Sau Khi Vô Tình Vứt Bỏ Phu Quân Kiếm Tôn



Nàng cảm thấy má mình nóng lên, nhưng vẫn không hiểu chuyện đó có ý nghĩa gì.


Ngay khi hắn chuẩn bị hôn nàng thì có tiếng gõ cửa “cốc cốc” đầy thận trọng của ai đó.


Như bị cái gì đó đánh thức, Bùi Cửu Chi buông Ô Tố ra, mạnh mẽ đứng bật dậy.


Lớp y phục trắng mặc trên người hắn tôn lên những đường nét trên thân thể, làm nổi bật dáng hình vai rộng eo hẹp.


Từ các nếp gấp trên y phục, có thể nhìn thấy những cơ bắp tuyệt đẹp ẩn hiện trên người hắn.


Ô Tố nghĩ thân thể của tiểu điện hạ là một thân thể hoàn hảo của nhân loại.


Bùi Cửu Chi một lần nữa kiểm tra xem y phục trên người Ô Tố đã quấn kỹ hay chưa.


Hắn thậm chí hạ cả tấm rèm cạnh giường nàng đang ngồi xuống, che nàng kín mít.


Ô Tố đánh giá, vị tiểu điện hạ trước mặt có lẽ đang muốn dùng cách này để giam giữ nàng.


Bùi Cửu Chi uống trà nóng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, nén lại cái nóng trong cổ họng rồi mới đi ra mở cửa.


Hứa Lăng biết lễ nghĩa, chỉ gõ cửa một lần rồi chờ đợi, y đã mang đến tất cả những thứ Bùi Cửu Chi cần.


“Cửu điện hạ, đây là xiêm y người yêu cầu, lát nữa đại phu sẽ tới xem vết thương cho cô nương.

” Hứa Lăng đưa hộp gấm trong tay cho Bùi Cửu Chi.


"Được.

" Bùi Cửu Chi cầm lấy hộp gấm, đáp.


"Có cần gọi người đến hầu hạ vị cô nương kia thay y phục không ạ?" Hứa Lăng lại hỏi.


"Không cần, ta! " Bùi Cửu Chi nói đến chữ "Ta" thì sực nhận ra câu nói kia càn rỡ đến mức nào.


Hắn thay đổi lời nói: “Nàng ấy có thể tự làm được.



Hứa Lăng dùng tất cả nghị lực mạnh mẽ nhất trong cuộc đời mình, mới kìm nén được không tiếp tục hỏi Bùi Cửu Chi!

“Ý ngài là ngài có thể làm sao?”

Y đổi góc độ khác, hỏi: "Cửu điện hạ, lời ngài nói với Đại Công chúa và Thái tử điện hạ, có phải là thật không?"

"Thật.

" Lúc Bùi Cửu Chi nói chuyện với những người khác, hắn keo kiệt đến từng chữ.


Hứa Lăng nghe vậy, suýt chút nữa ngất đi, đổi lại bất cứ vị điện hạ hoàng thất nào nói ra lời này thì y cũng sẽ không kinh khiếp như thế.


Nhưng đây chính là Cửu điện hạ đấy, hắn giống như thần tiên ở trên trời, tuyết trên núi, không bị bất cứ thứ trần tục gì nhiễm bẩn.


Sao hắn có thể! Muốn cưới thê tử được!

Nhất là khi người hắn sắp cưới lại là một thị nữ bình thường ở Tĩnh Vương phủ.



Hứa Lăng cảm thấy bầu trời như sụp đổ.


Bùi Cửu Chi chỉ nhàn nhạt liếc y một cái, sau đó lại đóng cửa phòng lại.


Hắn nói vọng ra: “Bảo đại phu tới muộn một chút.



Hứa Lăng nghe vậy, lại không thể bình tĩnh nổi, bảo đại phu tới muộn một chút là có ý gì, Cửu điện hạ ngài muốn làm gì ở trong đó vậy!

A! Nội tâm Hứa Lăng la hét, chỉ muốn chạy ra ngoài gào điên cuồng.


Y tự hỏi nếu Hoàng thượng biết chuyện này, liệu ngài ấy có sợ hãi đến mức ngất xỉu tại chỗ hay không?

Bùi Cửu Chi mang hộp gấm đựng xiêm y mới vào, đằng sau tấm bình phong, hai chân của Ô Tố đã duỗi ra ngoài tấm rèm.


Ô Tố muốn xuống để hít thở không khí, nhưng Bùi Cửu Chi đã bước tới, cúi người bắt lấy mắt cá chân của nàng.


Hắn vén một góc rèm lên rồi đặt chân Ô Tố lại.


Ô Tố trốn ở trên giường, co hai chân, ngước mắt lặng lẽ nhìn hắn.


Nàng cất tiếng gọi: “Tiểu điện hạ, ngài đã về rồi à?”

"Bây giờ có đi đường được không?" Bùi Cửu Chi vừa hỏi vừa mở hộp gấm, lấy y phục ra cho nàng.


Đúng là khi nãy Ô Tố không còn bao nhiêu nhiều sức lực, nàng cầm chân con ác yêu đó lâu như vậy, năng lượng còn lại của nàng gần như không thể tiếp tục chống đỡ được nữa.


Nhưng bây giờ nàng đã nghỉ ngơi đầy đủ, đã khôi phục được chút sức lực nên muốn xuống đi dạo.


"Ừm.

" Ô Tố nhẹ nhàng trả lời.


“Nàng bị ác yêu kia dọa sợ như vậy sao?” Bùi Cửu Chi hỏi.


"Đúng.

" Ô Tố cũng hùa theo.


Bùi Cửu Chi đã đẩy trách nhiệm cho nỗi sợ hãi cách đây không lâu của Ô Tố lên ác yêu đó.


Hắn an ủi nàng: “Nó đã bị ta giết.



Thân thể Ô Tố co rúm lại, vội vàng gật đầu: “Ừm.



Nàng không thể không thừa nhận tiểu điện hạ có chút bản lĩnh chém yêu.


Nhưng nàng chính là yêu.


Bùi Cửu Chi đưa y phục đã được gấp gọn cho nàng, Ô Tố nhận lấy, đầu ngón tay chạm vào lớp vải mềm mịn.



Ừm, y phục này rất đẹp, thậm chí còn tinh xảo hơn cả bộ y phục thống nhất nàng được phát cho trong Tĩnh Vương phủ.


Ô Tố cúi đầu, ướm bộ bạch y lên người mình, hỏi Bùi Cửu Chi: “Tiểu điện hạ, cái này có cần trả lại không?”

Nếu cần trả lại, nàng sẽ phải mặc cẩn thận hơn, để tránh bị bẩn ở đâu đó.


Bùi Cửu Chi nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng hơi rũ xuống của nàng, nói: "Không cần.

"

Ô Tố gật đầu, cứ như vậy, nàng cởi chiếc áo bào tế lễ hắn khoác người mình ra ở trước mặt Bùi Cửu Chi.


Bùi Cửu Chi vẫn luôn nhìn nàng, thấy cảnh này lập tức quay người đi, quần áo cọ vào nhau phát ra tiếng vang loạt soạt.


"Trước mặt người khác nàng cũng như thế này à?" Bùi Cửu Chi quay lưng lại hỏi.


Ô Tố hơi ngẩng đầu lên, kéo mảnh vải rách khỏi vai.


Đôi khi nàng cũng không nhớ rõ lễ nghĩa của nhân loại, nhưng khi ở Tĩnh Vương phủ, nàng luôn ở một mình nên không quan tâm đến việc này.


Còn không phải vì tiểu điện hạ luôn đứng trước mặt nàng không chịu rời đi sao, nàng chỉ đành coi như hắn không tồn tại.


Ô Tố suy nghĩ một chút, trả lời Bùi Cửu Chi: "Tiểu điện hạ, người ở chung với ta khi còn ở Tĩnh Vương phủ đều là nữ quyến.

"

Bùi Cửu Chi quay mặt về phía bình phong, nhìn cây trúc xanh biếc trên đó, bình tĩnh nói: "Trước mặt người ngoài không được như vậy.

"

Hắn cảm thấy Ô Tố ngây thơ thuần khiết, thực sự quá ngu ngốc, cái gì cũng không biết.


Tất nhiên Ô Tố nghe theo hắn: "Được, tiểu điện hạ.

"

"Ta! Lúc có ta thì không cần câu nệ.

" Bùi Cửu Chi nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm.


"Hử?" Ô Tố tò mò hỏi: “Tại sao ở trước mặt tiểu điện hạ thì lại được?”

Bùi Cửu Chi nghẹn ngào trước câu hỏi thẳng thừng của nàng, cổ họng hắn khẽ nhấp nhô.


Hắn đáp: “Bởi vì ta sẽ quay đi chỗ khác, người khác thì không chắc.



"Ừm.

" Ô Tố đồng ý với hắn, dù nàng vẫn hơi nghi hoặc.


Ô Tố đang cố gắng hiểu nếu cuối cùng hắn định quay đi, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu nàng không làm điều đó ngay từ đầu sao?

Nàng nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng cũng không muốn hỏi tiếp, bèn tiếp tục làm việc của mình.


Ô Tố cởi bộ y phục bị rách hỏng ra, trong lòng vẫn có chút tiếc nuối, bộ y phục này lẽ ra còn mặc được rất lâu, nhưng không ngờ lại bị con ác yêu kia làm hỏng.



Nếu nó chỉ chọc thủng một lỗ, nàng vẫn có thể tìm cách sửa lại, nhưng con ác yêu đó lại tức đến điên nên đã làm thủng rất nhiều chỗ.


Ô Tố nhận ra trên lưng nàng vẫn còn một vài vết thương nóng rát đau đớn, có lẽ là bị trầy xước trong quá trình giằng co.


Nàng không muốn nói cho tiểu điện hạ biết.


Lúc tiểu điện hạ bôi thuốc cho nàng, hắn luôn đỏ mặt, nàng rất lo cho sức khỏe của hắn, mặt hắn cứ đỏ như vậy có vẻ không tốt.


Ô Tố khoác chiếc váy mới quanh người, nhưng y phục của các nữ quý tộc ở Vân Đô rất phức tạp, nàng lại chưa từng phục vụ vị nào mặc y phục.


Thế là Ô Tố nhận ra, nàng không thể mặc bộ váy phức tạp này.


Mấy lớp tơ lụa trắng muốt quấn lên eo nàng, Ô Tố quấn đi quấn lại, xoay vài vòng mà vẫn không hiểu nên mặc ra sao.


Trong lúc nàng đang mặc y phục, Bùi Cửu Chi vẫn quay lưng lại, hắn nghe thấy phía sau có tiếng sột soạt rất nhỏ.


Hắn có thể hình dung cảnh Ô Tố mặc y phục, nhưng hắn không nghĩ tiếp nữa, loại chuyện này không thể nghĩ.


Bùi Cửu Chi kìm nén những suy nghĩ kỳ lạ của mình, kiên nhẫn chờ đợi Ô Tố thay y phục xong.


Nhưng hắn có cảm giác Ô Tố đã thay rất lâu.


Mà lúc này, Ô Tố đã vô tình buộc chiếc dải lụa quanh eo cùng với đai ngọc thành vô số nút thắt.


Nàng cũng không vội, cúi đầu chậm rãi cởi những nút thắt này.


Cuối cùng, Bùi Cửu Chi không thể đợi được nữa, chủ yếu là hắn lo lắng Ô Tố tìm cơ hội chạy trốn.


Cảm giác của hắn rất nhạy bén, quả thực Ô Tố có ý định chạy đi.


Bùi Cửu Chi quay lại, nhìn thấy Ô Tố đang ngồi đánh vật với một đống nút thắt chết.


Bộ y phục trắng trơn bóng ôm lấy thân thể nàng, tôn lên những đường cong tinh tế.


Nàng vẫn chưa mặc áo ngoài, vẫn đang cẩn thận nghiên cứu cách mặc bộ y phục này.


Đôi mắt của Bùi Cửu Chi lướt qua vai nàng, hắn lại quay đi, không nhìn ngực và vai lưng lộ ra của Ô Tố.


“Không mặc được à?” Bùi Cửu Chi hỏi nàng.


"Không được.

" Ô Tố thừa nhận.


"Để ta.

" Bùi Cửu Chi lấy dải lụa từ tay nàng.


