Nàng đã làm bẩn hắn.
"Trước ta đã nói rồi, Hằng Vương phi." Bùi Cửu Chi bỏ tay xuống, nhìn vào mắt nàng nói.
"Được." Ô Tố đồng ý, tính tình nàng rất tốt, Bùi Cửu Chi bảo nàng làm cái gì thì nàng sẽ làm cái đó.
Dù sao làm Hằng Vương phi mấy ngày cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng.
“Hai tháng có đủ không?” Ô Tố suy nghĩ, đặt ra một thời hạn khá dài.
Bùi Cửu Chi: "..." Nàng thế này sẽ khiến ta trông như tên thua lỗ ấy.
Hắn đáp: "Không đủ."
"Ba tháng?" Ô Tố ngập ngừng hỏi.
"Ô Tố, nàng có biết trên hôn thư viết gì không?" Bùi Cửu Chi hỏi nàng.
"Ta không biết." Câu hỏi này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Ô Tố.
Bùi Cửu Chi bắt đầu lo ngại về việc thiếu hụt giáo dục phổ cập đại chúng của Vân triều.
Hắn nhìn chằm chằm vào Ô Tố, nói ra: "Hai người yêu thương nhau, bạc đầu không xa cách."
Ô Tố cẩn thận nghiền ngẫm từng chữ, hiểu ra một chút ý nghĩa.
Nàng cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm về loại chuyện này, còn về thời gian thì nàng không lo.
Nếu sau này tiểu điện hạ có hứng thú với chuyện khác thì tự nhiên hắn sẽ rời xa nàng, dù sao nàng cũng không có gì đặc biệt để có thể khiến người ta lưu luyến.
Nàng đáp: "Được."
Bùi Cửu Chi nắm lấy cổ tay nàng kéo nhẹ, ôm nàng vào lòng.
Đúng là hắn đã thích Ô Tố, thích ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
Loại cảm giác này đến một cách kỳ diệu, như một ngọn lửa tình cờ bùng lên trong đêm đen, từ nay đã có một ngọn đèn vĩnh viễn không bao giờ tắt trong bóng tối.
Hoặc có lẽ, trong đêm dài tịch mịch này, lẽ ra không nên có một ngọn đèn như vậy.
Chỉ vì một lần tình cờ, sáng lên sai thời điểm, nhưng lại khiến người mê muội.
Bùi Cửu Chi bây giờ chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi, tình cảm của hắn tha thiết mãnh liệt, một khi đã dâng lên thì không thể nén xuống được nữa.
Có người bị mù, chính vì chưa từng nhìn thấy ánh sáng trong đời nên mới không đuổi theo ánh sáng.
Có người vốn dĩ cả đời không nên động đến tình yêu, không nhiễm bụi trần, vĩnh viễn không bị tình cảm ràng buộc.
Nhưng những cảm xúc này thực sự đã nảy mầm.
Như dây leo mọc hoang vào mùa hè, mỗi khi Bùi Cửu Chi và Ô Tố nhìn nhau, hắn đều sẽ bị quấn chặt lấy.
Ô Tố dựa vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đang đập thình thịch của hắn.
Nàng ngẩng đầu lên, nép vào ngực hắn dịu dàng hỏi: "Tiểu điện hạ, sao tim ngài đập nhanh thế?"
Bùi Cửu Chi ôm nàng nói: "Ta không biết."
Hắn cứ ôm nàng không buông, cho đến khi có tiếng gõ cửa.
Bùi Cửu Chi lấy chiếc áo bào trắng dành cho điển lễ mà khi nãy hắn khoác cho Ô Tố, mặc lại vào người.
Trên cổ áo tế lễ này vẫn còn dính máu từ vết thương của Ô Tố, cùng với mùi hương êm dịu trên người nàng.
… Nó không được coi là nước hoa, nhưng khi hắn chậm rãi ngửi, hắn sẽ nhớ đến hình dáng của nàng trong tâm trí.
Bùi Cửu Chi biết là đại phu tới, sau khi mặc y phục, hắn bước lên thuận tay cầm lấy trường kiếm trên bàn rồi ra mở cửa.
Thu Tự ôm hòm thuốc đứng ngoài cửa, nhìn thấy Bùi Cửu Chi tới mở cửa thì vội vàng hành lễ với hắn.
Bấy giờ nàng ấy mới biết đây chính là Cửu điện hạ.
"Cửu điện hạ, ta tới xem vết thương cho Ô Tố cô nương."
Giọng nói của Thu Tự run lên, nàng ấy cúi đầu chào, nhưng không kìm lòng được ngẩng đầu lên nhìn Bùi Cửu Chi.
Đây chính là Cửu điện hạ, có thể nhìn hắn một lần cũng là vinh dự rồi!
“Ta đã xử lý hết vết thương trên người nàng ấy, chỉ cần cho nàng ấy uống thuốc an thần là được.” Bùi Cửu Chi dặn dò.
Hắn phải đi giải quyết công việc còn lại sau khi tru sát yêu ma.
"Vâng..." Thu Tự siết chặt hòm thuốc, nhìn Bùi Cửu Chi cầm kiếm rời đi, đứng ngây người hồi lâu, hiển nhiên là vô cùng khiếp sợ.
Hóa ra… Những gì Ô Tố nói trước đây đều là sự thật, nàng nhớ lại cuộc trò chuyện với Ô Tố ở biệt thự Vân Vệ.
Một lúc sau, Thu Tự nhớ ra nhiệm vụ của mình, rảo bước vào phòng gật đầu với Ô Tố.
Ô Tố ngồi ở bên cạnh bàn, vẻ mặt vẫn mệt mỏi vô lực như cũ, lười biếng chống má nhìn Thu Tự.
"Ngươi bị thương ở đâu?" Thu Tự nghiêng người quan tâm hỏi.
Ô Tố nhấc cổ áo của mình lên nói với Thu Tự: "Trên vai và lưng."
Trong đầu Thu Tự lại vang lên câu nói cách đây không lâu của Bùi Cửu Chi: “Ta đã xử lý hết vết thương trên người nàng ấy.”
Vết thương này...!Riêng tư như vậy, chẳng lẽ hắn cũng...!Bôi thuốc rồi sao?
Hàng mi của Thu Tự run lên, nàng nhớ lại dáng vẻ của Ô Tố khi đối mắt ác yêu, hơi sợ hãi rút tay lại.
"Cảm ơn." Ô Tố vừa nói vừa rót cốc nước cho Thu Tự: "Nếu không nàng ta đã tiết lộ bí mật của ta."
"Ô cô nương..." Thu Tự cố nén sợ hãi, nắm lấy tay nàng nghi hoặc hỏi: "Ngươi cũng là yêu quái à?"
Ô Tố suy nghĩ một chút, đáp: "Ta quả thực không phải người."
Thu Tự sợ hãi ngã ngồi xuống ghế, mặc dù nàng ấy đã giúp Ô Tố che giấu thân phận, nhưng nàng ấy cũng là một người phàm, thực sự sợ cái gọi là yêu ma.
"Ta sẽ thoải mái hơn nếu ngươi không tiết lộ thân phận của ta." Ô Tố nói với Thu Tự.
"Ô cô nương, tại sao...!Ngươi cứu chúng ta?" Thu Tự kinh hãi nhìn vào mắt nàng, hỏi.
"Nhạc Hinh, là cô gái váy đỏ đó phải không?" Ô Tố hỏi.
"Phải." Khi nghĩ đến nàng ấy Thu Tự lại rơi nước mắt, chính Nhạc Hinh đã chắn phía trước các nàng.
"Nàng ấy đã chết, ta sẽ thực hiện tâm nguyện trước khi chết của nàng ấy, mà nàng ấy muốn bảo vệ chúng ta." Ô Tố kể lại với Thu Tự.
