Hoặc Đình Sâm ở đầu dây bên kia vẫn một mực giữ im lặng.
Đầu ngón tay Cố Chi siết chặt dây điện thoại.
Trong suốt hai mươi năm qua, cô chưa từng có một bữa tiệc sinh nhật đàng hoàng cho bản thân, nhưng năm nay mọi thứ đã khác, cô có tiền, có công ty và cô muốn làm điều đó cho bản thân mình một cách nghiêm túc.
Cô muốn tổ chức thành hai buổi, một bữa tiệc ở nhà hàng Hoà Bình, mời bạn bè và những đối tác làm ăn xung quanh cô như Cổ Dụ Phàm, một bữa tiệc nhỏ tại Âu Nhã Lệ Quang, mời nhóm tình nhân nhỏ.
Trước khi gọi điện thoại Cố Chi đã không ngừng đắn đo suy đi nghĩ lại, nếu như mời Hoắc Đình Sâm đến dự bữa tiệc ở khách sạn Hoà Bình thì những người khác chắc chắn sẽ suy đoán lung tung về mối quan hệ giữa bọn họ, vì thế đã quyết định mời anh đến một bữa tiệc có vẻ riêng tư hơn.
Nhưng Hoắc Đình Sâm vẫn im lặng không trả lời.
Đến mức Cố Chi hơi nghi ngờ có phải anh đã cúp điện thoại hay không, cô nhìn ống nghe, lại hỏi lại: “Anh đến không?’’
Cuối cùng trong điện thoại cũng nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Hoắc Đình Sâm: “Cố… Chi…’’
Cố Chi: “Vâng?’’
Đầu dây bên kia điện thoại, Hoắc Đình Sâm liên tục hít thật sâu mấy hơi mới ổn định lại cảm xúc muốn bùng nổ của mình, mài răng mài hàm: “Đến!’’
*****
Rất nhanh đã đến thứ Bảy.
Khách sạn Hoà Bình, Cố Chi đã bao trọn sảnh tiệc sang trọng nhất trong khách sạn, trên tường của sảnh tiệc treo một tấm biểu ngữ, trên đó viết: “Chúc mừng sinh nhật hai mươi tuổi của tiểu thư Cố Chi.’’
Trong sảnh tiệc, Cố Chi xách một chiếc túi xách kiểu mới, mặc một bộ váy mới đứng tạo dáng đơn giản trước mặt vài phóng viên.
Một số phóng viên nghe nói cô tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nên đặc biệt đến đây, chụp mấy bức ảnh rồi phỏng vấn ngôi sao ca nhạc trở nên nổi tiếng trong giới showbiz với tốc độ ánh sáng này, ngày mai sẽ đăng lên mặt báo.
Cố Chi chụp ảnh xong, bảo Tạ Dư mời mấy phóng viên này đến chỗ ngồi rồi đi đến chào hỏi Hà thái thái đang mặc một bộ trang phục vô cùng rực rỡ.
“Tiểu thư Cố Chi!’’ Hà thái thái cầm tay Cố Chi: “Sinh nhật vui vẻ!’’
Hà Thừa Ngạn đứng bên cạnh mẹ, đưa món quà trong tay cho Cố Chi, cũng cười nói: “Sinh nhật vui vẻ!’’
Cố Chi cầm lấy món quà, đưa cho nhân viên phục vụ cất đi rồi cảm ơn: “Cảm ơn bà Hà, anh Hà, mời ngồi xuống bên này.’’
Bữa tiệc sinh nhật của Cố Chi tổ chức vô cùng hoành tráng và xa hoa, các món ăn thức uống đều là sơn hào hải vị đắt giá nhất, bánh sinh nhật là bánh ba tầng được đặt trực tiếp từ Guan Sheng Yuan. Rượu vang đỏ và Whisky cũng đều là hàng xa xỉ, thậm chí trong lúc ăn cơm còn có ban nhạc biểu diễn âm nhạc trong đại sảnh.
Cố Chi không mời nhiều người lắm nhưng sau một hồi tiếp đãi vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cô nhìn những vị khách ngồi xung quanh đang vỗ tay hát bài chúc mừng sinh nhật, mặc dù mệt mỏi nhưng trong lòng lại trào dâng một cảm giác thỏa mãn, ấm cúng.
Đối với người khác mà nói đây có thể không phải là bữa tiệc sinh nhật thường thấy của một người giàu có, nhưng đối với cô, nó là lại bữa tiệc sinh nhật đầu tiên trong suốt 20 năm qua.
Trước kia cô vẫn luôn nói dối Cố Dương rằng mình không thích sinh nhật, một bữa tiệc sinh nhật chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng thực ra đó chỉ là một cái cớ cho việc không có tiền mà thôi. Ai mà không muốn mời những người bạn thân thiết đến chung vui trong ngày sinh nhật của mình rồi ăn uống linh đình, sau đó cắt bánh gato mà hát bài chúc mừng sinh nhật đâu?
Cô thừa nhận bản thân là người nông cạn và ham hư vinh, sau khi có tiền, cô phải bù đắp cho những gì mà mình thiếu trước đó.
Một bữa tiệc sinh nhật diễn ra vô cùng vui vẻ, sau khi kết thúc tiệc trưa và tiễn khách xong xuôi, Cố Chi lại vội vàng quay trở lại Âu Nhã Lệ Quang để chuẩn bị cho bữa tiệc riêng của mình.
Vô cùng bận rộn.
Giờ hẹn đã đến, năm tình nhân nhỏ của công ty Hoa Anh lần lượt đến, mỗi người đều cầm theo một món quà tặng cho Cố Chi, sau đó ngồi trên ghế sô pha cẩn thận đánh giá căn nhà kiểu phương Tây sang trọng đắt đỏ này.
Cố Chi liếc nhìn đồng hồ, nói với năm người: “Các anh chờ một chút, còn một người nữa.’’
Năm người đều ngồi thẳng người, hai tay đặt lên đầu gối, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Được.’’
Tất cả bọn họ đều có chút mong chờ “Người anh em không cố gắng” này là ai, liệu có dễ nói chuyện và hòa đồng với nhau hay không.
Cố Chi chạy đến cửa lớn của căn nhà quan sát, đang suy nghĩ sắp đến giờ rồi mà tại sao Hoắc Đình Sâm vẫn chưa đến thì bên ngoài đang vang lên tiếng còi xe ô tô inh ỏi.
“Đến rồi đến rồi.’’
Cố Chi nhìn Hoắc Đình Sâm xuống xe bước vào nhà, quay đầu lại nói với mấy người đang chờ đợi trong phòng.
Cố Chi mở toang cánh cửa, Hoắc Đình Sâm bước vào.
Anh vừa vào nhà đã ngay lập tức liếc nhìn năm người đang ngồi trên ghế sô pha.
Năm người ngồi trên ghế sô pha cũng ngẩng đầu nhìn người anh em thứ sáu của mình.
Sau đó lúc nhìn thấy khuôn mặt của “người anh em không cố gắng” thứ sáu, thiếu chút nữa đã bị doạ ngã xuống ghế sô pha.
!!!
Cố Chi mỉm cười giới thiệu: “À ừ, có lẽ các cậu đã từng gặp rồi.’’ Là lần Hoắc Đình Sâm vừa mới từ Nam Kinh trở về Thượng Hải.
Năm người: ". . ."
Cố Chi liếc mắt nhìn Hoắc Đình Sâm một cái, phát hiện hai tay người đàn ông này trống trơn, có vẻ như không mang quà cho cô.
Cô bĩu môi, âm thầm cảm thán người đàn ông này hẹp hỏi: “Vào ngồi đi.’’
Hoắc Đình Sâm đi vào.
Anh vừa đến gần, năm con người đang ngồi trên ghế sô pha lập tức cảm thấy bầu không khí đột nhiên loãng hơn rất nhiều, khiến người ta ngạt thở, sau đó vô thức ngã người ra phía sau, năm người ngồi trên chiếc ghế sô pha dài, dựa sát vào nhau.
Hoắc Đình Sâm rũ mắt nhìn năm người một cái, sau đó một mình ngồi trên ghế sô pha.
Cố Mẫn Chi nhạy cảm nhận ra bầu không khí tại hiện trường không được thân thiện cho lắm.
Cô khẽ nhíu mày, đang ngẫm nghĩ xem có phải mình đã sắp xếp sai rồi không, một người đàn ông thích tranh thủ tình cảm giống như Hoắc Đình Sâm làm sao có thể chịu hòa đồng kết thân với người khác.
Sau đó cô lại liếc mắt nhìn Hoắc Đình Sâm một cái, nhưng vẻ mặt người đàn ông vẫn giống như thường ngày, vô cùng bình tĩnh, không đen mặt, không tỏ ra hung dữ, càng không bày ra dáng vẻ muốn giết người như lúc trước.
Cô Chi chỉ chỉ vào đĩa trái cây và rượu trên mặt bàn: “Ăn cái gì đó trước đi.’’
Hoắc Đình Sâm cầm một ly rượu lên.
Năm người ngồi ở phía đối diện mỗi người cũng cầm một ly rượu lên.
Hoắc Đình Sâm đưa ly rượu đến bên môi, đang định uống thì đột nhiên dừng lại, nâng ly lên ra hiệu với năm người đối diện, thậm chí còn cười nói: “Mời.’’
Ba trong số năm người cầm chén rượu ngây ngẩn cả người, hai người thậm chí còn trực tiếp run rẩy cả tay, rượu trong chén cũng như bị run theo hất ra sàn nhà.
Cố Chi nhìn mà cảm thấy vô cùng đau đầu.
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, năm người còn lại đã lấy cớ đi vệ sinh lén lút gặp riêng Cố Chi, hai người nói họ linh cảm trong nhà có cháy, một người nói hình như bình gas ở nhà bị rò rỉ, một người nói hình như lúc ra ngoài chưa khoá cửa, còn một người lại nói có lẽ thú cưng trong nhà sắp sinh, phải nhanh chóng trở về nhà ngay.
Cố Chi đang muốn hỏi tại sao linh cảm của các anh lại trùng hợp đến vậy, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và đau khổ của năm người, lại nghĩ đến Hoắc Đình Sâm đang ở bên ngoài, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi.’’
Năm người lập tức chạy trốn như thỏ.
Cố Chi đi ra, bữa tiệc sinh nhật lúc này cũng chỉ còn một mình Hoắc Đình Sâm, người đàn ông nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha nhấm nháp ly rượu.
Nhưng cô lại không thể nổi giận với anh.
Bởi vì trước mặt cô, người đàn ông này không hề làm gì cả, không đe doạ cũng không uy hiếp, thậm chí thái độ còn được xem là vô cùng thân thiện, hoà đồng.
Chỉ là một Hoắc Đình Sâm thân thiện hòa đồng đôi khi còn đáng sợ hơn cả những lúc không hòa đồng thân thiện.
Cô Chi bước đến, ngồi xuống: “Anh cũng đi đi thôi, tôi không tổ chức tiệc nữa đâu.’’
Hoắc Đình Sâm buông ly rượu trong tay xuống: “Tại sao?’’
Cố Chi liếc anh một cái: “Không có ai thì tổ chức làm gì?’’
Hoắc Đình Sâm: “Tôi không phải là người sao?’’
Cố Chi: “Hai người thì chơi cái gì, không thể thành một bàn mạt chược được.’’
Hoắc Đình Sâm: ". . ."
Cố Chi xua xua tay với anh: “Được rồi, được rồi, anh cũng về sớm một chút đi.’’
Hoắc Đình Sâm thở ra một hơi, sau đó đứng lên, đưa tay về phía Cố Chi: “Đi theo tôi.’’
Cố Chi nghi hoặc nhìn anh: “Đi đâu?’’
Hoắc Đình Sâm: “Đi rồi em sẽ biết.’’
Cố Chi phồng má, nhìn bàn tay đưa ra trước mặt cô của Hoắc Đình Sâm, cuối cùng vẫn đặt lên tay lên đó.
Hoắc Đình Sâm lôi kéo Cố Chi, nhưng không đi ra ngoài mà đưa cô lên cầu thang, sau đó đi về phía thư phòng.
Cố Chi không hiểu: “Anh đến đây làm gì?’’
Cô đột nhiên phản ứng lại kịp thời, lập tức muốn thoát khỏi tay Hoắc Đình Sâm: “Không! Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi không lên lớp đâu!’’
“Con người anh đúng thật là, đã không có quà sinh nhật thì thôi lại còn bắt tôi phải lên lớp nữa.’’
Hoắc Đình Sâm liếc mắt nhìn cô một cái, giống như đang nhìn một cái cây cổ thụ xiêu vẹo không hiểu phong tình, im lặng không nói gì, chỉ trực tiếp xoay khoá cửa, mở cửa phòng ra.
Cánh cửa vừa được mở ra, điều đầu tiên mà Cố Chi cảm nhận được là một mùi thơm ngào ngạt ập vào mũi.
Cô lập tức yên tĩnh lại, nhìn vào trong thư phòng, sau đó không nhịn được đưa tay che miệng.
Rất nhiều…
Hoa hồng.
Trên bàn sách, trên giá, thậm chí trên sàn nhà.
Diện tích thư phòng của cô còn rộng hơn rất nhiều diện tích toàn bộ căn nhà của người bình thường, một căn phòng tràn ngập hoa hồng, số lượng có thể nói là cực kỳ hoành tráng.
Hoa hồng tươi mới, hương thơm ngào ngạt, từng đoá từng đoá đều vô cùng kiều diễm, trên cánh hoa thậm chí trong vương lại những giọt sương óng ánh.
Cố Chi mờ mịt quay đầu lại, hỏi Hoắc Đình Sâm: “Anh, anh làm khi nào vậy?’’
Trong nhà cô, tại sao cô không biết!
Hoắc Đình Sâm: “Trưa hôm nay.’’
Cố Chi: “Ồ.’’
Chẳng trách, trưa hôm nay cô mở tiệc sinh nhật trong khách sạn, chắc chắn là dì Lý mở cửa cho người đàn ông này.
Mặc dù chuyện mở cửa không được thích cho lắm nhưng nhìn căn phòng tràn ngập hoa hồng này, Cố Chi vẫn không đành trách mắng.
Không có người phụ nữ nào lại không yêu thích hoa hồng, những đóa hoa kiều diễm, ngọt ngào, thơm ngát.
Cô Chi thưởng thức căn phòng, hỏi: “Tại sao tôi lại cảm thấy không giống bình thường nhỉ?’’
Những bông hồng này không giống với những bông hoa cô đã từng được thấy trước đây, chúng đỏ thắm hơn, thơm hơn, xinh đẹp hơn. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy những đoá hoa hồng đẹp như thế.
Hoắc Đình Sâm mỉm cười, đưa tay vuốt ve cánh hoa của một đoá hoa bên cạnh mình: “Là hoa hồng Damascus, vừa mới được hái từ Bulgaria vào chiều hôm qua, được vận chuyển đến Thượng Hải bằng đường hàng không ngay trong đêm.’’
Cố Chi không nhịn được hít vào một hơi.
Bulgaria ở đâu? Chắc chắn là một chơi cách Thượng Hải rất xa. Ngay cả cô còn chưa được nhìn thấy máy bay mà những bông hoa hồng này lại được vận chuyển bằng máy bay đến đây.
Cô không thể không thừa nhận rằng, cho dù mình nhiều tiền đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ đầu tư vào công ty và mua những căn nhà đắt đỏ, còn một người từ nhỏ đã đắm chìm trong cuộc sống xa hoa truỵ lạc như Hoắc Đình Sâm đây chắc hẳn càng biết cách tiêu tiền hơn cô và thường tiêu tiền vào những thứ xa hoa, đắt đỏ nhất, những thứ đó, kiếp sau cô cũng không thể nào nghĩ ra được.
Hoá ra anh đã chuẩn bị một món quà sinh nhật cho mình, thế mà lúc nãy mình còn hiểu lầm anh, Cố Chi hơi mất tự nhiên gật đầu: “Cảm… Cảm ơn.’’
Hoắc Đình Sâm lại nói: “Còn nữa, em tự tìm đi.’’