Hắn gỡ những dải lụa và đai ngọc bị quấn rối vào nhau ra.


Hắn bảo Ô Tố giơ tay lên, xỏ một vài dải lụa và ống tay áo vào cho nàng, cố định chúng vào đúng vị trí.


Ô Tố đột nhiên ý thức được: "Tiểu điện hạ, ra là như vậy.

"

Bùi Cửu Chi hỏi nàng: "Đã nhớ kỹ cách mặc chưa?"

Ô Tố đương nhiên là nhớ, nên nàng gật đầu.



Nhưng phản ứng của Bùi Cửu Chi có vẻ hơi thất vọng.


Vết thương mà Ô Tố đang che giấu vẫn bị Bùi Cửu Chi phát hiện, hắn ấn vào vết bầm trên lưng nàng, hỏi: “Sao nàng không nói cho ta biết ở đây cũng bị thương?”

"Mấy ngày nữa sẽ ổn thôi, không có vấn đề gì.

" Giọng nói của Ô Tố nhẹ nhàng êm tai.


Bùi Cửu Chi lấy thuốc mỡ, chậm rãi bôi lên người nàng.


Quen nhau chưa được bao lâu, nhưng hắn đã quen với việc chăm sóc Ô Tố.


Hắn mặc y phục cho nàng, Ô Tố nghiêng đầu, mái tóc màu mực xõa trên vai, cả người hiện lên một màu trắng đen thuần khiết tột đỉnh.


Viên trân châu trên tai nàng khẽ lắc lư, ánh lên tia sáng bảy màu, đây là màu sắc tươi sáng duy nhất trên người Ô Tố.


Bùi Cửu Chi nhìn vào gương mặt nàng, không hiểu vì sao, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác mỉa mai khó hiểu.


Đó là, nàng chỉ cần ngồi im lặng như vậy trước mặt hắn là đủ để khiến hắn thấy yên lòng vô cùng.


Ô Tố quả thực là một cô nương rất kỳ lạ, nàng luôn bình thản, hòa nhã, dường như không có gì có thể khiến nàng dao động được.


Bùi Cửu Chi nhìn chằm chằm vào Ô Tố một lúc lâu, Ô Tố đón lấy ánh mắt hắn, không chớp mắt.


Đồng tử trong mắt nàng phản chiếu hình bóng của hắn, hắn cũng đang nhìn nàng.


Ấn tượng đầu tiên của Ô Tố về tiểu điện hạ của mình là làn sương mù mà nàng nhìn thấy sau khi mất thị lực.


Ban đầu, dường như có một màn chắn vô hình giữa hắn và những người xung quanh, hắn từ chối bất kỳ ai muốn tiếp cận.


Như thể hắn không được rơi vào hồng trần này, hắn phải là mặt trăng sáng ngời và mặt trời rực rỡ, cách mọi người hàng ngàn hàng vạn dặm.


Nhưng bây giờ hắn đang ở rất gần nàng, khuôn mặt tuấn mỹ còn hơi ửng hồng lên.


Hắn luôn đỏ mặt, khiến mặt nàng cũng nóng bừng theo hắn.


Ô Tố cảm nhận được thời điểm hai má nàng nóng lên, lập tức thấy xấu hổ đưa tay che mắt Bùi Cửu Chi.


"Tiểu điện hạ, nhìn lâu như vậy rồi, đừng nhìn nữa.

" Ô Tố nhẹ nhàng nói.


"Ừ.

" Bùi Cửu Chi lùi lại nửa bước, nắm lấy cổ tay Ô Tố, hỏi: "Nàng có tìm cơ hội chạy đi nữa không?"

"Có.

" Ô Tố trả lời.


"Tại sao?" Bùi Cửu Chi hỏi.


Ánh mắt Ô Tố rơi vào thanh trường kiếm phía sau hắn, có cần hỏi tại sao không, nàng thậm chí còn không phải là người.


“Nàng đã nói mặc cho ta xử lý.

” Bùi Cửu Chi nói.


"Ừm! " Hồi lâu sau Ô Tố mới đáp lại, đêm đó ở Quan Lan các, nàng cảm thấy quả thực là lỗi của mình.


Đối với nhân loại, yêu là sinh vật rất bẩn thỉu phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui