Hoắc Đình Sâm nhìn bàn tay rơi vào khoảng không của mình một chút, sau đó nghe thấy từ “cố gắng” kia của Cố Chi.
“Em không muốn tôi dạy sao?” Anh hỏi.
Cố Chi tức giận: “Tôi không có tiền cho anh.”
Hoắc Đình Sâm: “Tôi không lấy tiền, chẳng qua là tôi muốn dạy em.”
Cố Chi nghe thấy lời này của anh tựa như muốn phản bác gì đó với anh nhưng lại không nói lên thành lời được.
Nghĩ lại thì, chỉ cần cô nuôi thêm một cậu trai, Hoắc Đình Sâm sẽ lập tức đuổi đi, nếu anh muốn dạy như vậy, lại không thu tiền, vậy xem ai sợ ai.
Chỉ cần anh dám đến.
Dù sao tốn thời gian tốn sức còn không có tiền, người bị thiệt cũng không phải cô.
Cố Chi: “…Vậy được thôi.”
Hoắc Đình Sâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm lấy sách giáo khoa, “Bắt đầu thôi.”
Cố Chi: “Hôm nay tôi không muốn học, ngày mai anh lại đến.”
Hoắc Đình Sâm ngẩn người trong chốc lát, không biết tại sao hôm nay lại không được, nhưng dù sao cô cũng đã đồng ý rồi, cũng gật đầu: “Được.”
Ngày hôm sau Hoắc Đình Sâm lại đến, mặt mũi tối sầm lại.
Trong nhà Cố Chi đột nhiên có nhiều thêm mười tên vệ sĩ cao to mặc đồ đen, sau đó còn có vẻ mặt “Tôi xem anh dám làm gì tôi” của Cố Chi.
Trần Gia Minh nhìn thấy mấy tên vệ sĩ liền đau tim, “Hoắc Hoắc Hoắc Hoắc tổng?”
Hoắc Đình Sâm bình tĩnh hơn Trần Gia Minh nhiều, cùng lắm chỉ trầm mặt, sau đó coi như không có gì xảy ra, nói: “Bắt đầu đi.”
Cố Chi “Hừ” một tiếng.
——
Cổ Dụ Phàm biết Lâm Tư Bác đột nhiên bị chọn ra nước ngoài học, còn hỏi Cố Chi trong điện thoại rằng có muốn tìm một giáo viên không.
Cố Chi liếc mắt nhìn Hoắc Đình Sâm đang cúi đầu nghiêm túc soạn bài, lại nghĩ đến vệ sĩ ngoài cửa, nói: “Đã tìm được người mới rồi.”
Cổ Dụ Phàm tò mò lần này Cố Chi làm thế nào mà tìm giáo viên mới nhanh như vậy được, hỏi: “Cô tìm ai vậy? Làm nghề gì?”
Cố Chi cầm ống nghe do dự một chút, nghĩ Cổ Dụ Phàm tựa như luôn kiêng kị thậm chí còn có chút ngưỡng mộ Hoắc Đình Sâm, vì thế nói: “Không có gì đáng để giới thiệu cả, chỉ là một người cực kỳ bình thường.”
Người vô cùng bình thường? Cổ Dụ Phàm “ồ” một tiếng, nhưng cũng không truy hỏi nữa, quay lại mục đích chính của cuộc điện thoại này, sau đó kích động nói: “Có một tin tức tốt muốn nói với cô!”
Cố Chi: “Tin tốt gì?”
Cổ Dụ Phàm: “Năm nay dạ tiệc Thịnh Tinh gửi thư mời cho cô, ở công ty, tôi đã nhận giúp cô rồi!”
Cố Chi nghe được bốn chữ “Dạ tiệc Thịnh Tinh” mới biết chính là một tin tốt: “Thật ư?”
Cổ Dụ Phàm: “Dĩ nhiên, tôi lừa cô làm gì!”
Cố Chi lập tức nhoẻn miệng cười: “Được.”
Dạ tiệc Thịnh Tinh là dạ tiệc nổi tiếng nhất của giới thượng lưu ở Thượng Hải, tổ chức một năm một lần.
Ở Thượng Hải hằng năm có rất nhiều dạ tiệc từ thiện, sẽ có một số thứ được bán đấu giá ở đó, sau đó sẽ dùng số tiền thu được để quyên góp cho người nghèo, mà dạ tiệc Thịnh Tinh đặc biệt ở chỗ số lượng người có hạn, người tham dự chủ yếu đều là tiểu thư danh viện (*), minh tinh điện ảnh và một số ca sĩ trong giới thượng lưu.
(*) Danh viện: Danh viện thường dùng để chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Điều này cũng chứng minh được thân phận của người tham dự.
Dạ tiệc Thịnh Tinh đã được tổ chức mười mấy năm nay, không giống dạ tiệc tư nhân, dạ tiệc Thịnh Tinh hàng năm có sự tham gia của các phóng viên, chủ đề từ thiện mấy năm nay đang bị mờ nhạt dần, ngược lại giống như tuyên truyền các hành động của các danh viện trong giới thượng lưu hơn, tiểu thư nhà ai năm nay xinh đẹp lấn át hoa cỏ, tiểu thư thiếu gia nhà ai khiêu vũ mở màn, tiểu thư nhà ai năm nay mới lộ diện lần đầu trước công chúng, những điều này đều sẽ được lên tin, những tin tức của nhà giàu đều trở thành đề tài trò chuyện trà dư tửu hậu của dân chúng.
Cố Chi coi như là ca sĩ nổi tiếng nhất năm nay, đương nhiên sẽ được mời.
Những người được mời đến dạ tiệc đều là các tiểu thư danh viện trong giới thượng lưu, có thể lựa chọn đi cùng bạn trai hoặc không đi cùng bạn trai, Cố Chi nhớ Hoắc Đình Sâm đã đi cùng em họ mới trưởng thành vào năm trước, lúc ấy cô rất ghen tị, luôn ảo tưởng quang cảnh bữa tiệc như thế nào, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của mình, lại cảm thấy mất mát, biết sợ rằng cả đời này ngay cả cổng mình cũng chẳng thể bước tới.
Người ta chỉ mời danh viện giàu có, nào có mời vợ lẽ nhà giàu có.
Kết quả không ngờ còn chưa tới hai năm, mình đã có thể nhận được thư mời, đường đường chính chính đi vào.
Cố Chi vừa mới cúp điện thoại của Cổ Dụ Phàm chưa được bao lâu, lại nhận được điện thoại của công ty giao dịch bất động sản Poly.
Người trong công ty giao dịch bất động sản Poly là một trong số ít người biết Cố Chi, còn ký hợp đồng bảo mật, nói rằng người của dạ tiệc Thịnh Tinh gọi điện cho họ, muốn liên lạc với phú bà giàu có bí ẩn đã dùng hàng trăm vạn mua Âu Nhã Lệ Quang của Thượng Hải, hy vọng phú bà thần bí tôn quý có thể đến để tô điểm cho buổi dạ tiệc của họ.
Cố Chi: “…”
Lần này là hai thư mời.
Thư mời của dạ tiệc Thịnh Tinh được làm hết sức tinh xảo tao nhã, tờ giấy bạc có ren hoa văn rỗng, đều được viết tay, khi mở ra còn phảng phất có mùi nước hoa.
Cố Chi nhận được thư mời, đọc những từ mà bây giờ cô đã biết, bắt đầu hào hứng chuẩn bị quần áo cho dạ tiệc.
Lần trước thợ may sau khi nghe chỉ thị không cần cân nhắc tới chi phí của Cố Chi đã may được hai bộ sườn xám. Cố Chi cầm nó trong tay, chất liệu vải rất đẹp hơn nữa đường cắt may rất tinh tế khiến nó hoàn toàn tốt gấp trăm lần những chiếc váy lễ phục khác.
Cố Chi mặc sườn xám mà cô sẽ mặc vào ngày diễn ra dạ tiệc, ngắm đi ngắm lại trong gương, vừa ngắm vừa cảm thán dáng người của mình thật đẹp, cô gần như không thể kìm lòng được, thực sự trước kia quá có lợi cho Hoắc Đình Sâm rồi.
Thực sự là quá có lợi cho anh!
Cố Chi mặc sườn xám liền lười cởi, Hoắc Đình Sâm tới dạy học cho cô, thấy quần áo trên người cô, trong mắt liền xoẹt qua tia sững sờ.
“Rất đẹp.” Anh nói.
Cố Chi hừ lạnh, trong đầu nghĩ bà chủ Cố đây không phải là mặc cho anh xem, đừng có hiểu lầm.
Hoắc Đình Sâm thấy thư mời dạ tiệc Thịnh Tinh mà Cố Chi ném lung tung liền hỏi: “Em đi với ai?”
Cố Chi cũng thấy thư mời, ý thức được Hoắc Đình Sâm hẳn là nói tới chuyện bạn trai trong dạ tiệc Thịnh Tinh: “Không đi với ai cả.”
“Không phải là có thể không mang theo bạn trai à, tôi không thể tự đi một mình được sao?”
Hoắc Đình Sâm không nói gì nữa, gật đầu một cái.
Vài ngày trước dạ tiệc Thịnh Tinh, các tờ báo đã bắt đầu đưa tin năm nay có gì đặc biệt, có những khách mời nào tham gia, ca sĩ ăn khách Cố Chi chắc chắn sẽ đến tham dự, theo thông tin nhận được phú bà thần bí của thành phố Thượng Hải cũng nhận được thư mời, chẳng qua là có xuất hiện hay không vẫn là một ẩn số.
