Ngày hôm sau tờ báo nổi danh nào đó ở Thượng Hải đăng một tấm hình. Con ngõ bình thường không thể bình thường hơn nào đó ở Thượng Hải, nhà tư bản không có nhân tính nhất Thượng Hải đang cùng ngôi sao ca nhạc nổi tiếng Thượng Hải ăn đậu phụ thối ở quầy hàng.
Đây là lần đầu tiên sau hôn lễ thế kỷ hai vợ chồng bị phóng viên chụp được đăng lên báo, hóa ra người được cho là mỗi ngày sẽ chỉ ăn đồ của đầu bếp thượng hạng vậy mà cũng ăn quán ven đường, trong ảnh tư thế hai người thân mật, dáng vẻ ân ái quả nhiên tiện thể sát thương người bên cạnh.
Âu Nhã Lệ Quang, Cố Chi nhìn thấy tờ báo, sau đó cúi đầu nhìn bụng của mình.
Có thể bởi vì mặc quần áo tương đối rộng rãi nên phóng viên không nhìn ra cô mang thai.
Cố Chi xoa bụng hơi nhô lên của mình, lười biếng nằm trên ghế quý phi, bắt đầu giờ nghỉ trưa.
Đột nhiên, lúc cô sắp ngủ cảm nhận được trong bụng mình có gì đó hơi động đậy.
Giống như có người ở bên trong phun bong bóng, lại giống như có một chú cá nhỏ đang bơi.
Cố Chi lập tức tỉnh ngủ, tiếp tục cảm nhận.
Cảm giác chú cá con kia ở trong bụng phun bong bóng lại xuất hiện.
Lần đầu tiên Cố Chi cảm nhận được thai máy, cảm giác này thật diệu kỳ, lúc này mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh bé nhỏ.
Giữa trưa Hoắc Đình Sâm về nhà, Cố Chi lập tức chạy đến nói cho anh biết hôm nay có thai máy, lần đầu tiên đứa nhỏ động đậy.
Hoắc Đình Sâm còn kinh hỉ hơn Cố Chi, tối đến ghé vào bụng của Cố Chi nửa ngày, cầu mong đứa nhóc trong bụng cử động lần nữa.
Cố Chi nhìn dáng vẻ anh ghé vào bụng cô cười mãi.
Từ sau khi có lần thai máy đầu tiên, đứa nhóc này bắt đầu động đậy thường xuyên, bụng cũng càng lúc càng lớn, lúc Cố Chi 4-5 tháng mặc quần áo rộng rãi còn có thể không bị nhìn ra, nhưng về sau làm sao cũng không che được.
Tin tức phú bà mang thai đăng trên báo lại dậy sóng cả Thượng Hải.
Cho nên nói ra thì người thật sự sẽ đầu thai, gửi hồn vào trong đứa trẻ trong bụng Cố Chi, đây rốt cuộc là phúc khí tu luyện ở đời nào chứ.
Bố mẹ Hoắc Đình Sâm kể từ khi biết Cố Chi mang thai thì cực kỳ vui vẻ, một ngày ba chuyến chạy đến Ân Nhã Lệ Quang, hận không thể mang tất cả đầu bếp chuyên gia dinh dưỡng cùng bác sĩ tốt nhất đến Âu Nhã Lệ Quang, nhất là mẹ của Hoắc Đình Sâm, rất nhiều người trong đám phu nhân cùng tuổi bà đều đã ôm cháu, lần này rốt cuộc cháu của mình cũng tới rồi, cuối cùng đã đến lượt bà có thể ôm cháu nội khoe khoang với nhóm bạn bè.
Hoắc Tông Kính biết Cố Chi mang thai, nói chia cho cô một số cổ phần của Hoắc thị, Hoắc Đình Sâm cũng đồng ý, có điều bị Cố Chi từ chối.
Cô biết hành động chia cổ phần này đã chứng minh Hoắc Tông Kính coi trọng người con dâu cô đây thế nào, muốn trực tiếp cho cô một sự bảo đảm, có điều cô lại không thiếu tiền, sau khi kết hôn Hoắc Đình Sâm còn cùng cô sống ở Âu Nhã Lệ Quang, nói cô gả cho Hoắc Đình Sâm, càng giống như Hoắc Đình Sâm cam tâm tình nguyện gả cho cô, Hoắc Đình Sâm chính là sự bảo đảm của cô.
Từ lần trước Trần Thiêm Hoằng không cẩn thận nghe được con gái con rể đang lo lắng đứa cháu sẽ giống mình thì rất sa sút tinh thần, trở về soi gương cả một đêm.
Lúc ông còn trẻ rõ ràng cũng rất tuấn tú lịch thiệp, chẳng qua là sau khi đến Thiểm Cam mới thô ráp thôi.
Đáng tiếc không có tấm hình chứng minh.
Có điều Trần Thiêm Hoành cũng không phải là một người dễ dàng bị đánh bại, sa sút tinh thần qua đi lại bắt đầu thường xuyên chạy đến Âu Nhã Lệ Quang, đưa cho Cố Chi đủ loại thuốc bổ.
Lần này có cháu ngoại, Trần Thiêm Hoằng nhìn Cố Chi xong thì về nhà, rút điếu xì gà, đụng phải Trần Thiệu Hoàn trên mặt rõ ràng vết cào của móng tay phụ nữ.
Cho dù Trần Thiệu Hoàn đã sớm tách khỏi ông một mình đảm đương một phía, Thượng Hải to như vậy ai gặp anh ta cũng không khỏi gọi một tiếng kính trọng “Trần sư trưởng”, người phụ nữ dám động thủ với Trần Thiệu Hoàn, có lẽ là người phụ nữ có thể khiến Trần Thiệu Hoàn cam tâm tình nguyện bị hạ thủ, quả thực không tầm thường.
Chuyện lần trước của Trần Thiệu Hoàn ông đã hiểu được đại khái, chỉ là những ân oán của tiểu bối, từ trước đến nay ông không thích hỏi đến.
Trần Thiêm Hoằng rung tàn thuốc xì gà vào gạt tàn: “Bây giờ có cháu ngoại rồi, lúc nào thì con mang cháu nội về cho ba đây.”
Mặc kệ Trần Thiệu Hoàn có coi ông là ba ruột hay không, ông vẫn luôn coi Trần Thiệu Hoàn là con trai ruột.
Trần Thiệu Hoàn nghe xong im lặng, cuối cùng lại gật đầu đồng ý: “Vâng.”
Trần Thiêm Hoằng cười.
…
Âu Nhã Lệ Quang, lại là một ngày ồn ào náo nhiệt, tiễn Trần Thiêm Hoằng rồi lại tiễn vợ chồng Hoắc Tông Kính, thế giới dường như cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Sáu tháng, bụng của Cố Chi đã lộ ra nhiều, đứa nhóc bên trong mỗi ngày đều ầm ĩ, khiến cho eo của phụ nữ có thai rất dễ đau mỏi.
Cố Chi nằm trên giường, dưới lưng lót đệm êm thiết kế riêng cho cô, dưới đùi cũng có đệm, bưng đĩa trái cây, dùng nĩa ăn hoa quả được cắt gọn thành miếng bên trong.
Hoắc Đình Sâm tắm rửa xong đi ra, nhìn Cố Chi ngoan ngoãn ăn hoa quả, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Cố Chi nghe được tiếng mở cửa, nhìn thấy Hoắc Đình Sâm đang dùng khăn lông lau tóc, nhớ tới hôm nay mẹ anh đến, dáng vẻ nhìn chằm chằm mình ăn tổ yến.
Nói là thời gian mang thai ăn nhiều tổ yến, đứa trẻ sinh ra mới trắng trẻo mềm mịn.
Hoắc Đình Sâm phát hiện ánh mắt của Cố Chi vẫn luôn dính trên người mình, vì thế không nhịn được nở nụ cười, hỏi: “Nhìn cái gì?”
Cố Chi đặt đĩa hoa quả trong tay lên đầu giường: “Nhìn xem anh có trắng nõn không.”
Hoắc Đình Sâm nhướng mày: “?”
Cố Chi: “Mẹ bảo em ăn tổ yến, nói là lúc mang thai ăn tổ yến đứa trẻ sinh ra sẽ trông trắng nõn, trước kia mẹ đã ăn rất nhiều, cho nên em muốn nhìn xem anh có trắng nõn mịn màng không.”
Hoắc Đình Sâm: “...”
Cố Chi nhìn Hoắc Đình Sâm sau khi tắm xong không nhịn được cười hì hì, gật đầu: “Hình như rất có lý.”
Trong đám đàn ông Hoắc Đình Sâm coi như là trắng rồi, về phần non mịn nha, mặc dù không mịn như cô, có điều có vẻ như cũng không tệ lắm.
Hoắc Đình Sâm ngồi bên giường Cố Chi, bóp gương mặt trắng nõn của cô một chút.
Sau khi cô mang thai da càng ngày càng tốt, cả người trắng hồng rạng rỡ, giống như cục bột thơm thơm mềm mại.
“A!” Cố Chi thét chói tai tránh khỏi nanh vuốt của Hoắc Đình Sâm, cười đến ngã xuống giường.
Hoắc Đình Sâm nhào tới tiếp tục giày vò.
Giữa lúc đó, hơi thở của hai người đều có hơi loạn.
Cánh tay Hoắc Đình Sâm chống bên người Cố Chi, nhìn khuôn mặt trắng hồng của cô.
Ngửi được mùi sữa yếu ớt tản ra từ người cô.
Yết hầu Hoắc Đình Sâm giật giật.
Cố Chi đã trải sự đời, đương nhiên hiểu rõ lúc này điều viết trong mắt Hoắc Đình Sâm là gì.
Lúc này, bụng lớn của cô trong lúc lơ đãng chống lên anh một chút.
Hoắc Đình Sâm cảm nhận được bụng nhô lên của Cố Chi, lúc này mới hốt hoảng hoàn hồn, trong mắt lập tức hiện lên một tia ảo não, đứng dậy, sau đó đỡ eo Cố Chi đang hành động không tiện ngồi dậy.
Cố Chi thấy anh lại ngắt quãng, đặt cằm lên vai Hoắc Đình Sâm, như có điều không hiểu: “Chồng ơi.”
Hoắc Đình Sâm dịu dàng sờ bụng cô.
Cố Chi biết Hoắc Đình Sâm đang bắt bản thân phân tâm nhẫn nhịn, từ lần trước ở trong phòng làm việc còn chưa biết cô mang thai khiến cô vào viện, sau khi chịu sự phê bình của bác sĩ Hoắc Đình Sâm cũng không chạm vào cô nữa.
Nhưng Cố Chi nhớ rõ bác sĩ từng nói 3 tháng là có thể, nhưng Hoắc Đình Sâm cứ nhẫn nhịn đến bây giờ, có đôi khi thậm chí khiến cô nghi ngờ có phải bản thân sau khi mang thai dáng vóc thay đổi, không còn sức quyến rũ.
Hoắc Đình Sâm: “Còn muốn ăn cái gì không, ăn xong anh lấy nước cho em súc miệng, sau đó lại ngủ.”
Cố Chi lắc đầu.
Sau khi cô mang thai đã mập hơn không ít, ăn nữa sắp béo thành quả bóng rồi.
Là một người phụ nữ thích trưng diện, cho dù mang thai, cô cũng không cho phép mình mập đến quá khó nhìn.
Hoắc Đình Sâm nâng mặt nhỏ của Cố Chi lên: “Thật sự không ăn?”
Cố Chi đang sợ sau khi mang thai béo quá, nhưng anh còn không vừa ý cô chưa đủ béo, đã 6 tháng rồi, toàn thân trên dưới chỉ được cái bụng lớn, mặt vẫn nhỏ nhắn, chân tay vẫn mảnh khảnh như cũ.
Cố Chi: “Không ăn.”
“Được thôi.” Hoắc Đình Sâm buông mặt nhỏ của Cố Chi ra. Anh biết mang thai vất vả, lúc này còn bị người khác ép ăn đồ mình không thích sẽ càng khó chịu, cho nên chỉ hy vọng Cố Chi ăn nhiều thêm, cũng chưa bao giờ lấy con làm lý do ép cô ăn.
Cố Chi vòng tay qua cổ Hoắc Đình Sâm từ chính diện ôm lấy anh, mặc cho cái bụng của mình càn quấy chống trên người anh, nhớ lại vừa rồi hai người mập mờ trong nháy mắt, tiếp tục khó hiểu hỏi: “Chồng ơi, anh không khó chịu sao?”
Hoắc Đình Sâm cười khổ.
Cái bụng này cũng sắp húc bay anh rồi, anh có khó chịu nữa cũng phải chấp nhận.
Cố Chi cảm nhận được sự bình thản của Hoắc Đình Sâm, đột nhiên bĩu môi, có hơi mất mát.
Hoắc Đình Sâm trải xong đệm lót chuẩn bị riêng cho Cố Chi ngủ ban đêm.
Cố Chi nhìn Hoắc Đình Sâm, nhìn nhìn, đột nhiên bĩu môi, nước mắt rơi xuống.
Hoắc Đình Sâm vừa quay đầu phát hiện Cố Chi đã khóc, giật mình: “Sao, sao vậy?”
Có lẽ nguyên nhân do cảm xúc lúc mang thai lên xuống thất thường, Cố Chi càng khóc càng đau lòng, cả người đột nhiên thấy thất bại cực điểm.
Hoắc Đình Sâm tay chân luống cuống dỗ dành, vừa lau nước mắt cho cô vừa vỗ lưng, Cố Chi chỉ khóc cũng không nói chuyện.
Hoắc Đình Sâm nhỏ giọng dịu dàng nói vô số điều tốt đẹp, Cố Chi mới mắt long lanh nhìn anh, hỏi: “Bây giờ có phải em rất xấu không?”
Hoắc Đình Sâm không ngờ Cố Chi khóc vì điều này, lập tức đáp: “Ai nói? Em rất xinh đẹp, vẫn luôn xinh đẹp.”
Trước khi mang thai rất xinh đẹp, sau khi mang thai vẫn tuyệt đẹp như cũ.
Cố Chi không tin Hoắc Đình Sâm, thút thít nói: “Vậy vì sao anh vẫn luôn… Không… Chạm vào em.”
Rõ ràng bác sĩ nói 3 tháng là có thể rồi, nhưng bây giờ đã 6 tháng rồi, song Hoắc Đình Sâm vẫn luôn không chịu chạm vào cô.
Hoắc Đình Sâm thở dài: “Em đang mang thai.”
Nào biết được sau khi nghe xong Cố Chi càng thấy thất bại cực điểm, vùi mặt vào trong đầu gối: “Vậy thì thế nào… Cũng không phải không thể… Vì sao anh...Vẫn luôn muốn… Kìm nén.”
Hoắc Đình Sâm nghe được đau lòng, nâng eo Cố Chi lên ôm cô, đỡ lấy bụng cô rồi hỏi lại một lần nữa: “Thật sự có thể?”
Cố Chi thút thít cái mũi nhỏ, hỏi lại: “Vì sao không thể.”
Hoắc Đình Sâm cười, hôn lên đôi môi sau khi khóc xong hơi ướt át của cô, mang theo vị mặn của nước mắt: “Được.”
Hoắc Đình Sâm tự mình thể nghiệm đã chứng minh sau khi mang thai Cố Chi vẫn rất có sức quyến rũ, chỉ có điều so với lúc trước bây giờ dịu dàng đến cực hạn.
Cố Chi cuối cùng cũng yên lòng.
Lại 3 tháng sau, đứa nhóc trong bụng cuối cùng cũng cất tiếng khóc chào đời ở bệnh viện.
Người hai nhà đều có mặt, cửa bệnh viện càng chen chúc một nhóm lớn phóng viên ngồi chờ.
Không biết có phải do ăn tổ yến hay không, đứa nhóc sinh ra quả nhiên da trắng mịn nõn nà, ngay cả y tá cũng nói cô ấy làm việc ở đây nhiều năm như vậy đây là đứa trẻ mới sinh xinh đẹp nhất.
Cố Chi sau sinh nhìn thấy đứa nhỏ, trắng mịn nõn nà không giống Trần Thiêm Hoằng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đứa nhỏ là con trai, đại danh đã được Hoắc Đình Sâm và bố anh nghĩ ra mấy cái lúc Cố Chi mang thai rồi, song đều cảm thấy không hài lòng, vì thế mãi cho đến khi đứa nhỏ sinh ra cũng chưa đặt xong. Có điều nhũ danh Cố Chi đã sớm nghĩ xong, mặc dù không có kỹ thuật nội hàm và ngụ ý văn hóa gì, chẳng qua chỉ là một cái nhũ danh, đương nhiên người lớn thích thế nào đặt thế đó, Hoắc Đình Sâm cũng tùy theo Cố Chi.
Gọi là Hoắc Khả Ái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...