Sau khi vợ bé trúng số

Cố Chi thấy phóng viên không chụp được mặt mình, thân phận phú bà bí ẩn được bảo vệ, tâm trạng cực kỳ thoải mái, muốn đi một chuyến đến cửa hàng trang sức Vĩnh Mĩ để thị sát tình hình.
 

Cửa hàng vẫn lác đác không được bao nhiêu khách, nhân viên cửa hàng đều tụm lại sau quầy buôn chuyện, thấy Cố Chi đến, bọn họ hốt hoảng đứng dậy.
 
Cố Chi nhìn vẻ lười biếng của nhóm nhân viên, lắc đầu chán nản, cảm thấy không thể tiếp tục vậy được.
 
Không kinh doanh được là một chuyện, nhưng ít nhất phải có thái độ tích cực.
 
Cố Chi tập hợp toàn thể nhân viên, quản lý đến, sau đó ngồi trên chủ vị, mở cuộc họp với cả cửa hàng.
 
“Tuy tình hình kinh doanh hiện nay không được như ý, nhưng tương lai chưa chắc không, tôi hi vọng tất cả mọi người hãy phấn chấn lên, nghiêm túc đón tiếp mỗi một khách hàng vào cửa.”
 
“Cho dù khách hàng có vẻ ngoài hay ăn nói thế nào, mọi người cũng phải thể hiện thái độ phục vụ một cách chân thành nhất, dù là một học sinh trung học, một công nhân xưởng may bình thường nhất, thậm chí là một phu xe kéo, đã vào cửa hàng chúng ta thì đều được phục vụ như nhau, người ta muốn xem một chút thì có sao, người ta cũng đâu có gây hại gì, chúng ta cứ thoải mái phục vụ, nói không chừng sẽ làm khách vui cả ngày, chẳng phải điều này rất tốt cho danh tiếng cửa hàng sao? Có thể bây giờ người ta không mua nổi, nhưng sao biết được tương lai người ta cũng không mua nổi? Tôi muốn đợi đến mai sau, trong mười người đó sẽ có một người đến đây mua hàng, đợi đến khi người đó mua nổi, lựa chọn đầu tiên chắc chắn là cửa hàng chúng ta!”
 
“Vâng!”
 
Cố Chi càng nói càng hăng, không biết ở bên dưới ai dẫn đầu, tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên bôm bốp.

 
Cố Chi uống một hớp nước, sau đó quét mắt nhìn đám nhân viên của mình.
 
Khi trước, lúc cô chưa có tiền, cô ghét nhất là những kẻ bán hàng coi thường người khác. Cô còn nhớ hồi bé, có lần cô đi ngang qua một cửa hàng bán áo quần cho trẻ em, trong tủ kính bày những bộ đồ vô cùng xinh đẹp, cô đứng ở cửa ngắm nghía rất lâu, nhân viên ở trong phát hiện ra, vẫy tay gọi cô vào, khi đó đồ trên người cô toàn chắp vá, tóc khô như chổi rơm, giày thì thủng mũi, ngón chân cái lộ hẳn ra ngoài, cô nhân viên dịu dàng kia cho cô mặc thử bộ đồ đẹp nhất cửa hàng, đứng trước gương khen cô xinh đẹp, nói cô chưa mua được cũng không sao, sau này cô lớn lên sẽ rất có tiền đồ, nhất định có thể mua được.
 
Sau khi ra ngoài, cô lập tức núp ở góc tường khóc lớn, nghĩ rằng mai này kiếm được tiền, cô nhất định sẽ mua hết áo quần trong cửa hàng, giúp ông chủ kiếm tiền.
 
Nhiều năm trôi qua, đến khi cô đi theo Hoắc Đình Sâm, dư dả tiền bạc rồi, cửa hàng bán áo quần trẻ em kia làm ăn càng ngày càng khấm khá, mở thêm mấy chi nhánh, căn bản không cần cô giúp đỡ nữa.
 
