Vẻ mặt Hoắc Đình Sâm lại trở nên u ám đi mấy phần.
Anh khép hộp trang sức lại bộp một tiếng, kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, trực tiếp ném dây chuyền vào trong như ném một cục giấy lộn.
Anh nghĩ đến cửa hàng châu báu mà Đỗ Tài Nguyên nói.
Cố Chi, một hơi mua một cửa hàng châu báu.
Anh lạnh lùng xùy một tiếng.
Tiền của Cố Chi có nhiều hơn nữa thì chẳng qua là có được từ chỗ anh, là tiền của anh.
Hoắc Đình Sâm vẫn nhớ rõ dáng vẻ ban đầu của Cố Chi, cô nghèo đến mức ngay cả chiếc áo nhỏ mặc trên người cũng có mảnh vá, lật khắp túi áo từ trên xuống dưới cũng không tìm ra được một đồng nào.
Có điều chuyện này cũng rất bình thường, dù sao con gái chỉ cần trong nhà còn có thể sống tạm thì sẽ không luân lạc tới Bách Lạc thành.
Hoắc Đình Sâm nghĩ tới đây, trong lòng anh có sư mềm mại trong phút chốc.
Anh không thể không thừa nhận, mình hết sức hài lòng với biểu hiện ba năm trước đó của Cố Chi, hài lòng đến mức anh thậm chí đã nhận định cô là vợ bé chuẩn của mình, đáng tiếc tình hình hiện tại thật sự nằm ngoài dự đoán của anh.
Mặc dù trong mắt Trần Gia Minh và người khác thì vị vợ bé chuẩn này của Hoắc gia đáng được đồng cảm, mắt thấy cô sắp vào cửa rồi, lúc một bước tới cửa nhà thì lại xảy ra sự cố bị Hoắc gia vứt bỏ, thế nhưng chỉ có Hoắc Đình Sâm biết hoàn toàn không phải là Cố Chi bị Hoắc gia vứt bỏ mà là anh, thiếu gia của Hoăc gia, một bước tới cửa bị vợ bé chuẩn bỏ rơi rồi.
Không chỉ có bị bỏ rơi, lúc bị bỏ rơi anh còn bị cô đá một phát lên của quý.
Đương nhiên là có đánh chết thì Hoắc Đình Sâm cũng sẽ không nói cho người khác biết chuyện mình bị đá.
Chỉ là anh không rõ, rốt cuộc là ba năm này Cố Chi đi theo bên cạnh anh có điều gì không hài lòng.
Bản thân mình từ trước đến nay không giới hạn cô tiêu bao nhiêu tiền, đồ trang sức châu báu quý giá các loại chất thành núi trong hộp đồ trang sức của cô, thậm chí anh còn mang cô tham dự tiệc tùng buổi tối, ít nhất thì trong ba năm này, mặc kệ là trong mắt người ngoài hay thì trên thực tế thì Cố Chi đều là người phụ nữ độc nhất vô nhị bên cạnh anh.
Hoắc Đình Sâm nghĩ đến một người bạn làm ăn trước đó của mình, vợ bé đã yêu chàng trai bên ngoài, hai người nhân lúc đêm khuya mà bỏ trốn.
Chẳng lẽ Cố Chi cũng tìm kiếm câu được anh yêu rồi nên muốn bỏ trốn?
Khuôn mặt Hoắc Đình Sâm tối sầm lại, lập tức chối bỏ khả năng này.
Xí, nhất cử nhất động của Cố Chi anh đều nắm giữ rõ ràng nhất, người khác giới duy nhất cô tiếp xúc trong ba năm này chỉ có cậu em trai đang đi học ở trường cấp 3 St.Johan, hơn nữa, cả Thượng Hải này có thằng nào dám bỏ trốn với vợ bé chuẩn của Hoắc Đình Sâm, muốn cùng nhau nắm tay bỏ trốn đến mức hỏa táng à?
Hoặc là, ngón trỏ của Hoắc Đình Sâm chống đỡ huyệt thái dương, anh nghĩ đến Triệu Hàm Thiến.
Anh như có điều suy nghĩ.
Mọi việc xảy ra điều khác thường tất có nguyên nhân, mọi sự khác thường của Cố Chi hình như đều xảy ra sau khi cô biết được sự tồn tại của Triệu Hàm Thiến..
Trong lòng Hoắc Đình Sâm đột nhiên dâng lên một ý nghĩ, sau đó càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Cố Chi, mục đích cô ầm ĩ với anh chẳng lẽ là, cô không thỏa mãn với vị trí vợ bé, muốn làm Hoắc phu nhân của anh?
----
Cố Chi vốn tưởng rằng kinh doanh một cửa hàng châu báu đơn giản chính là mua lại nó, sau đó chờ kiếm tiền là được rồi, kết quả chờ đến sau khi nó chân chính vào tay cô, cô mới nhận ra là mình thật sự quá ngây thơ rồi.
Văn phòng của cửa hàng châu báu Vĩnh Mỹ, Cố Chi dựa theo cách làm thường lệ mà đến kiểm tra cửa hàng của mình, sau đó cô nhìn chằm chằm vào bảng báo cáo kinh doanh mà quản lý mới nộp lên.
Cô không nhận ra được mấy chữ, xem bảng báo cáo cái rắm!
Cố Chi một lần nữa ném bảng báo cáo cho quản lý: “Đọc cho tôi đi.”
“Được bà chủ Cố.” Quản lý chậm rãi đọc bảng báo cáo, Cố Chi vừa nghe liền không chịu sự khống chế mà bắt đầu ngáp, chờ đến một giây trước kia cô sắp ngủ thì quản lý đọc xong bảng báo cáo.
Cố Chi bỗng nhiên hoàn hồn từ trong cơn buồn ngủ, cô chớp mắt: “Ừm, không tệ, rất tốt.”
Quản lý cúi người chào nói lời tạm biệt.
Cố Chi như có điều suy nghĩ.
Cô cảm thấy mình thiếu một thư ký.
Giống như bên cạnh Hoắc Đình Sâm có Trần Gia Minh, hiện tại cô là phú bà, gia đình giàu có, bên cạnh cũng nên có thư ký, loại nho nhã lễ độ lại cáo già giúp cô quản lý chuyện bên người cô.
Cũng giống như tình huống như bây giờ, giúp cô xét duyệt sổ sách.
Mặc dù tên nhóc Tạ Dư này cũng không tệ, người rất nhanh nhẹn nhưng công viêc vốn dĩ của cậu ta là tài xế, chuyện hiểu biết nhất là lái xe, mặc dù cậu ta đã gặp nhiều việc đời nhưng lại giống như cô, không biết được mấy chữ.
Mặc dù bây giờ ở Thượng Hải có nhiều người tìm việc làm nhưng nhân tài cũng rất ít, trước đó cô tìm tài xế Tạ Dư này cũng đã tốn không ít thời gian, bởi vậy mà có thể thấy được, muốn tìm cho mình một thư ký đắc lực giống như Trần Gia Minh chỉ sợ là càng khó.
Ôi ~
Cố Chi lắc đầu, cô đứng dậy rồi đi đến trước máy hát trong văn phòng.
Cố Chi sờ lên chiếc đĩa than trên máy hát, sau đó gọi Tạ Dư.
Tạ Dư đẩy cửa đi vào.
Cố Chi thở ra một hơi, nghĩ rằng cửa hàng châu báu này cứ như thế này đi, dù sao thì bản thân mình cũng không trông cậy vào nơi này mà kiếm được bao nhiêu tiền, không cần phải quá tốn công vì cửa hàng này, bây giờ ấy mà, sau khi vứt bỏ tên đàn ông thối Hoắc Đình Sâm kia, hưởng thụ cuộc sống là quan trọng nhất.
Tạ Dư: “Bà chủ, bây giờ đến công ty đĩa nhạc Thắng Lợi sao?”
Cố Chi gật đầu: “Đúng.”
Chiếc xe Benz màu đen nhập khẩu lái trên con đường hướng về phía công ty đĩa nhạc Thắng Lợi.
Tạ Dư xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy Cố Chi vẻ mặt mong đợi ngồi ở ghế sau, cậu ta cảm thán niềm vui của người có tiền thật sự là khiến người ta không tưởng tượng nổi.
Bà chủ Cố của cậu ta thích ca hát, nghe nói công ty đĩa nhạc Thắng Lợi có thể trả tiền thu âm đĩa nhạc, cô liền đặt trước nghiệp vụ này với công ty đĩa nhạc, muốn thu âm giọng hát của mình vào trong đĩa nhạc, làm một cái đĩa nhạc của mình rồi quay về tự mình mở nghe.
Tạ Dư nhớ tới dáng vẻ Cố Chi hôm trước ghét bỏ ngôi sao ca nhạc Trần Mỹ Điệp hát khó nghe.
Trần Mỹ Điệp là ai, một trong những ca sĩ nổi tiếng nhất hiện nay của Thượng Hải, bao nhiêu người thích nghe bài hát của cô ấy, mỗi lần cô ấy ra đĩa nhạc thì luôn bị tranh mua không còn lại gì, dáng người cô ấy cũng rất xinh đẹp, trên kem trang điểm cũng in ảnh chân dung của cô ấy.
Tạ Dư cho rằng Trần Mỹ Điệp mê ca nhạc, lúc nghe thấy Cố Chi ghét bỏ Trần Mỹ Điệp hát khó nghe, mặc dù cậu ta không dám phản bác nhưng cậu ta muốn đợi giọng hát của bà chủ Cố được thu âm vào trong đĩa nhạc rồi lại phát ra từ máy hát, cô chắc chắn sẽ biết rằng mình chế giễu tiếng hát của Trần Mỹ Điệp là một quyết định ngây thơ đến cỡ nào.
Mỹ Điệp, tôi yêu cô!
Tạ Dư ở trong lòng lặng lẽ ủng hộ Trần Mỹ Điệp.
Xe dừng lại trước cổng công ty đĩa nhạc Thắng Lợi, trước cửa có dán mấy tấm hình ngôi sao ca nhạc của công ty này, Trần Mỹ Điệp ở chính giữa.
Cố Chi xuống xe, có người của công ty đĩa nhạc tới đón tiếp.
Bọn họ được đưa tới phòng ghi âm, nhìn thấy người hướng dẫn ghi âm.
Người dùng tiền đến thu âm đĩa nhạc riêng bình thường đều là các phu nhân tiểu thư có chút tiền, hát như quỷ khóc sói gào mà còn phải thu âm thành đĩa nhạc cầm về nhà tự mình nghe, bọn họ cũng không sợ về nhà mở ra sẽ hù dọa những người khác trong nhà.
Người hướng dẫn ghi âm tự động liệt kê Cố Chi vào hàng các tiểu thư có tiền quỷ khóc sói gào, người điều chỉnh thiết bị cũng có chút hững hờ.
Sau khi thiết bị điều chỉnh xong, người hướng dẫn ghi âm hướng về phía Cố Chi chỉ một cái microphone, bảo cô hát vào cái đó, sau đó lại làm dấu tay ra hiệu cho cô có thể bắt đầu.
Ta Dư đứng bên cạnh người hướng dẫn ghi âm chờ Cố Chi.
Cố Chi nhìn thấy người hướng dẫn ra dấu thì gật đầu.
Bài cô hát là , cô thích bài hát này nhất. Đây vốn là một bài hát nước ngoài, thầy cô ở trường dạy cho Cố Dương rồi cậu về dạy lại cho cô, trường học của Cố Dương dạy văn học phương Tây, vì dạy cho Cố Chi mà cậu còn đặc biệt phiên dịch lời bài hát thành tiếng Trung.
Nhạc đệm nhẹ nhàng chảy xuôi, Cố Chi đánh nhịp rồi chậm rãi cất tiếng.
