Ô Tố tựa vào trong lồng ngực Bùi Cửu Chi, nàng cảm giác được bàn tay đặt trên lưng mình của hắn đang giật giật.
Bởi vì khẩn trương nên hô hấp của nàng trở nên có chút loạn.
Ô Tố bất đắc dĩ chỉ có thể ngẩng đầu lên, đối diện cùng tiểu điện hạ của nàng.
Lông mi dài của nàng không ngừng chớp động, vừa nhìn đã biết không lâu trước đây có lẽ là nàng đã làm một vài chuyện gì đó.
Dưới tình huống bình thường, Ô Tố là một tiểu yêu quái vô cùng an phận thủ thường, nhưng nửa đêm thức dậy vụng trộm làm chuyện xấu như vậy, thì vẫn là lần đầu tiên.
Bùi Cửu Chi nhận thấy được chính hắn đã trở mình, nhưng Ô Tố lại vẫn còn ở trong lòng hắn.
Lông mi rũ xuống của hắn miễn cưỡng nhấc lên, tiện tay vén tóc mai bởi vì khẩn trương mà ướt đẫm mồ hôi của Ô Tố.
“Sao vậy?” Hắn thấp giọng hỏi nàng, “Sao nàng lại tỉnh?”
Hắn tiếp tục hỏi: “Tại sao ta vẫn còn...!Ôm nàng?”
Ô Tố trừng to mắt, sự bất an khẩn trương trong mắt nàng bị Bùi Cửu Chi nhìn thấy rõ ràng.
Nhìn qua đỉnh đầu nàng, tầm mắt hắn rơi vào chiếc bình sứ trên bàn ở cách đó không xa.
Bình sứ màu trắng ngà, chứa khí tức của ác yêu, dưới ánh trăng ban đêm trông đặc biệt nổi bật.
Ô Tố biết hắn đang nhìn cái gì, nàng giơ tay che hai mắt Bùi Cửu Chi lại.
Ngón tay mềm mại, lạnh lẽo của nàng phủ lên gò má hắn, nhưng không hoàn toàn che khuất tầm mắt của hắn được.
Bùi Cửu Chi còn đang ôm nàng, thuận miệng hỏi: “Nàng từng tỉnh dậy rồi à?”
“Ừm...” Ô Tố ngập ngừng, trong đầu vẫn tìm lý do để lấp liếm cho qua chuyện này.
Ví dụ như quá nóng, hoặc là...!Bị hắn lấn đến nỗi không có chỗ xoay người.
Nhưng những lý do này tựa hồ đều có chút không ổn.
Bùi Cửu Chi đột nhiên mở miệng hỏi: “Muốn ta ôm sao?”
Ô Tố nghĩ, đúng vậy, lý do này rất tốt.
Vì thế nàng gật đầu, theo lời của Bùi Cửu Chi mà nói tiếp: "Tiểu điện hạ trở mình, thì ta cũng tỉnh.”
“Ta...” Mặt Ô Tố không chút thay đổi, bình tĩnh nói ra một câu thân mật như vậy, so với làm nũng thì còn khiến người ta thấy khó chịu hơn.
“Ta muốn tiểu điện hạ tiếp tục ôm ta… Cho nên chui vào trong lòng chàng.”
Nàng thu tay lại, che mặt, vừa rồi nàng cũng không hề thẹn thùng như thế, hiện tại hai má của nàng lại vẫn luôn nóng lên.
Hành động nói dối đối với nàng mà nói cũng không có gánh nặng tâm lý, nhưng khi nói như vậy, lại làm cho hai má nàng đỏ lên.
Vừa rồi, nàng đúng là theo bản năng, lại chui vào trong ngực của hắn...!Không hề nghĩ ngợi gì cả.
Tay Bùi Cửu Chi ôm eo nàng càng chặt hơn, hắn nhẹ nhàng thở dài: "Là do ta nới lỏng tay.”
Hắn đương nhiên không nới lỏng tay, mà là do Ô Tố tự mình chạy ra ngoài.
Hắn ở trong mộng cũng đang tìm nàng nên mới trở mình.
Ô Tố vẫn che mặt mình, giọng nói cũng rầu rĩ, mang theo chút ngượng ngùng.
Nàng nói với Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ, vậy chàng cứ ngủ tiếp đi.”
“Được.” thanh âm Bùi Cửu Chi trầm thấp, hắn vỗ vỗ lưng nàng.
Ô Tố nhắm mắt lại, an tâm trở lại, nàng ngáp một cái, ý thức sắp tiến vào mộng đẹp.