"Ta thành toàn cho chấp niệm của nàng, sau đó lấy được một ít...!Năng lượng để cho ta sinh tồn."
"Vậy ra là nàng ấy..." Thu Tự cúi đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Ô Tố nhìn thẳng vào nàng ấy, ánh mắt rơi vào những giọt nước không ngừng rơi xuống.
Nàng lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng đưa cho Thu Tự, Thu Tự ngước đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn nàng, ngạc nhiên trước sự bình thản của nàng.
Thu Tự nhớ rõ, ngay cả ác yêu giam giữ bọn họ cũng sẽ có chút cảm xúc thăng trầm, nhưng Ô Tố thì không.
Nàng kiên định như lưu ly, bình tĩnh như nước lặng, giống như một hình nhân vô cảm.
"Ô cô nương, dù sao cũng cảm ơn ngươi, đã vất vả rồi." Thu Tự nhận lấy chiếc khăn tay màu trắng của Ô Tố, lau nước mắt trên khóe mắt.
“Ta đã phong bế á huyệt của Vệ Lệ, nàng ta không nói được, ngón tay cũng bị đứt nên sẽ không có cách nào lan truyền bí mật của ngươi.”
Thu Tự ghét Vệ Lệ, nàng ấy phẫn nộ nói: "Tại sao con ác yêu kia không giết nàng ta chứ?"
"Bởi vì tất cả đều là lựa chọn của Nhạc Hinh." Ô Tố nói.
"Nàng ta tệ như vậy, sao nàng ấy còn phải bảo vệ?" Thu Tự nhẹ nhàng thở dài.
“Nàng ấy nói đó là chức trách của nàng ấy.” Ô Tố nghĩ đến Tiết Tồn, người đã lén rời khỏi vị trí nhiệm vụ.
Con người luôn khác nhau, và đó chính là lý do tại sao linh hồn của người sắp chết lại là mỹ vị nhường ấy.
"Ta sẽ giữ bí mật cho ngươi." Thu Tự hít một hơi thật sâu, làm ra quyết định rồi nói với Ô Tố.
"Được." Ô Tố gật đầu.
Tạm thời, hai người đã thống nhất được với nhau.
Thu Tự bắt mạch cho nàng, kê một ít đơn thuốc an thần.
Nàng ấy vừa viết vừa hỏi: "Quan hệ của ngươi với tiểu điện hạ là thế nào vậy?"
Ô Tố linh hoạt nhớ lại lời hứa với tiểu điện hạ cách đây không lâu.
Nàng đáp: “Quan hệ giữa Hằng Vương và Hằng Vương phi.”
Cây bút trong tay Thu Tự lệch hẳn đi một đường: "Ô cô nương, ngươi...!Ngươi vừa nói gì cơ?"
Đó chính là Cửu điện hạ của Vân Đô đó là Cửu điện hạ xa xôi không thể với tới giống như tiên nhân trên trời.
Nàng ấy nghi ngờ Ô Tố đang nằm mơ, nhưng nghe Cửu điện hạ nói, quan hệ giữa hai người quả thực khá sâu sắc.
"Ngươi là yêu quái, ngươi sẽ không có ác ý với Vân Đô, với Cửu điện hạ đúng không?" Thu Tự nhớ ra thân phận của Ô Tố.
"Không." Ô Tố nhỏ giọng trả lời, cố gắng giải thích: "Trước đây ta không phải với hắn, nên bây giờ ta bồi thường cho hắn."
“Ta vẫn muốn ở lại với nhân loại, ta chỉ hấp thụ năng lượng của người chết, không giết người.” Ô Tố nói với Thu Tự.
Thu Tự nhìn vào mắt nàng, con ngươi trong mắt Ô Tố trong veo điềm tĩnh, chân thành thuần khiết, khiến nàng ấy tin vào những lời Ô Tố nói.
"Được." Thu Tự gật đầu.
Nàng ấy đưa đơn thuốc cho Ô Tố: “Ta sẽ chép lại một bản khác cho Hứa đại nhân bên phía Cửu điện hạ.”