Cố Chi diễn thuyết xong, phần vì hoài niệm chút kí ức tuổi thơ, tâm tình cảm khái, phần vì đề phòng người bên dưới bằng mặt không bằng lòng, cô quyết định dùng cả ân lẫn uy: “Chắc mọi người đã thấy gương của giám đốc trước đây rồi, thời buổi này khó tìm việc, tôi sẽ cho người đến hỏi thăm tình hình bất cứ lúc nào, nếu có ai bị bắt quả tang lười biếng, mọi người hẳn đã biết trước kết cục.”

 
“Vâng!” Nhân viên trong cửa hàng đều đứng thẳng lưng, đồng thanh đáp.
 
Cố Chi họp với nhân viên trong cửa hàng xong, giám đốc có lại có chuyện muốn báo cáo, cô đành ở lại nói chuyện riêng.
 
“Bà chủ Cố.” Giám đốc đã nghe được bài diễn thuyết vừa rồi của Cố Chi, thái độ rất mực cung kính.
 
Cố Chi: “Sao thế?”
 
Giám đốc nhìn hoa tai kiểu mới trên tai Cố Chi, anh ta cũng thấy đẹp, nhưng không hiểu sao lại không bán được: “Đống trang sức lần trước cô bảo nhập vào ấy ạ, bên xưởng nói còn tồn rất nhiều hàng, họ hỏi chúng ta có thể giúp đỡ không, biết là không bán chạy lắm, cho nên lấy giá nhập với chiết khấu bảy mươi phần trăm.”
 
Cố Chi hơi phân vân. Nhập vào một lô nữa, nếu cũng không bán được, vậy cô có đeo cả đời cũng không hết.
 
Chỉ là giá chiết khấu bảy mươi phần trăm thật sự khiến người ta động lòng.
 
Cố Chi lại hỏi: “Ai đã thiết kế những mẫu trang sức này?”
 
Giám đốc: “Là một người nước ngoài ạ, nghe nói những mẫu này đều rất được phương Tây ưa chuộng, vậy mà không hiểu sao đến Thượng Hải chúng ta lại kén khách.”
 
Cố Chi nghe xong, hơi gật đầu: “Vậy đi hỏi phía xưởng giúp tôi, nhập với giá chiết khấu bảy mươi phần trăm cũng được, nhưng nhà thiết kế nước ngoài kia phải ký hợp đồng độc quyền với chúng ta, từ nay về sau, thiết kế của người đó chỉ được bán tại cửa hàng trang sức Vĩnh Mĩ.” Cô nghĩ thầm rằng những thiết kế này lưu hành được ở phương Tây, nghĩa là có tiềm năng chiếm lĩnh thị trường, chẳng qua là Thượng Hải chưa cập nhật kịp xu thế, lỡ có một ngày những thiết kế này tạo thành trào lưu thì sao, hơn nữa, giá chiết khấu bảy mươi phần trăm kèm nhà thiết kế, dù lô hàng này không bán được, cô cũng không đến mức thua thiệt.
 
Vả lại, sản phẩm của nhà thiết kế nước ngoài này rất hợp ý cô, cùng lắm thì sau này thiết kế trang sức độc quyền cho cô vậy.
 
Giám đốc gật đầu: “Được, để tôi đi gọi điện thoại cho bên xưởng.”
 
Khoảng nửa canh giờ sau, giám đốc quay lại: “Bà chủ, bên xưởng đồng ý với điều kiện của chúng ta rồi.”
 
Cố Chi gật đầu thoả mãn: “Tốt.”

 
Cô đi dạo trong cửa hàng, cửa hàng có bày báo cho khách đọc, Cố Chi bỗng thấy ảnh mình trên báo.
 
Cô nhìn chiếc vòng tay trong bức ảnh, sau đó lại quay đầu nhìn chiếc vòng đang bày trong tủ kính.
 
Vòng này không bán được không phải vì xấu, mà vì chưa có trào lưu, thiết kế đẹp thế cơ mà, cô mua cả lô hàng, mua đứt cả nhà thiết kế, chắc chắn đây không phải quyết định sai lầm.
 
Lỡ một ngày xuất hiện trào lưu thì sao?
 
Cùng lúc đó, trong các cửa hàng trang sức lớn nhất Thượng Hải, không ít khách hàng đang cầm số báo sáng nay, hỏi các cửa hàng có bán mẫu vòng tay như của phú bà vừa mua căn biệt thự một triệu đồng kia không.
 
Nhân viên các cửa hàng cầm tờ báo so với tất cả mẫu họ có, lắc đầu.
 
Rốt cuộc thì cửa hàng trang sức Vĩnh Mĩ hôm nay cũng nghênh đón vị khách thực sự đầu tiên, đó là một người đàn ông mập mạp, thoạt nhìn có vẻ lắm tiền, ông ta cầm báo, hỏi có mẫu vòng phú bà bí ẩn kia đeo không.
 
Sáng nay, vợ ông ta vừa thấy vòng tay phú bà đeo đã ưng ý, nài hắn phải mua, tiếc là ông ta đã chạy mấy nhà vẫn không có, lần này vào cửa hàng Vĩnh Mĩ, vốn chẳng ôm tí hy vọng nào.
 
Mới nhận được sự giáo dục của Cố Chi mấy giờ trước, nhân viên cửa hàng nở một nụ cười để lộ tám chiếc răng tiêu chuẩn, phục vụ khách hàng như thượng đế, vừa nhìn thấy vòng tay trên báo đã gật đầu: “Dạ có thưa tiên sinh.”
 
Người đàn ông kia rệu rã gật đầu, dường như không để ý: “À, không có à.” Ông ta quay người muốn đi.
 
Nhân viên vô cùng khó hiểu, lập tức gọi khách lại: “Tiên sinh, trong cửa hàng có mẫu đó ạ.”
 
Lúc này, người đàn ông kia mới nghe rõ lời nhân viên cửa hàng nói, lập tức quay đầu, trừng mắt to mắt nhỏ: “Cái gì? Có mẫu đó à?”
 
Nhân viên cửa hàng: “Đúng vậy ạ, ở đây có, bây giờ mua còn được kèm hoa tai nữa ạ.”

 
Người đàn ông nằm úp sấp trên tủ kính, so sánh vòng tay trong tủ với ảnh trên báo, phát hiện hai mẫu giống nhau như đúc.
 
Nhân viên cửa hàng khẽ cười, đang định giới thiệu kỹ càng cho vị khách trước mặt một chút, kết quả là ông ta còn không thèm để ý giá, thái độ dứt khoát khiến người ta sợ hãi: “Gói lại cho tôi!”
 
Sau khi người đàn ông kia đi, chỉ chốc lát sau, cửa hàng bắt đầu đón tiếp vị khách thứ hai, thứ ba,…
 

 
Hôm nay, Cố Chi vẫn luôn ở cửa hàng, ngồi nghịch đồ trang sức trong văn phòng, hồi chiều, lúc cô sắp rời đi, cô phát hiện cửa hàng đột nhiên đông khách, nếu nói trước kia là thưa thớt, vậy thì giờ là vô cùng náo nhiệt.
 
Chuyện gì đã xảy ra?
 
Cô mới giáo dục tư tưởng cho nhân viên lúc sáng, cho dù chất lượng phục vụ tốt thì cũng đâu có đem lại hiệu quả nhanh như thế.
 
Giám đốc bận rộn nhưng vẫn không quên dành thời gian đến báo cáo: “Bà chủ, hôm nay có rất nhiều người cầm báo đến nói muốn mua mẫu vòng tay giống phú bà trong đó!”
 
Cố Chi nghe thấy mấy chữ “mẫu vòng tay giống phú bà”, lập tức nhướn mày.
 
Phú bà ấy hả?
 

 
Hôm sau, tờ báo sắc đẹp lớn nhất Thượng hải, cũng là tờ “Quý cô hôm nay” có nhiều độc giả nữ nhất ra lò với tiêu đề ——
 
“Không mua nổi biệt thự như phú bà, thế thì mua vòng tay giống phú bà vậy!”
 
Nội dung trong đó đại khái là thế này: Nghe nói có phú bà bí ẩn dùng một triệu đồng mua đứt Âu Nhã Lệ Quang, chiếc vòng tay của phú bà trong bức ảnh duy nhất vô cùng đẹp đẽ tinh tế, khiến vô số chị em thích thú, cứ tưởng trang sức phú bà đeo là hàng giới hạn toàn cầu, giá cao ngất trời, kết quả là biên tập mảng trang sức của tòa soạn lật tung cả biển, rốt cuộc cũng tìm được mẫu vòng tay phú bà đeo, không phải hàng giới hạn toàn cầu, càng không có giá cao ngất trời, đó chỉ là một món trang sức có giá cả cực kỳ phổ thông, bạn hoàn toàn mua được vòng tay giống với phú bà.
 