Nhưng thanh âm nặng nề của tiểu điện hạ vang lên trên đỉnh đầu nàng: "Ta vừa mới nằm mơ.”
Ô Tố hỏi: “Tiểu điện hạ, chàng mơ thấy gì?”
“Ta mơ thấy nàng biến thành một luồng khí, bay ra khỏi người ta, sau đó biến mất không thấy gì nữa.”
Không thể không nói, cảm giác của Bùi Cửu Chi quả thật là vô cùng nhạy bén.
Tim Ô Tố đập thình thịch, hai tay nàng đặt trước ngực Bùi Cửu Chi, mím môi, không dám lập tức mở miệng nói chuyện.
“Tiểu điện hạ, sẽ không đâu." Hồi lâu sau, Ô Tố mới trả lời hắn như vậy: "Con người sao lại biến thành một luồng khí hư vô mờ mịt chứ?”
“Cho nên chỉ là mộng.” Bùi Cửu Chi đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, ôm nàng vào lòng.
Không lâu sau, Ô Tố ngủ thiếp đi, tầm mắt Bùi Cửu Chi rơi vào trường kiếm trên giá kiếm ở bên giường, thật lâu sau hắn mới nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Ô Tố tỉnh lại, Bùi Cửu Chi dậy sớm hơn nàng, đang mặc quần áo ở bên giường.
Rất nhiều quý tộc, vào những lúc này đều phải có người hầu hạ.
Nhưng tính tình hắn quái gở, lại không thích tiếp cận người khác, bởi vậy rất nhiều chuyện đều là chính hắn tự mình làm.
Ô Tố nhìn hắn cài đai lưng, lấy ra một viên bạch ngọc trong suốt, đeo bên hông.
Hắn quen mặc y phục trắng, hôm nay trên ngoại sam mà hắn mặc được dùng tơ bạc thêu hoa văn trúc, bên ngoài khoác lụa mỏng, nhẹ nhàng khoan khoái, tuấn dật, tôn lên vẻ phiêu diêu như tiên của hắn.
Cái chết của Vân phi, cũng không ảnh hưởng đến hôn sự của bọn họ.
Bởi vì xuất thân của Vân phi, nên địa vị của bà ấy không cao, bảy ngày sau cử hành tang lễ, sau đó tuyên cáo một sinh mệnh trong Vân Ly cung đã hoàn toàn biến mất.
Bùi Cửu Chi tối hôm qua làm chiếc xích đu nhỏ thì đã đưa vào trong cung, lúc cử hành tang lễ, tất cả những thứ này đều sẽ đốt cho bà ấy.
Nhưng Ô Tố biết, người đã chết thì chính là đã chết, sau khi linh hồn tiêu tán, bọn họ cuối cùng cũng sẽ không thể thấy được tất cả mọi việc ở nhân gian.
Việc làm sau khi chết, đối với người chết mà nói, cũng không có ý nghĩa gì.
Bởi vì Bùi Cửu Chi còn phải điều tra thầy điều hương sư của Tĩnh Vương phủ đêm đó, nên nhật trình đã được sắp xếp kín mít, chỉ có hôm nay mới có thể dành thời gian cùng Ô Tố đi xem hỉ phục.
Ô Tố ở chỗ của Vấn Duyên, đại khái là do đã hiểu rõ một chút lễ nghi thành thân của loài người, nên nàng cũng biết ý nghĩa đại biểu của việc thành hôn.
Cho nên nàng vẫn là có chút coi trọng việc này.
Nàng ngồi ở trong xe ngựa đi tới Tư Y thự, cầm bản điển tịch tương quan ở trong tay, cẩn thận đọc.
Có mấy chữ nàng xem không hiểu, nên nàng vén rèm xe ngựa lên, đi hỏi tiểu điện hạ ở bên ngoài.
“Tơ tằm.” Tiểu điện hạ nói với Ô Tố.
"Cách đọc của lụa giống với cách đọc của khắc, là một loại tơ dệt đặc thù, hỉ phục của chúng ta có một phần là dùng lụa làm ra."*
*缂: lụa, gấm cách phát âm là [kè]; giống với cách phát âm của刻 là [kè] âm hán việt là khắc - thời gian.
Ô Tố đã xem hiểu chữ đó, bỗng nhiên tỉnh ngộ, chui về trong xe ngựa, tiếp tục đọc.
Không bao lâu sau, họ đã đến Tư Y thự, Trương đại nhân phụ trách xử lý hôn sự của bọn họ đã chờ ở chỗ này.
Bùi Cửu Chi dẫn Ô Tố đi xuống xe ngựa, Trương đại nhân hành lễ với bọn họ, phía sau ông ấy có mấy chục vị thợ thủ công tay hàng đầu đi theo.