Cố Chi: “Còn nữa sao?’’
Còn có quà khác nữa sao?
Cố Chi tìm kiếm không mục đích, cảm thấy bản thân mình giống như một nàng tiên hoa không ngừng phiêu đãng trong cánh rừng tràn ngập hoa hồng.
“Ở đâu?’’ Cố Chi nhìn đông nhìn tây, hỏi.
Hoắc Đình Sâm đưa ra một gợi ý: “Bên trong hoa hồng.’’
“Bên trong hoa hồng.’’ Cố Chi lẩm bẩm, đi đến chính giữa thư phòng.
Những đoá hồng bên cạnh cô bao quanh một đóa ở giữa, là một đoá hoa đang nở rộ đẹp nhất.
Cố Chi vuốt ve những cánh hoa hồng ở giữa, đột nhiên phát hiện một sự khác biệt nho nhỏ.
Cô đẩy cánh hoa hồng kia ra, và nhìn thấy một thứ gì đó sáng lấp lánh bên trong nhuỵ hoa.
Cố Chi cầm lên, trải rộng nó trong lòng bàn tay của mình, sau đó “Wow” một tiếng.
Là một sợi dây chuyền.
Điều khiến người khác chú ý nhất chính là mặt dây của sợi dây chuyền này.
Cố Chi đã từng nhìn thấy những viên kim cương màu hồng phấn, màu trắng, màu vàng, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy một viên kim cương màu đỏ.
Có lẽ kích cỡ của viên kim cương này không phải lớn nhất, nhưng màu sắc của nó lại vô cùng bắt mắt.
Không phải là thứ màu đỏ nhạt nhẽo mà là một màu đỏ đậm như máu, thậm chí còn đỏ hơn cả những bông hoa hồng tràn ngập căn phòng này.
Toàn bộ viên kim cương được cắt gọt, mài dũa hoàn mỹ, tỏa sáng rực rỡ bên dưới ánh đèn.
Cố Chi kinh doanh cửa hàng châu báu Vĩnh Mỹ, tự nhận mình đã nhìn thấy không ít viên kim cương tốt, cũng sắp đeo đến chán ngán, nhưng cô không thể không thừa nhận rằng viên kim cương trong tay cô này là độc nhất vô nhị.
Màu sắc và mức độ trong suốt của viên kim cương này đã không còn có thể đo đếm được bằng tiền nữa rồi. Cho dù trong tay sở hữu nhiều tiền đến mức nào đi chăng nữa thì có lẽ anh cũng không thể tìm được viên thứ hai trên thế giới.
Cố Chi đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó.
Trong cửa hàng châu báu Vĩnh Mỹ có không ít sách vở và tạp chí ảnh về đồ trang sức, những lúc cô đến cửa hàng kiểm tra tình hình kinh doanh thỉnh thoảng cũng sẽ lật xem một chút, và đã từng nhìn thấy trong một tờ tạp chí ảnh nào đó nói rằng một viên kim cương màu đỏ lớn nhất, cao cấp nhất thế giới tên là Museyev. Eless có giá trị liên thành, đã được mua bởi một người mua bí ẩn trong một cuộc đấu giá ở thế kỷ trước, sau đó không bao giờ xuất hiện trên đời này nữa.
Hoa hồng màu đỏ, kim cương màu đỏ, giống như cả thế giới chỉ toàn một màu đỏ.
Cố Chi cầm viên kim cương, tai ửng đỏ: “Cảm ơn.’’
Hoắc Đình Sâm bước đến, cầm lấy sợi dây chuyền trong tay Cố Chi, đeo lên cổ cho cô.
Kim cương màu đỏ, hoa hồng màu đỏ, càng làm nổi bật thêm làn da trắng nõn như tuyết. Người con gái mắt ngọc mày ngài, nhưng cũng không hề bị viên kim cương kiều diễm này lấn át nhan sắc của mình.
Cố Chi nhìn căn phòng tràn ngập hoa hồng Bulgaria này, sau đó cảm thấy nhiệt độ nơi lồng ngực bỗng trở nên khó chịu, nhất thời trở nên hơi ngột ngạt khó chịu.
