vê hai nụ hoa nhỏ.

Sữa bên trong vẫn chưa bị anh uống cạn sạch, hai nụ hoa nhỏ bị anh nhào nặn trong chốc lát, trong lúc bị cắm rút thân thể cô run rẩy bắn sữa ra.
Cứ vậy mà bị anh cắm đến phun sữa khiến Giản Nịnh xấu hổ nhìn xuống cơ thể mình, mông cô lại càng ưỡn cao lên để anh đâm thọc.
Tô Ngang lại càng mạnh tay nhào nặn, bóp cho sữa chảy ra đầy tay mình.
Sau đó anh đưa bàn tay tràn ngập sữa của mình đặt trước cửa huyệt nhỏ của Giản Nịnh, đẩy sữa vào bên trong huyệt để nó hòa lẫn với dâm thủy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận