Trần Thiệu Hoàn vĩnh viễn cũng không quên một màn đó.
Cửa mở ra, anh nhìn thấy Đường Mạn Văn bị cột trên giá, quần áo bị roi da đánh đến nát không ra hình thể, đôi mắt cô bị che lại, mỗi chỗ rách nát trên người đều đọng lại vết đèn cầy lớn nhỏ.
Anh cởi dây thừng trên người cô ra, cảm nhận được cô đang nhẹ nhàng run rẩy trong lòng anh, anh xé rách tấm vải trên đôi mắt cô, dùng áo khoác ôm cô lên, ôm chặt lấy, nói, "Mạn Văn, đừng sợ, là anh, đừng sợ."
Người trong ngực lại đột nhiên run rẩy càng lợi hại, hàm răng cắn răng rắc thành tiếng.
Trần Thiệu Hoàn nhìn Đường Mạn Văn trong ngực, sau đó lại nhìn Vương Nguyên Kiệt đã quỳ xuống họng súng của phó quan không ngừng đập đầu xin tha.
Ánh mắt anh như nhuốm máu, là sát khí trước nay chưa từng có, anh nhẹ nhàng đặt Đường Mạn Văn xuống, sau đó đứng lên, nổ từng phát súng đối với Vương Nguyên Kiệt đang dập đầu cầu cứu.
Thẳng đến khi cuối cùng đã trở thành một đống máu thịt mơ hồ, mới khó khăn lắm dừng tay lại.
Anh dùng áo khoác đem Đường Mạn Văn ôm chặt lấy, sau đó ôm đi đến bệnh viện.
Bên ngoài phòng khám, Trần Thiệu Hoàn im lặng đúng đó, nghe bác sĩ phòng khám bị phó quan bắt được đó hoang mang báo lại đứa trẻ trong miệng Đường Mạn Văn.
Nửa năm trước, Đường Mạn Văn đến phòng khám khám ra có thai, đã là hơn hai tháng.
Cô không nói muốn làm sao xử lý đứa bé này, giữ lại hay phá bỏ, chỉ là ngày hôm sau, cô lại đến nữa, ngất ngay cửa phòng khám.
Bởi vì trong giờ thể dục bị quả bóng chuyền đập trúng bụng, đứa trẻ cũng không giữ được, liền chỉ có làm phẫu thuật.
Trần Thiệu Hoàn nghe từng câu đó, nắm đấm bên người giống như muốn siết nát, anh nhắm mắt lại, giống như nhìn thấy, khi Đường Mạn Văn biết được bản thân có thai có bao nhiêu bất lực và sợ hãi, lại nhìn thấy, sau khi bị trái bóng đập trúng, cô nằm trên bàn phẫu thuật, cô đang chảy máu, toàn thân đều là máu.
Anh thậm chí cũng không biết thì ra bọn họ đã từng có một đứa bé.
Khi ở Tây An đã có, bản thân cô cũng không biết, ôm đứa bé chạy về Thượng Hải, cuối cùng lại không thể giữ lại được.
Trần Thiệu Hoàn mở mắt ra, vành mắt đã đỏ lên.
Cửa phòng khám bị đẩy mở.
Trần Thiệu Hoàn lập tức đi đến.
"Thế nào rồi."
Bác sĩ đối điện anh, trong đôi mắt có sợ hãi, cởi khẩu trang xuống, nói sự thật, "Thương thế trên người đã xử lý xong, cần nghỉ dưỡng, bệnh nhân nhận phải kinh sợ, trạng thái tâm lý không quá tốt, luôn không phối hợp điều trị, vừa nãy đã tiêm cho cô ấy thuốc an thần, bây giờ đã ngủ rồi."
"Đối với trạng thái tâm lý của bệnh nhân, chúng tôi vẫn là đề nghị tìm bác sĩ tâm lý chuyên môn đến."
Trần Thiệu Hoàn "vâng" một tiếng.
"Còn có." Bác sĩ nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt phức tạp.
Trần Thiệu Hoàn, "Còn có gì?"
Bác sĩ muốn nói lại thôi, vẫn là nói, "Chúng ta kiểm tra ra cô ấy đã mang thai, chắc vừa được một tháng."
Trần Thiệu Hoàn ánh mắt cả kinh.
Bác sĩ: "Đứa bé không mất chắc là may mắn cũng là kiên cường, chỉ có điều, thân thể người mẹ bây giờ bất luận là si/nh lý hay trạng thái tâm lý đều rất không tốt, nếu như muốn giữ lại, nhất định phải bắt đầu bảo vệ thai từ bây giờ."
"Chúng tôi đề nghị giữ lại, trước kia cô ấy chắc đã sẩy một đứa, nếu như sẩy thai nhiều lần trong thời gian ngắn tổn hại rất lớn đối với thân thể, sau này cũng có thể có khả năng không thể có con nữa."
Cả người Trần Thiệu Hoàn đều ở trong hỗn độn, chỉ có thể mờ mịt gật đầu, "Được, được."
Đường Mạn Văn được đẩy ra ngoài.
Cô nằm trên giường bệnh, bởi vì nguyên nhân thuốc an thần, ngủ rất sâu.
Trần Thiệu Hoàn đi theo vào phòng bệnh.
Anh ngồi trước giường bệnh của cô, im lặng.
Anh không biết nên mở miệng thế nào, nói chúng ta lại có một đứa bé.
Vào đêm, bệnh viện rất yên tĩnh. Nước biển từng giọt từng giọt tí tách.
Đường Mạn Văn giống như mở thấy ác mộng, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không ngừng lắc đầu.
Trần Thiệu Hoàn cúi người ở trước giường cô, thấy thời gian công hiệu của thuốc an thần đã hết, thế là nhẹ giọng gọi, "Mạn Văn, Mạn Văn."
Đường Mạn Văn đột nhiên mở mắt.
Cô thấy khuôn mặt của Trần Thiệu Hoàn, ác mộng vừa nãy giống như biến thành thật.
Giọng nói cô khàn khàn, kêu không ra, chỉ có thể giãy dụa ở trên giường bệnh, ngồi dậy trốn về phía sau, trên tay cô còn treo nước biển, đầu kim trơn tuột, cô cũng không cảm nhận được đau đớn.
"Mạn Văn, Mạn Văn, đừng động đậy, đừng động vào vết thương."
Anh nhớ rõ bác sĩ nói không thể loạn động, nắm lấy bả vai cô, ấn cô xuống đầu giường.
Đường Mạn Văn lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, dùng giọng nói khàn đặc một lần lại một lần nói, "Đừng lại đây, anh đừng lại đây."
Lòng của Trần Thiệu Hoàn giống như bị đao cắt, anh luống cuống không biết nguyên nhân, cuối cùng chỉ đành thả cô ra, Đường Mạn Văn lập tức ôm đầu gối co lại đến chân giường.
Anh giơ hay tay lên, từng bước từng bước lùi lại, "Đừng sợ, anh không qua đó, đừng sợ."
Anh lui ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ và y tác trực ban tiến vào, lần nữa châm kim và băng bó cho Đường Mạn Văn.
Trần Thiệu Hoàn thấy Đường Mạn Văn giống như con rối không có sinh mệnh, tùy ý bác sĩ, y tá châm kim cho cô, một quyền đấm lên trên tường.
Anh ngồi ở bệnh viện một đêm, sáng ngày hôm sau, có người mang đồng phục cảnh sát đến tìm anh.
Cảnh quan vô cùng cung kính, "Sư trưởng Trần, ngượng ngùng đã quấy rầy, hôm qua tòa nhà Thuận Hưng có một án mạng, người nhà đã báo cảnh sát, đầu mối chỉ là có liên quan tới ngài, hy vọng ngài có thể phối hợp một chút điều tra của chúng tôi."
Trần Thiệu Hoàn nhìn người đàn ông nịnh nọt ở trước mắt.
Anh cũng không sợ, nhàn nhạt nói, "Tra đi, tra thế nào."
"Vâng vâng vâng vâng." Cảnh quan vội vàng không ngừng cúi đầu cong lưng, "Cái này sợ là phải làm phiền ngài đi một chuyến với chúng tôi."
Trần Thiệu Hoàn liếc nhìn người đang yên tĩnh ngủ trong phòng bệnh, gật đầu.
Chỉ là vừa đi, báo chí hôm nay phát ra, sau khi Vương gia báo cảnh sát thế nhưng còn không yên tâm, thế là trực tiếp náo đến lên báo.
Cục trưởng cục cảnh sát đập tờ báo một phát lên trên bàn, "Mẹ nó."
Ông ta nhìn Trần Thiệu Hoàn đang hút thuốc ở đối diện, vẻ mặt rất khó xử, "Trần sư trưởng."
Trần Thiệu Hoàn dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn thuốc, nhẹ cười cười.
Một chuyến đi của Trần Thiệu Hoàn biến thành ở mấy ngày.
Anh ở trong cục cảnh sát được cung cấp chỗ ở tốt nhất, mỗi ngày sinh hoạt như thường, anh không lo lắng lời đồn bên ngoài, báo chí hào hứng đó, không để tâm những biểu tình của những học sinh ngu ngốc đó, anh chỉ nghe phó quan báo cáo tin tức của Đường Mạn Văn cho anh.
Thân thể của Đường tiểu thư dần dần tốt lên, thích xem một chút sách lúc chiều, phơi nắng, bác sĩ tâm lý cũng đi qua, mỗi ngày sẽ nói chuyện rất lâu với Đường tiểu thư.
Đường gia phá sản rồi, Đường Thụ TRung bị chủ nợ đòi nợ, mang vợ và con gái ngủ ở trong hầm cầu.
Anh gật gật đầu.
Tất cả bác sĩ và y tá đều theo yêu cầu của anh, không nói cho Đường Mạn Văn rằng cô đã có thai.
Trần Thiệu Hoàn ở trong nhà trọ gần nửa tháng.
Cuối cùng, sự việc tra ra manh mối, Vương gia dựa vào việc làm ăn buôn lậu với người tây dương làm ra chuyện bán nước, cho nên mới trong khoảng thời gian ngắn phát tài, người Vương gia toàn bộ bị cảnh sát khống chế, thậm chí Vương Nguyên Kiệt đã chết, sớm chính là tên xấu xa rõ ràng, liên lụy đến vài án mạng, chết còn chưa hết tội.
Cục trưởng cúng kính đi qua mời Trần sư trưởng ra.
Trần Thiệu Hoàn bước ra khỏi nhà trọ, đi đến bệnh viện.
Lúc anh đến, Đường Mạn Văn đang ngồi trong vườn hoa bệnh viện, đối diện là bác sĩ tâm lý, hai người đang nói chuyện.
Bác sĩ tâm lý là người anh quốc, nụ cười thân thiện, tiếng Trung nói cũng không quá tiêu chuẩn, sau khi biết Đường Mạn Văn biết dùng tiếng anh giao tiếp rất kinh hỉ, hai người nói chuyện liền luôn dùng tiếng anh.
Anh nhìn thấy Đường Mạn Văn ốm hơn một chút, lại nhịn không được nhìn bụng dưới của cô, đó là đứa bé cô còn chưa biết.
Trần Thiệu Hoàn muốn lại gần, phó quan nhẹ nhàng kéo anh một cái, nói bác sĩ nói muốn anh gần đây tốt nhất đừng xuất hiện ở trước mặt Đường tiểu thư.
Anh từ xa nhìn, liền đi rồi.
Cố Chi và Hoắc Đình Sâm trải qua tuần trăng mật ở nước Mỹ đã trở về, anh cũng không có hứng thú đi đón.
Chỉ là Hoắc Đình Sâm trái lại đến tìm anh.
Hoắc Đình Sâm hỏi anh rốt cuộc là chuyện gì, anh tại sao giết Vương Nguyên Kiệt, người trong bệnh viện là ai.
Trần Thiệu Hoàn nhả ra một vòng khói, anh nhìn Hoắc Đình Sâm.
Giao tình của hai người cũng không sâu, nhưng là hiện tại, anh phát hiện Hoắc Đình Sâm đối với anh mà nói là một đối tượng bộc lộ tâm sự rất tốt, thậm chí là duy nhất.
Anh nói, tôi kể cậu nghe một câu chuyện đi.
Anh là bắt đầu từ hai mươi năm trước, một ông chủ học Đường thuê một công nhân ở Tây An bán sức lực mà kể.
....
Hoắc Đình Sâm nghe xong cả câu chuyện, mày nhíu chặt.
Sau đó dùng một ánh mắt cổ quái, phẫn nộ, thậm chí không thể tin mà nhìn anh.
Hoắc Đình Sâm hít một hơi, "Bản thân anh từng nói, chuyện lúc nhỏ Đường Mạn Văn từng làm với anh, anh đều chưa từng trách cô ấy đúng không?"
"Bởi vì đó là anh câm tâm tình nguyện, bởi vì anh thích cô ấy."
Anh gật đầu.
Hoắc Đình Sâm lại nói, "Nguyên nhân anh đối với cô ấy như vậy, là bởi vì anh cảm thấy cha cô ấy hại anh tan nhà nát cửa, anh hận cô ấy, lại không khống chế được yêu cô ấy."
Hoắc Đình Sâm nói với anh, "Trần Thiệu Hoàn, Trương Trình, người hại cha anh mất chân, là đám thổ phỉ gặp ở trên đường."
"Cắt chân cha anh cũng là đám thổ phỉ đó."
"Mà khiến cha mẹ anh chết là trận nạn đói đó."
"Đường Bách Trung có thể dĩ nhiên là kẻ gây ra mọi chuyện, càng là tên lạnh lùng vô tình, nhưng tôi nghĩ so với báo thù Đường Bách Trung, người anh càng nên báo thù là đám thổ phỉ đó. Đường Bách Trung là lạnh lùng, bọn chúng mới là cực ác."
"Có điều tôi nghĩ anh chắc đã báo được thù rồi, bởi vì mọi nơi của Tây An dưới sự lãnh đạo của anh và Trần Thiêm Hoằng hiện nay rất thái bình."
"Cho nên, anh tại sao muốn đi báo thù Đường Mạn Văn vậy?"
"Cô ấy làm sai cái gì, đáng để anh như vậy, dù cho anh muốn cô ấy trả nợ cho Đường Bách Trung, nhưng tôi không thể không nói, Đường Bách Trung là nợ anh, nhưng cũng không nợ đến dùng sinh mạng trả anh, thậm chí Đường Mạn Văn, nếu như anh chưa từng tính toán những việc lúc nhỏ, vậy cô ấy một chút cũng không nợ anh."
Hoắc Đình Sâm nói xong, liếc nhìn người đàn ông đối diện đang ngơ ngác, đứng dậy.
Trần Thiệu Hoàn vịn cánh tay ghế đứng dậy.
Anh đột nhiên cảm nhận được một trận chóng mặt, thậm chí bắt đầu đứng không vững, sau đó toàn thân bắt đầu run rẩy.
Anh chưa từng có một khắc nào sợ hãi như vậy.
Anh vậy mà đã đối với Đường Mạn Văn làm cái gì?
Anh biến Đường Mạn Văn thành dáng vẻ gì?
*****
Thân Thể Đường Mạn Văn dần dần tốt lên.
Mỗi ngày nói chuyện với bác sĩ tâm lý làm cô trở nên bình tĩnh, có lúc bác sĩ kể chuyện cười, cô sẽ theo đó cười lên.
Cô nhìn thời gian, đã qua lễ tốt nghiệp của cô.
Cô bỏ lỡ làm đại diện học sinh tốt nghiệp phát biểu trong lễ tốt nghiệp, cũng bỏ lỡ cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp.
Về phần có những chuyện, bác sĩ tâm lý đang dạy cô làm phai nhạt, cô tuy rằng quên không được, nhưng cũng học được giấu đi, không chủ động nhớ đến.
Cơm trưa hôm nay có một món canh cá trích.
Nụ cười của y tá thân thiện, nói cô gần đây dưỡng mập lên không ít, hồi phục cũng càng ngày càng tốt, lại qua vài ngày liền có thể xuất viện rồi.
Canh cá trích nấu thành màu trắng, bên trên rắc hành lá, làm người vừa nhìn liền muốn ăn.
Đường Mạn Văn ngồi ở trước bàn ăn nhỏ trong phòng bệnh, dùng muỗng múc lên một muỗng canh, đưa vào trong miệng.
Sau đó canh vốn ngon miệng, sau khi cô nếm thử, vị tanh của canh giống như bị phóng đại vô số lần, trực tiếp xông lên não.
Đường Mạn Văn quăng muỗng trong tay, cúi người nôn mửa.
Cô cái gì cũng không nôn ra, chỉ là lúc ngồi dậy lại nhìn thấy món canh đó, đã hoàn toàn không có muốn ăn nữa.
Đường Mạn Văn nhíu chặt mày.
Cô hỏi bác sĩ bản thân đây là thế nào, bác sĩ trả lời có chút không rõ ràng, nói có thể là gần đây thời tiết trở lạnh, dạ dày bị lạnh rồi.
Đường Mạn Văn gật gật đầu, cũng không biết có tin không.
Bác sĩ đem câu hỏi của Đường Mạn Văn trần thuật cho Trần Thiệu Hoàn, hỏi anh tiếp theo còn phải giấu sao.
Bệnh nhân đã bắt đầu có phản ứng khi mang thai rồi.
Trần Thiệu Hoàn do dự, nói tôi tiếp tục suy nghĩ.
Thế nhưng đêm hôm đó, bác sĩ liền gọi điện thoại đến, nói Đường Mạn Văn ở trong phòng bệnh nhảy dây, khuyên thế nào cũng không ngừng.
Trần Thiệu Hoàn bị dọa nhanh chóng chạy đến bệnh viện, anh cũng không quan tâm lời bác sĩ tâm lý để anh trước tiên không cần gặp Đường Mạn Văn, xong vào trong phòng bệnh, nhìn thấy hai y tá ngăn Đường Mạn Văn, trong tay cô cầm lấy dây thừng, dùng lực thoát khỏi trói buộc của y tá, như cũ muốn nhảy dây.
"Mạn Văn." Có người đang gọi cô.
Sau đó cô nhìn thấy Trần Thiệu Hoàn xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Đường Mạn Văn cuối cùng dừng nhảy dây lại.
Có thể là nguyên nhân bác sĩ tâm lý, cô hồi phục rất nhiều, lại thấy anh, cũng không sợ hãi giống như trước kia, hét lên, chạy trốn.
Cô liếc nhìn một vòng bác sĩ y tá vẻ mặt khó xử ở trong phòng, sau đó lại nhìn người đàn ông vẻ mặt lo lắng ở ngay cửa.
Cô quăng sợi dây trong tay xuống, lùi về phía sau một bước, sau đó đau thương cười lên hai tiếng.
Cô cúi đầu, nhìn bụng nhỏ của bản thân, nói, "Tôi đoán đúng rồi, phải không?"
Cô thế nhưng lại mang thai, lại có nghiệt chủng của Trần Thiệu Hoàn.
Đúng vậy, mấy tháng trước là m tì nh liên tục như vậy, làm sao có thể không mang thai chứ.
Trần Thiệu Hoàn xông qua, không biết nên mở miệng thế nào, "Mạn Văn."
Đường Mạn Văn liếc nhìn anh, sau đó đột nhiên bắt đầu dùng nắm đấm nện lên bụng nhỏ của bản thân, Trần Thiệu Hoàn ôm lấy cô, nắm đấm của Đường Mạn Văn toàn bộ đều rơi xuống người anh.
Cô hét lên, "Tôi không cần! Tôi không cần mà!"
Vừa nghĩ đến trong bụng mình thế nhưng lại có đứa bé của anh ta, cô một khắc cũng nhịn không được, cô ghê tởm, cô muốn nôn.
Đường Mạn Văn bắt đầu nôn khan.
Phó quan dẫn toàn bộ bác sĩ y tá đi.
Trần Thiệu Hoàn quỳ trước người Đường Mạn Văn, ôm lấy eo cô, dùng đầu dán lên bụng dưới còn bằng phẳng của cô.
"Mạn Văn, tôi xin em, tôi cầu xin em, đừng như vậy."
Đường Mạn Văn nôn khan một trận, nhìn Trần Thiệu Hoàn ở trước bụng dưới.
Trần Thiệu Hoàn quỳ mà nói, "Tôi biết nên nói cho em rằng thân thể em bây giờ không thích hợp sinh non, như vậy tôi giống như có lý do chính đáng khuyên em giữ lại đứa bé, nhưng tôi biết như vậy đê tiện, tôi nói thật, là tôi muốn đứa bé này, tôi thật sự muốn đứa bé này."
"Xin lỗi." Anh nói, "Xin lỗi, tôi biết anh có bao nhiêu hận tôi, em đối với tôi thế nào tôi đều chấp nhận, xin em đừng tổn hại đứa nhỏ."
Anh từ bên hông rút ra khẩu súng, đưa đến tay Đường Mạn Văn, sau đó nắm lấy tay cô, dí miệng súng vào trán mình.
Anh thay cô kéo mở chốt an toàn, sau đó nhắm mắt lại.
Cô nắm lấy súng, biết cô hiện giờ chỉ cần nhẹ nhàng kéo cò, người đàn ông trước mắt liền sẽ mất mạng.
Thời gian giống như trở lại một đêm đó ở Tây An, cô dùng khẩu súng của Andrew chỉ vào anh như vậy, anh trong nửa giây, cô còn chưa phản ứng lại liền có thể cướp súng trong tay cô.
Đường Mạn Văn nhẹ run ngón trỏ, sờ đến vị trí cò súng.
Trần Thiệu Hoàn im lặng.
Hàm răng cô cắn vang lên tiếng ken két.
Không biết tại sao, cô lại nhớ đến cảm giác một đêm cuối cùng ở Tây An, anh nghe thấy tiếng súng liền kéo cô đến sau lưng, cô nhớ đến lúc bản thân chạy thoát, sau khi nghe thấy âm thanh nặng nề khi anh trúng đạn.
Pằng một tiếng, tiếng súng phá vỡ sự yên tĩnh của bệnh viện.
Phó quan xông vào trước tiên, thấy Đường Mạn Văn tay cầm súng, đứng đó, trên quần áo và mặt cô có vết máu, trước người, là Trần Thiệu Hoàn đã một mảng vết máu, ngã ở trên đất.
"Sư trưởng."
....
Sau khi Hoắc Đình Sâm về nhà thương lượng một chút với Cố Chi, quyết định dẫn Cố Chi đi gặp Đường Mạn Văn.
Có cùng tuổi tác, thậm chí là phụ nữ cùng mang thai ở cạnh nhau, có thể giao tiếp, luôn khá tốt.
Thời gian mang thai của Cố Chi và Đường Mạn Văn kỳ thực không khác lắm, nhưng cô ấy sớm có máy thai trước cô.
Cố Chi lần đầu tiên chính thức gặp mặt Đường Mạn Văn, có chút lo lắng.
Cô ấy trước đó còn cố ý trang điểm một phen, trang điểm xong, con người cô ấy khá hư vinh, không thích so với người khác tệ hơn, nhất là sau khi nghe nói Đường Mạn Văn là sinh viên tài năng, cô ấy đã thua một đoạn ở phương diện trình độ văn hóa rồi.
Có điều cô ấy sau khi nhìn thấy Đường Mạn Văn mới cảm thấy bản thân dung tục, hai người phụ nữ, mỗi người một vẻ đẹp, có cái gì mà so sánh.
Cô ấy vốn dĩ không sợ trời không sợ đất, mỗi ngày ở trong nhà liền thích giận cá chém thớt với Hoắc Đình Sâm, nhưng lúc này nhìn thấy thai phụ giống cô ấy, liền cẩn thận.
Đường Mạn Văn sớm đã nhìn qua tin tức của Cố Chi ở trên báo, có điều lần này cũng là lần đầu tiên chính thức và trong hiện thực tiếp xúc với cô ấy.
Hai người ngồi với nhau một lúc, cuối cùng không khí ngại ngùng bị Cố Chi phá vỡ.
"Động rồi!" Cô ấy che bụng nói.
Đường Mạn Văn, "Hả?"
Cố Chi, "Đứa bé động rồi." Cô ấy nhìn Đường Mạn Văn, "Cô còn chưa có sao?"
Đường Mạn Văn lắc đầu, "Còn chưa có, còn chưa động."
Cố Chi, "Sớm thôi, tôi chính là mấy ngày này bắt đầu có, cô khẳng định cũng nhanh thôi."
Đường Mạn Văn xoa lấy bụng dưới bản thân, gật đầu, "Ừm."
Cố Chi lại hỏi, "Cô có ăn tổ yến không?"
Đường Mạn Văn, "Tại sao phải ăn tổ yến?"
Cố Chi, "Bởi vì mẹ chồng của tôi bảo lúc mang thai ăn tổ yến, đứa bé sau này sẽ lớn lên trắng trẻo nõn nà, tôi cảm thấy khá có đạo lý, khi mẹ chồng tôi mang thai cũng ăn tổ yến, cô xem Hoắc Đình Sâm, không phải tính là trắng trẻo ở trong đám đàn ông sao."
Đường Mạn Văn không nhịn được, cười khúc khích.
Cố Chi thấy cô cười, cũng theo đó cười lên.
Có ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, mềm mại chiếu lên thân thể hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...