“Cửu điện hạ, theo phân phó của ngài, chúng thần đã chuẩn bị vài bộ hỉ phục khác nhau, mời ngài xem qua.”
Trương đại nhân đưa cho Bùi Cửu Chi một quyển sách đỏ tươi.
“Lúc trước ta đã hỏi ý của nàng.” Bùi Cửu Chi đi vào nội đường, ngồi xuống cùng Ô Tố, thấp giọng nói với nàng.
Ô Tố có chút nghi hoặc: “Ơ, tiểu điện hạ hỏi ta khi nào?”
Bùi Cửu Chi nói: “Ta hỏi nàng thích loại hoa gì, loại động vật nào, hoặc là có đồ trang sức nào không.”
Ô Tố nhớ ra, khi đó câu trả lời của nàng đều là: "Cái nào cũng được, không đặc biệt thích gì cả.”
“Nàng nghĩ không ra, nên ta đã thay nàng làm chủ.” Bùi Cửu Chi mở sách ra, đưa cho nàng xem.
Ở trang đầu tiên trên bản thiết kế, Ô Tố nhìn thấy cổ áo cưới của nàng thêu bươm bướm...!Không đúng, hẳn là hai chiếc cánh hình con bướm đêm.
Trải qua sự thiết kế khéo léo của thợ thủ công, cánh bướm đêm xám xịt kia đã trở thành hoa văn trầm ổn, trang trọng hơn, cùng với màu xanh đậm trang nghiêm quý giá xung quanh càng tăng thêm sức sống.
Ô Tố cảm thấy trí tuệ cùng sáng tạo của nhân loại hết sức kỳ diệu, nàng chỉ nhìn thoáng qua, đôi mắt liền sáng lên.
“Còn có thiết kế khác.” Bùi Cửu Chi lại lật thêm vài trang.
Lần này, đôi cánh của bướm đêm được thiết kế thành những đám mây phủ trên bờ vai.
Cánh sau thật dài của loài bướm rủ xuống phía sau, cũng hòa làm một thể với thiết kế tổng thể.
Những thứ này kỳ thật đều là ý của Bùi Cửu Chi, sau khi hắn truyền đạt cho thợ thủ công, thợ thủ công ở Tư Y thự căn cứ vào ý nghĩ của hắn, thiết kế thành hiện vật.
Ô Tố nhỏ giọng nói: "Đẹp.”
Hỉ phục của Ô Tố thì đã nhìn vài bộ, còn hỉ phục của Bùi Cửu Chi thì sớm đã được quyết định.
Tóm lại, mặc kệ Ô Tố chọn bộ nào, thì hắn đều sẽ chọn đồ theo nàng sao cho phù hợp nhất.
Ô Tố có hơi do dự, không chọn ra một bộ mình thích nhất, bởi vì nàng cảm thấy cái nào cũng đẹp.
Bùi Cửu Chi liền gọi thợ thủ công đem hỉ phục trình lên, bảo nàng thử từng bộ hỉ phục.
Kích thước và chi tiết của hỉ phục còn phải điều chỉnh lại, nhưng chỉ là hàng mẫu ban đầu, cũng đủ để cho Ô Tố phải thán phục.
Dù sao đi nữa thì nàng có thể thử hoa văn tinh xảo, tay nghề khéo léo tuyệt vời này, nhìn thấy ánh sáng nghệ thuật độc đáo thuộc về loài người.
Nàng cầm hỉ phục đi thay vào, vòng qua bình phong, nơi đó đã có mấy vị cung nữ đang chờ nàng.
Hỉ phục phức tạp dày nặng, quả thật cần người đến giúp nàng mặc, nhưng Ô Tố vẫn có chút không quen.
Áo yếm màu đỏ thẫm vòng trước ngực nàng, cung nữ phía sau cẩn thận vén mái tóc dài của nàng lên.
Dải lụa phía sau phải quấn chéo vài vòng, mới có thể bảo đảm đường cong áo yếm dán sát thân thể.
Thị nữ bên cạnh đi sửa sang lại những phụ kiện khác cho Ô Tố, chỉ còn lại một người trong đó.
Nàng ấy đứng ở phía sau Ô Tố, thay nàng sửa sang lại dây buộc phía sau một cách tinh tế.
“Ngươi tên là Ô Tố, đúng không?” Cung nữ phía sau bỗng nhiên nhỏ giọng nói với Ô Tố.
Khi nàng ta nói chuyện, Ô Tố ngửi được mùi thơm ngào ngạt trên người nàng ta.
Ô Tố bình tĩnh nhìn mình trong gương, áo yếm màu đỏ thẫm bọc lấy da thịt trắng như tuyết.
Nàng không có thói quen mặc y phục khác ngoài màu trắng, nàng cảm thấy hiện tại màu sắc trên người mình có chút chói mắt.
Nàng gật đầu, đáp: "Đúng vậy.”
Cung nữ mở miệng nói: “Ngươi còn nhớ...!Vệ Lệ không?”
Ô Tố đáp: “Nhớ rõ.”
“Nàng ấy là biểu muội trong tộc ta, ta cùng nàng ấy lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt.
Sau khi đến Tĩnh Vương phủ không bao lâu, liền nửa sống nửa chết mà trở về, mười ngón tay bị chặt, ngay cả miệng cũng không thể nói được."
“Nàng ấy giống như là bị điên rồi, mỗi ngày đều khoa tay múa chân vài thứ gì đó, trưởng bối trong tộc cũng không hiểu, nhưng nàng ấy...!Thật sự rất đáng thương."
"Lúc nàng ấy rời khỏi tộc, nàng ấy rõ ràng là một nữ hài sáng sủa hoạt bát như vậy, sao nàng ấy lại biến thành như vậy chứ?"
"Hai vị nữ tử khác đi cùng người, một người chết, một người bị thương, giống như điên rồi, vì sao ngươi...!Còn có thể đứng ở chỗ này, thậm chí, còn có thể gả cho Cửu điện hạ?"
Ô Tố nghe nàng ta đứng ở phía sau oán hận mà nói luyên thuyên.
Nàng cảm thấy nghi hoặc, liền nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: "Cô nương, ngươi muốn biểu đạt cái gì?"
“Ngươi hại nàng ấy." Cung nữ kia giống như là đang tức giận, kéo mạnh dây buộc phía sau của Ô Tố.
Ô Tố suýt nữa thì không thở nổi, nàng né một chút, lại không né tránh được.
“Chuyện này không hề có chút liên quan nào.” Nàng nói.
“Đêm hôm đó...!Cửu điện hạ đi tham gia tiệc tẩy trần ở Tây Uyển của Tĩnh Vương phủ, vốn nên là Vệ Lệ trực, nhưng ngươi thay vị trí của nàng ấy, cho nên, người đứng ở chỗ này...!Vốn nên là nàng ấy.”
Ô Tố cau mày không biết làm thế nào, nàng lại rơi vào vũng lầy khó khăn khi giao tiếp với con người.
“Nàng muốn đi gặp tình nhân ở bên ngoài Tĩnh Vương phủ.”
“Nàng ấy đã không thể nói chuyện, cho nên ngươi muốn tùy tiện bịa ra sự thật như thế nào, thì nàng ấy cũng không thể phản bác.”
Giọng nói Ô Tố mềm mại nói: “Nhưng đây chính là sự thật.”
Các cung nữ ở gian ngoài cầm y phục đã sửa sang lại đi vào, gấm dệt đỏ xanh trên tay các nàng lóe lên kim quang rực rỡ.
Ô Tố bỗng nhiên cảm giác giữa lưng mình như đang kề cận một đồ vật lạnh lẽo gì đó, có thể là chủy thủ, hoặc là có thể là vũ khí sắc nhọn gì khác.
“Ta mua chuộc rất nhiều mối quan hệ, mới có được cơ hội tiếp cận ngươi.” Nàng ta nói bên tai Ô Tố: "Ta sẽ báo thù cho nàng ấy.”
Nhưng Ô Tố cũng sẽ không thể bị một chủy thủ của nàng ta đâm chết.
Chỉ là đối với cô nương này mà nói, chuyện một nhát đao không thể giết chết nàng có lẽ sẽ đáng sợ hơn.
Nhưng vào lúc này, gian ngoài truyền đến tiếng bước chân, Bùi Cửu Chi cầm một hộp gấm trong tay, đi tới.
"Ô Tố, vừa rồi thợ thủ công đưa cho ta một chuỗi dây chuyền, cũng khá hợp với nàng, không bằng đợi lát nữa nàng cùng thử một lượt xem?"
Bùi Cửu Chi đi về phía nàng và nói như thế.
Hắn không phải cố ý tới đưa vòng cổ cho Ô Tố, chỉ là hắn ở bên ngoài chờ rất lâu, nên muốn tới trước nhìn xem nàng.
Thấy Bùi Cửu Chi đến, cung nữ phía sau biết rằng mình không còn cơ hội nào khác.
Cánh tay của nàng ta dùng lực, đâm chủy thủ trong tay vào giữa lưng Ô Tố.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...