“Hoa nhài màu trắng, người khiến cho tôi nhớ tới người yêu dấu…”
Sau đó gần như là cùng lúc với khi cô cất giọng, người hướng dẫn ghi âm vốn hững hờ đột nhiên từ trên ghế ngồi thẳng dậy.
Tạ Dư ở bên cạnh dùng sức lấy ngón út móc lỗ tai.
Hai người nghe giọng hát của Cố Chi, vẻ mặt khiếp sợ mắt nhìn mắt.
…
Cố Chi thu âm bài hát xong, tâm tình cô vô cùng không tệ, qua mấy ngày nữa người ta sẽ đích thân đưa đĩa nhạc tới cho cô, cô về nhà chờ là được.
Cố Chi vô cùng chờ mong có thể nghe thấy giọng hát của mình trong máy hát.
Cố Chi đi ra khỏi phòng thu âm, phát hiện ra lúc nhìn cô khuôn mặt Tạ Dư đỏ bừng lên.
“Cậu đỏ mặt cái gì?”
“Không, không có.” Tạ Dư liên tục phủ nhận không ngừng, cả người cậu ta vẫn còn ở trong sự kinh ngạc vừa rồi.
Ai có thể ngờ, bà chủ của cậu ta hát thật sự hay hơn Trần Mỹ Điệp.
Tạ Dư bày tỏ vô cùng xấu hổ với suy nghĩ cho rằng bà chủ sẽ tự rước lấy nhục trước đó của mình.
Nếu đặt hai người này vào cùng một chỗ, người xấu hổ sợ rằng sẽ là Trần Mỹ Điệp rồi.
Lần đầu tiên Tạ Dư cảm thấy tư cách fan Trần Mỹ Điệp của mình bắt đầu dao động.
Hai người đang chuẩn bị rời đi, sau lưng lại đột nhiên có một người vội vã chạy tới.
“Cố tiểu thư, Cố tiểu thư.” Người hướng dẫn ghi âm vừa rồi chạy tới.
Cố Chi không biết vì sao anh ta vội vã như vậy: “Làm sao vậy?”
Vẻ mặt người hướng dẫn ghi âm kích động: “Cố tiểu thư, cô hát thật sự rất không tệ, xin hỏi cô có hứng thú ký với với công ty chúng tôi, ra đĩa nhạc, làm ngôi sao ca nhạc hay không.”
Cố Chi: “Làm ngôi sao ca nhạc?”
Người hướng dẫn ghi âm tiếp tục kích động: “Đúng vậy, chắc chắn là cô biết Trần Mỹ Điệp, Lý Bách Hợp nhỉ, bọn họ đều là ngôi sao ca nhạc của công ty chúng tôi, cô cũng đừng coi thường những ngôi sao ca nhạc này, bây giờ không giống với xã hội ngày xưa nữa, địa vị của ngôi sao ca nhạc rất cao đấy, đến lúc đó toàn Thượng Hải sẽ có rất nhiều người thích nghe cô hát, mua đĩa nhạc của cô, cô có thể kiếm được rất nhiều tiền!”
Người hướng dẫn ghi âm cảm thấy có thể điều kiện kiếm tiền đối với loại tiểu thư như trước mắt này mà nói chắc chắn là vô cùng hấp dẫn, mặc dù bọn họ ra tay xa xỉ nhưng đời này đều tiêu tiền của đàn ông, dưới sự tuyên dương phụ nữ hiện đại độc lập tự chủ, trong lòng ai còn không còn không có giấc mơ được người ta vây đỡ, còn có thể tự mình kiếm tiền chứ?
Chỉ là anh ta không nghĩ tới, Cố Chi vốn dĩ dường như còn đang chăm chú nghe, lúc nghe nói có thể kiếm được rất nhiều tiền thì cô lập tức từ chối: “Không cần.”
Cô nói: “Tôi không thiếu tiền.”
Người hướng dẫn ghi âm: “... … …”
Cố Chi quay người rời đi trong ánh mắt lưu luyến không rời của người hướng dẫn ghi âm.