“Hứa đại nhân, lúc trước đã nhầm ngươi với Vệ Lệ phải không?” Thu Tự nhớ ra, lại hỏi.
"Là hiểu lầm." Ô Tố trả lời: “Có lẽ Hứa đại nhân xem sổ sách trực ban rồi đưa nàng ta đi, ta muốn làm rõ giúp nàng ta, nhưng nàng ta không chịu gặp ta…”
Thu Tự nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không hiểu lắm về những khúc mắc trong đó, nhưng nàng ấy cũng không tò mò quá mức.
Nàng ấy tạm biệt Ô Tố và để lại địa chỉ cùng phương thức liên hệ, để Ô Tố khi rảnh rỗi có thể đi tìm nàng.
Ô Tố cũng cẩn thận cất giữ hai thứ đó.
Sau khi Thu Tự rời đi, Hứa Lăng gõ cửa bước vào.
Hắn dò hỏi ý kiến của Ô Tố: “Ô cô nương, cô nương ở lại đây nghỉ ngơi, hay tới Nhật Nguyệt các của Cửu điện hạ?”
Ô Tố còn chưa quen, hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Hứa đại nhân, ta muốn về Tĩnh Vương phủ."
“Cô nướng không thể đi làm hạ nhân Tĩnh Vương phủ nữa, Cửu điện hạ nói thế nào thì là thế ấy, bây giờ cô nương chính là Hằng Vương phi tương lai!" Hứa Lăng khuyên nhủ.
“Vậy thì tới chỗ của tiểu điện hạ.” Vì đã hứa với Bùi Cửu Chi nên nàng cũng không rề rà mà đáp ngay: "Nhưng ta cần phải về Tĩnh Vương phủ lấy một vài thứ."
"Vâng." Hứa Lăng đáp.
Y sai người chuẩn bị xe ngựa rồi đỡ Ô Tố lên xe.
Ô Tố tựa lưng vào trong cỗ xe ngựa tinh xảo hoa lệ này, nghiêng đầu nhìn đường phố bên ngoài.
Nàng vẫn không quen lắm với việc ngắm nhìn Vân Đô từ góc độ này.
Sau một đêm bị ác yêu cầm tù trong dịch quán, thời gian lúc này mới qua rạng sáng không lâu.
Ô Tố ăn một ít cháo nóng và thuốc bổ do người bên ngoài mang đến, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nàng nhìn thấy một cơn gió thổi qua, thổi bay những chiếc lá ven đường, vươn tay ra nắm lấy một chiếc lá.
Lúc đó đang là mùa hè, những chiếc lá bị gió thổi rụng đều xanh tươi, vừa lìa cành là mất đi linh hồn.
Ô Tố cảm nhận được năng lượng âm dương phát ra từ chiếc lá này và kết nối với nó.
“Mặt trời...!Rất sáng, muốn nhìn xem, bọn họ nói mặt trời giữa trưa là nóng nhất.” Chiếc lá này nói với Ô Tố.
Ô Tố hơi tiếc nuối: "Xin lỗi, pháp lực của ta hiện tại quá yếu, không đủ để giúp ngươi sống sót đến giữa trưa."
Chiếc lá lay động trong lòng bàn tay Ô Tố, một cơn gió khác thổi qua.
Ô Tố tiếc nuối vì không thể tiếp nhận được năng lượng âm dương từ chiếc lá nhỏ này, vừa định thả nó đi thì bên ngoài xe vang lên tiếng vó ngựa.
Trước khi Bùi Cửu Chi vào Vân Ly cung, hắn vẫn không nhịn được chạy đến gặp Ô Tố trước.
Hắn cưỡi ngựa trắng, mang theo trường kiếm, tấm lụa trắng bọc lấy thanh kiếm bay lên trong gió.
Bùi Cửu Chi phi ngựa dưới nắng mai, bạch y tung bay, đường thêu chỉ vàng như đang chảy xuống trên ống tay áo.
Tư thế của hắn đĩnh đạc, giống như cơn gió buốt từ đỉnh núi mây phủ thổi qua phố xá sầm uất này.
Cơn gió này đáp xuống bên cạnh Ô Tố.
Trước cỗ xe Ô Tố ngồi, Bùi Cửu Chi ghìm cương ngựa, quay đầu sang nhìn nàng.
Ô Tố vẫn giữ phiến lá xanh từ trên cành rơi xuống trong tay, nàng vân vê cuống lá xoay nó lại, nghiêng đầu nhìn Bùi Cửu Chi.
"Tiểu điện hạ, có chuyện gì vậy?" Giọng nói của Ô Tố nhẹ nhàng lọt vào tai hắn.
Bùi Cửu Chi còn chưa nói gì, Ô Tố đã nghe thấy ý nghĩ của chiếc lá xanh trong tay gửi lại bằng thần niệm.
"Cảm ơn...!Ta thấy mặt trời rồi." Chiếc lá nhỏ nói.
Vô cùng lặng lẽ, Ô Tố nhận được một chút năng lượng yếu ớt từ nó.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẫn chưa đến giữa trưa, ngay cả mặt trời cũng bị mây che khuất.
Bùi Cửu Chi thấy hướng đi của Ô Tố không phải là Nhật Nguyệt các, liền hỏi: “Nàng không tới Nhật Nguyệt các à?”
“Tiểu điện hạ, ta về Tĩnh Vương phủ thu dọn đồ đạc trước.” Ô Tố vẫn còn một vài món đồ để lại ở Tĩnh Vương phủ.
"Được." Bùi Cửu Chi siết chặt dây cương trong tay, hắn tính thử, hẳn là hắn tiến cung sẽ không tốn bao nhiêu thời gian.
"Đợi khi ta từ Vân Ly cung trở về, ta đến Tĩnh Vương phủ đón nàng nhé?" Bùi Cửu Chi hỏi.
"Được." Ô Tố nhìn vào mắt hắn, chữ “được” nói ra rất rành mạch, rõ ràng.
Bùi Cửu Chi nhìn xung quanh, không có người đi đường nào… Trận hỗn loạn do ác yêu đêm qua đã khiến người dân sợ đến mức không dám ra cửa.
Hắn cưỡi ngựa, dựa vào vóc dáng cao lớn của mình, nhân lúc đám thủ vệ lái xe phía trước không để ý, hắn vươn tay ôm lấy má Ô Tố khi nàng dựa vào cửa sổ.
Theo những làn gió sớm nhẹ nhàng lướt qua, mái tóc đen tuyền của Ô Tố bay bay nơi gò má hơi ửng đỏ của hắn.
Bùi Cửu Chi ôm lấy mặt nàng, rướn ngươi lên, hôn một cái lên trán nàng.
Ô Tố hơi sửng sốt, bên tai nghe thấy một tiếng cười nhẹ của hắn, đôi môi lành lạnh đã rời đi, hơi thở hắn xa dần.
Nàng nhất thời quên giữ cuống lá, chiếc lá trên tay nàng lập tức bị thổi bay đi.
Vì Bùi Cửu Chi đang cưỡi ngựa đi phía trước nên chiếc lá rơi này cũng bay theo hướng đó.
Hắn chỉ hôn nàng một lần rồi buông ra.
Sau đó, Bùi Cửu Chi phóng ngựa đi, chỉ còn thanh trường kiếm lóe sáng sau lưng hắn phát ra âm thanh thanh thúy.
Ánh sáng vàng rực rỡ nơi vạt áo của hắn lọt vào mắt Ô Tố, khiến nàng chấn động.
Ô Tố sững người tựa cằm vào khung cửa sổ xe ngựa, nàng mở to mắt.
Rồi đưa tay sờ lên trán mình.
Thật kỳ lạ, môi hắn mát lạnh, nhưng trán nàng lại nóng hổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...