Cố Chi suy nghĩ mãi cuối cùng quyết định đi với thân phận ca sĩ Cố Chi, Cố Dương có nói một đạo lý rất đúng, có thể để cho người khác biết cô có nhiều tiền, nhưng tốt nhất không nên để cho người khác biết cô rốt cuộc có bao nhiêu tiền, cho dù bây giờ cô đã thuê vệ sĩ nhưng vẫn phải đề phòng.
Nhưng có vẻ cô vẫn có thể sử dụng thân phận phú bà thần bí được.
Cố Chi cúi đầu nhìn sườn xám đắt tiền trên người mình một chút, suy nghĩ một lát, đột nhiên cởi nó ra.
Mọi người có vẻ đều nghĩ rằng đồ vật trên người phú bà đều rất đắt tiền, giống như vòng tay lần trước mà cô đeo, rất nhiều người còn tưởng rằng nó là phiên bản giới hạn đắt tiền và đồ giới hạn đắt tiền lần này cũng nên để “phú bà” mặc mới phải.
Ngôi sao ca nhạc Cố Chi mặc sườn xám được làm thủ công đắt tiền, tuyệt đối không có phú bà thần bí nào mặc lên người, càng có sức thuyết phục hơn với mức giá đắt đỏ của nó.
Vì vậy vào hôm diễn ra dạ tiệc, Cố Chi mặc một bộ sườn xám màu trắng cao cấp, ngồi lên chiếc xe hơi của mình, tay cầm thư mời, đi tới nhà hàng Hòa Bình.
Người gác cửa lần lượt nghênh đón những chiếc xe đắt tiền trước cửa khách sạn, cửa được mở ra, Cố Chi đi xuống dưới sự nâng đỡ của người gác cửa, đi qua thảm đỏ, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, đi thẳng về phía phòng khách dạ tiệc.
Các phóng viên thấy Cố Chi ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy liền liên tục bấm máy chụp.
Cố Chi đi tới dạ tiệc, các nhạc công chơi nhạc cụ trong góc. Đại sảnh lộng lẫy, hai bên là những quầy trà và rượu, người phục vụ mặc áo bành tô không ngừng đi qua các vị khách, các tiểu thư danh viện tụ thành tốp ba tốp năm trò chuyện trên trời dưới biển.
Cố Chi tới đây lần đầu tiên nên không quen ai, cô cầm ly rượu đứng, nhìn mọi nơi xung quanh một vòng, cảm thấy không quá khác so với những dạ tiệc mà trước đây Hoắc Đình Sâm mang cô theo cùng.
Đấu giá trong dạ tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, Cố Chi thấy không ít tiểu thư đang đứng trước ống kính của phóng viên, nhờ họ chụp mấy tấm đẹp cho tờ báo ngày mai.
Cứ đứng chờ mãi cũng chán, lại không có ai quen để nói chuyện, Cố Chi chuẩn bị đi đến khu trà bánh để ăn gì đó, vừa quay người lại không cẩn thận đụng trúng một người.
“Thật xin lỗi.” Cô phản xạ có điều kiện xin lỗi, người bị cô đụng là một tiểu thư mặc sườn xám màu lam, ăn mặc tươm tất, bên cạnh còn có vài người bạn.
“Cô là ca sĩ Cố Chi sao?” Một người trong số đó cười hỏi.
“A?” Cố Chi sững sờ một chút, ngẩng đầu nhìn các vị tiểu thư, sau đó cười, cho rằng đụng trúng người thích nghe hát, “Là tôi, cô đã từng nghe tôi hát rồi sao?”
Người mặc sườn xám màu lam vừa bị Cố Chi đụng trúng xoay người nói: “Tôi đã từng nghe qua cô hát, đúng rồi, loại ca sĩ các cô một lần hát được bao nhiêu tiền?”
Cố Chi nhíu mày, mơ hồ cảm thấy những người này không thân thiện như cô nghĩ, “Bao nhiêu ư?”
Sườn xám màu lam: “Mấy ca sĩ các cô không phải dựa vào việc này kiếm tiền sao? Hát một lần được bao nhiêu tiền, tôi có thể thuê cô về nhà tôi chuyên hát cho người nhà tôi xem, chắc là cũng không đắt lắm, nhà tôi chắc chắn thuê được.”
Cô ta nói chuyện rất thản nhiên, giống như mấy nhà giàu có nuôi dưỡng con hát nhà mình.
Cố Chi nghe được câu này, cô không muốn để ý tới mấy người này, đang định đi thì bị mấy người bạn của sườn xám lam cản lại
Cố Chi nhớ Cổ Dụ Phàm đã từng nói với cô.
Ông ta nói loại dạ tiệc này cũng có nhiều ca sĩ hàng đầu đến dự tiệc, tuy nhiên họ sẽ bị một số tiểu thư xuất thân cao quý xem thường, trước kia đã có minh tinh điện ảnh bị như vậy, ầm ĩ lên mặt báo, Cổ Dụ Phàm bảo cô cứ lờ đi nếu gặp chuyện, hầu hết mọi người đều thân thiện, xã hội bây giờ đã khác xưa nhiều, dạ tiệc Thịnh Tinh có thể mời ca sĩ và ngôi sao điện ảnh vốn cũng chính là một loại khẳng định địa vị của các cô.
Cố Chi không thể làm gì khác hơn là xoay người nhìn cô gái sườn xám màu lam: “Thấy cô nói có vẻ hào phóng, nhà cô rất có tiền à? Trả nổi tiền cho tôi hát sao?”
Một người bên cạnh tiếp lời, “Thiên kim công ty đĩa nhạc Cao Vang mà cô dám nói là không trả nổi?”
Cố Chi nghe thấy công ty đĩa nhạc Cao Vang liền không cảm thấy có gì ngạc nhiên.
Hãng Cao Vang và Thắng Lợi có quan hệ cạnh tranh, nhưng từ sau khi lượng tiêu thụ đĩa nhạc của cô tăng cao Thắng Lợi đã trở thành công ty hàng đầu, bây giờ đã bỏ xa Cao Vang, lần dạ tiệc này không có ca sĩ nào trong Cao Vang được mời, mà cô lại là ca sĩ của Thắng Lợi, không trách được thiên kim Cao Vang lại nhìn cô không vừa mắt, đến gây phiền toái cho cô.
Chẳng qua là thiên kim nhà Cao Vang, có gì giỏi lắm sao?
Cố Chi cười lạnh một tiếng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn Cao tiểu thư mặc sườn xám màu lam này, cảm thấy những tiểu thư được cưng chiều thành quen này còn ngây thơ hơn so với mọi người. Ngay cả Cổ Dụ Phàm cũng nhún nhường cô ta, chẳng lẽ còn sợ tiểu thư của đối thủ cạnh tranh thất bại sao.
Cố Chi mặc kệ, trợn mắt xoay người chạy, kết quả lại bị đám bạn của tiểu thư sườn xám lam kia vây kín.
Cao tiểu thư sườn xám lam: “Nghe nói cô lớn lên từ nhỏ ở nơi đó nên mới có thể hát được, đúng không?”
“Đây là lần đầu tiên cô được tham gia loại yến tiệc như thế này đi, dẫu sao trước đây chỉ ở cái chỗ kia, đúng rồi, cô có thể nói cho bọn tôi biết nơi đó trông như thế nào không?”
“Đúng vậy, nói chút đi.” Những người bên cạnh cười khẩy nói.
Cố Chi hừ lạnh xoay người, đối mặt với Cao tiểu thư, mỉm cười.
Chắc hẳn những tiểu thư này cũng đã đọc qua bài báo lúc trước rồi, chẳng qua những tiểu thư này không học được đạo lý không nên đánh giá xuất thân của người khác qua báo chí, mà lại rất quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác.
Cô cũng không nói nhiều, quơ quơ ly rượu trong tay, sau đó trực tiếp tạt ly rượu vào bộ sườn xám tinh xảo của Cao tiểu thư.
“A!” Cao tiểu thư bị sợ lùi về sau một bước, kết quả vẫn bị tạt vào người.
Mấy người còn lại tựa như căn bản không nghĩ tới Cố Chi sẽ làm vậy, ngẩn người, nói không nên lời.
Bình thường mấy người bọn họ không bao giờ coi mấy ca sĩ, ngôi sao điện ảnh ra gì, hận không cho dạ tiệc Thịnh Tinh mời mấy ca sĩ, ngôi sao điện ảnh, đụng phải là lại châm chọc mấy câu, nhưng mà đây là lần đầu đụng phải một ca sĩ không dễ chọc.
Vì vậy chờ đến khi ánh mắt Cố Chi quét qua một lần nữa, mấy người lập tức né tránh ánh mắt lui về sau. Dáng vẻ ngoan ngoãn giống như mấy con chim cút nhỏ.
Cố Chi cười lạnh một tiếng, tất cả bọn họ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Cao tiểu thư bị hắt rượu nghiến răng nghiến lợi, căm giận trừng mắt nhìn Cố Chi, tựa như giây tiếp theo sẽ xông lên.
Cố Chi biết trong lòng cô ta tức giận như thế nào muốn không để ý cho cô, vì thế nhướng mày, hào phóng mời, “Đến đây đi.”
“Nhưng mà các cô cũng biết tôi lớn lên ở nơi đó, không giống như các cô, về cãi nhau, đánh nhau tôi đều sẽ không thua.”
Cố Chi khí thế ngất trời nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...