Cô là một người yêu thích vinh hoa phú quý, năm đó đúng là rất thích tiền của Hoắc Đình Sâm, thích sưu tập những món quà đắt tiền, nhưng khi một người đàn ông tặng cho cô một món quà có giá trị vượt qua ngưỡng quý giá mà cô nghĩ, cô sẽ hoảng sợ.
Nếu như đây chỉ là một viên kim cương lớn bình thường, một phòng hoa hồng bình thường, nói không chừng cô có thể vui vẻ nhận lấy, cảm thấy người tình nhân nhỏ này tranh thủ tình cảm rất chân thành, nhưng bây giờ, cô lại phát hoảng.
Có đánh chết Cố Chi cũng không thể ngờ rằng đời này mình sẽ nói những câu này với Hoắc Đình Sâm:
"Hoắc Đình Sâm, sau này anh đừng tặng cho tôi những thứ đắt tiền như thế nữa.’’
Nhớ năm đó, cô nhận từ chỗ Hoắc Đình Sâm không biết bao nhiêu trang sức châu báu quý giá, chỉ ước càng quý càng tốt, hận không thể khiến con cừu béo này trọc lông, nhưng bây giờ người đàn ông cừu béo này lại chủ động đưa đến một thứ quý giá đến mức ngay cả một phú bà như cô cũng phải kinh hãi thì cô lại cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Hoắc Đình Sâm nhỏ giọng nói: “Tại sao?’’
Cố Chi rất muốn nói món quà này của anh thực sự khiến tôi cảm thấy khó xử. Cô phát hiện trình độ đạo đức của mình còn cao hơn cả tưởng tượng, nếu không biết xấu hổ một chút thì có lẽ bây giờ trong lòng cô đã cô đã thoải mái thảnh thơi lắm rồi.
Hoắc Đình Sâm đến gần, đưa tay ra ôm eo Cố Chi.
“Sinh nhật vui vẻ.’’
Cố Chi khẽ gật đầu: “Ừ.’’
Cố Chi hiếm khi hoảng hốt, Hoắc Đình Sâm rất thích nhìn dáng vẻ của cô lúc này, cúi đầu hỏi: “Em có thể thưởng cho tôi không?’’
Cố Chi đưa mắt sang chỗ khác: “Thưởng gì?’’
Hoắc Đình Sâm im lặng không nói, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng xoa lên gáy Cố Chi.
Anh rũ mắt, nhìn đôi môi đỏ mọng hơn cả những đóa hồng Bulgaria kia, cúi đầu hôn xuống.
Cố Chi theo phản xạ nhắm mắt lại.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau. Trước kia Hoắc Đình Sâm cũng không phải chưa từng hôn cô, Cố Chi tự nhận mình đã rất có kinh nghiệm, nhưng đây lại là lần đầu tiên, trong lòng cô không chỉ trào dâng một cảm giác bối rối căng thẳng khó có thể diễn tả thành lời mà thậm chí còn bị hôn đến mặt đỏ tai hồng.
Động tác của người đàn ông vô cùng nhẹ nhàng, ngón tay cái khẽ khàng vuốt ve bên tai cô.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Hoắc Đình Sâm mới rời khỏi môi cô.
Cố Chi nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt ướt sũng.
Cô nhớ đến hình ảnh Hoắc Đình Sâm và năm người tình nhỏ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Được rồi, gây khó dễ cho anh, là lỗi của cô.
Cho dù làm một người tình nhỏ, Hoắc Đình Sâm cũng không thể đánh đồng với bọn họ được.
Cô đã hai mươi tuổi, là một người phụ nữ trưởng thành, không thể làm những chuyện ngây thơ như thế được nữa.
Một lúc sau, Cố Chi nói: “Sau này tôi chỉ độc sủng một mình anh, nếu có anh, tôi sẽ không mời năm người kia đến nữa.’’
“Anh có giận không?’’ Cố chớp chớp mắt hỏi.
Hoắc Đình Sâm đã quen với chuyện này, sờ lên gáy Cố Chi, mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu nhưng vẫn nói: “Không.’’
Chính cung, vẫn nên có khí chất của một chính cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...