Cô thích ca hát, muốn nghe thấy tiếng hát của mình trong máy hát, nhưng trong tiềm thức của cô là sự kháng cự đối với ngôi sao ca nhạc, ngôi sao ca nhạc xuất đầu lộ diện.
Cố Chi vẫn mơ hồ nhớ rõ, lúc cô còn rất rất nhỏ, lúc còn chưa có Cố Dương, tại sông Tần Hoài của Nam Kinh, mẹ cô ôm đàn tỳ bà hát khúc, hát sai một chữ bị khách cho một bạt tai, khóe miệng bà chảy máu. Cô trốn ở gầm giường, bị dọa sợ đến mức không dám khóc.
Cố Chi đi ra từ công ty đĩa nhạc, lúc vừa mới đi ra cửa lớn thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ở cửa ra vào nhìn xung quanh chờ đợi.
Trần Gia Minh?
Cố Chi hơi nhíu mày, anh ta ở đây làm gì, chẳng lẽ Hoắc Đình Sâm cũng có loại đam mê đến thu âm đĩa nhạc cho bản thân sao?
Trần Gia Minh vừa nhìn thấy Cố Chi, anh ta dường như đang đặc biệt chờ cô, lập tức khuôn mặt tươi cười tiến lên đón.
“Cố tiểu thư.” Anh ta lên tiếng chào hỏi Cố Chi rồi mới nhìn thấy Tạ Dư đi theo phía sau Cố Chi.
Khuôn mặt tươi cười của Trần Gia Minh lập tức có chút cứng ngắc.
Chẳng lẽ Hoắc tổng của anh ta tính sai rồi, đây, chính là người yêu nhỏ thầm định chung thân với Cố Chi?
Làm sao mà sau khi trải qua cùng Hoắc Đình Sâm thẩm mỹ của Cố Chi lại trượt như dốc đồi vậy…
Cố Chi vừa nhìn thấy vẻ mặt kia của Trần Gia Minh liền biết anh ta đang suy nghĩ gì, cô liếc nhìn Tạ Dư: “Tài xế.”
Trần Gia Minh lập tức nhẹ nhàng thở ra. Anh ta không quá xoắn xuýt chuyện tài xế của Cố Chi, dù sao thì cửa hàng châu báu cô đều mua rồi, càng không thiếu một tài xế.
Trần Gia Minh nghĩ: Ra tay xa hoa như vậy, còn không phải là trộm tiền từ chỗ Hoắc tiên sinh.
Hôm nay anh ta có nhiệm vụ tới gặp Cố Chi, Trần Gia Minh bồi thêm khuôn mặt tươi cười hào hoa phong nhã: “Cố tiểu thư, có thể tìm một chỗ nói chuyện không?”
Cố Chi biết chắc là tên đàn ông chó Hoắc Đình Sâm kia có chuyện gì đó muốn tìm cô, cô vô cùng cạn lời. Cũng đã cắt đứt quan hệ rồi mà sao người đàn ông này còn đàn bà dài dòng hơn cô vậy, cô đang chuẩn bị từ chối, kết quả khi nhìn đến Trần Gia Minh mặc đồ Tây, dáng vẻ cáo già ở trước mặt, cô nghĩ đến chuyện mình gần đây đang định tìm thư ký, đột nhiên thay đổi chủ ý.
Cố Chi: “Được.”
Hai người tìm một nhà hàng Tây vô cùng thanh lịch.
Trần Gia Minh gọi cho Cố Chi một ly cà phê, Cố Phi bỏ thêm không ít đường và sữa vào cà phê, cô cúi đầu dùng muỗng nhỏ khuấy.
Trần Gia Minh lấy ra mấy phần hợp đồng từ trong túi công văn.
Đều là Hoắc tiên sinh tự mình định ra, Thượng Hải nhiều người có tiền như vậy nhưng nghĩ ra hợp đồng cho vợ bé, sợ rằng Hoắc Đình Sâm là người đầu tiên.
Mục đích chuyến này của Trần Gia Minh chính là vì để Cố Chi hiểu được đồng thời để cô ký vào phần hợp đồng này.
Thay vì nói đây là hợp đồng thì không bằng nói đây là lời hứa hẹn mà Hoắc Đình Sâm cho Cố Chi.
Sau khi Trần Gia Minh nhìn thấy phần hợp đồng này thì cảm thấy Hoắc Đình Sâm đối với người vợ bé chuẩn này thật sự chính là cưng chiều đến không thể cưng chiều hơn, ngoại trừ một câu nói cho cô biết là bảo cô từ bỏ tư tưởng làm Hoắc phu nhân đi thì tất cả những thứ khác đều là muốn cho em bao nhiêu tiền sinh hoạt, chia cho em bao nhiêu bất động sản, thậm chí là cả mỗi tháng ít nhất sẽ ở cùng em mấy ngày, tương lai em có thể sinh mấy đứa con, mấy điều đó đều liệt ra hết trong hợp đồng.
Trên cơ bản là ngoại trừ vị trí Hoắc phu nhân thì em muốn gì tôi đều cho.
Trần Gia Minh nhìn qua Cố Chi cúi đầu khuấy cà phê ở đối diện, anh ta nhớ cô đã rời khỏi Hoắc tiên sinh, cho dù trước đó đã tiêu rất nhiều tiền từ chỗ anh để mua cửa hàng châu báu nhưng kiểu gì thì cũng sẽ có ngày dùng hết, người phụ nữ nông cạn yêu tiền muốn thượng vị như cô, bây giờ ầm ĩ ra thế này chẳng qua chính là muốn tranh thủ tiền tài và địa vị sau này với Hoắc Đình Sâm, hiện tại Hoắc tiên sinh nhượng bộ rồi, cô cũng đạt được mục đích rồi.
Không đi học được mấy ngày, lại còn có chút thủ đoạn, ăn sạch sẽ thiếu gia của Hoắc gia. Trần Gia Minh vẫn có chút bội phục Cố Chi.
Anh ta hắng giọng một cái, đang chuẩn bị lên tiếng bàn luận hợp đồng với Cố Chi thì Cố Chi vẫn luôn cúi đầu khuấy cà phê đột nhiên ngẩng đầu.
Cô nhìn qua Trần Gia Minh, giống như là đã đưa ra quyết định rất lớn, vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc.
Ánh mắt của cô mang đầy sự kỳ vọng, cô nói: “Trần Gia Minh, nếu không thì anh ăn máng khác, đến làm thư ký cho tôi, thế nào?”
“... … . . .”
???
Trần Gia Minh kinh hãi đến mức suýt chút nữa té khỏi ghế. Lời nói đã chuẩn bị đầy một bụng đều đến cổ họng rồi lại bị anh ta miễn cưỡng nuốt xuống.
Cái gì vậy???
Anh ta nghe nhầm rồi sao??
Người vợ bé bỏ chạy này nói với anh ta cái gì???
Cố Chi vừa rồi vẫn luôn nghĩ, loại thư ký tinh ranh như Trần Gia Minh thật sự là quá khó tìm, nếu cô đã tìm không thấy, vậy thì đào góc tường?
Dù sao cũng không phạm pháp.
Cố Chi nhìn trên khuôn mặt luôn cáo già của Trần Gia Minh vậy mà lại lần đầu tiên lộ ra biểu cảm khiếp sợ và ngơ ngác, vì vậy cô cho anh ta một ánh mắt kiên định.
“Hoắc Đình Sâm trả lương cho anh bao nhiêu, tôi cho anh gấp ba, không, gấp mười! Anh đi ăn máng khác, tới làm thư ký của tôi đi!”
Thư ký tốt xứng đáng với cái giá này!
Trần Gia Minh nghe xong liền mở to miệng, mắt trợn rất rất lớn.
Vậy, vậy mà lại có chút động lòng là chuyện gì vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Chi: Không ngờ đúng không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...