Gu của phú bà quả nhiên không tầm thường, vòng tay này có xuất xứ từ một nhà thiết kế nước ngoài, đây là kiểu trang sức phổ biến nhất của phụ nữ phương Tây, chỉ là chưa chính thức phổ biến ở Thượng Hải.
 
Theo tìm hiểu, trước mắt, bộ sưu tầm gồm vòng tay, nhẫn, dây chuyền, hoa tai này chỉ được bán tại một cửa hàng trang sức ở Thượng Hải, phóng viên đã gọi điện hỏi thăm xưởng sản xuất, nghe nói cả bộ sưu tập lẫn nhà thiết kế đều đã bị cửa hàng trang sức này mua đứt.
 

Từ đầu đến cuối, tin tức chỉ nhắc đến có một cửa hàng ở Thượng Hải bán thôi, chứ không hề nhắc đó là cửa hàng nhà ai.
 
Nhưng mà điều này chẳng ảnh hưởng mấy đến sự hào hứng mua sắm và kích thích tìm đồ của các chị em phái nữ, rốt cuộc là cửa hàng trang sức nào, có phải lật tung Thượng Hải cũng phải tìm ra!
 
Riêng chiếc vòng tay này đã đủ đẹp, đeo lên tay phú bà càng đẹp hơn.
 
Chúng ta không mua nổi biệt thự như phú bà, chẳng lẽ còn không mua nổi trang sức giống phú bà sao?
 
Giá cả chỉ ngang một món trang sức bình thường, đằng nào cũng mua trang sức, sao không mua món giống phú bà nhỉ!
 
Thấy phú bà đeo đẹp chưa kìa, sang chưa kìa, đó là kiểu dáng phổ biến nhất phương Tây đấy, chúng ta phải đi theo trào lưu thời thượng với phú bà chứ!
 
Mua nó mua nó mua nó!
 
Cố Chi mua Âu Nhã Lệ Quang xong thì vội vàng lo dọn nhà, không quan tâm tin tức xung quanh nữa, có một hôm, cô đột nhiên nhận được điện thoại từ giám đốc cửa hàng trang sức, nói lô hàng mà bọn họ mới nhập chưa bán được, bởi được một phú bà đeo mà xuất hiện trên báo, kiểu dáng độc đáo hấp dẫn rất vô số ánh mắt, hôm nay còn được “Quý cô hôm nay” quảng bá, cho nên đã bán sạch rồi. Mẫu trang sức vốn không ai quan tâm giờ bỗng trở thành mẫu trang sức phổ biến nhất cả Thượng Hải!
 
Không riêng vòng tay cháy hàng, nhẫn, hoa tai, dây chuyền cùng bộ sưu tập đều được bán nhẵn.
 
Cửa hàng lập tức liên hệ xưởng bổ sung hàng, bên xưởng cũng tuân thủ ước hẹn, độc quyền cung cấp trang sức cho cửa hàng Vĩnh Mĩ, đồng thời lấy giá chiết khấu bảy mươi phần trăm cho lô hàng tới đây.
 
Giám đốc kích động không thôi: “Bà chủ, cửa hàng kinh doanh tốt quá, bận sắp chết rồi.”
 
“Bà chủ, may mà hôm qua cô bảo tôi mua đứt quyền kinh doanh và nhà thiết kế, các cửa hàng khác ở Thượng Hải đều không lấy được hàng, chỉ có cửa hàng chúng ta bán, tháng này chắc chắn có lãi!”
 
Cố Chi cúp điện thoại, câu nói “tháng này có lãi” của giám đốc như còn quanh quẩn bên tai.
 
Cô nhớ tới chiếc vòng trên tay khi bị chụp lén hiện đang là mẫu vòng mốt nhất Thượng Hải, sau đó lại ngửa đầu, nhìn căn biệt thự nguy nga mình vừa mua.
 
Vậy là không cần dựa vào người khác, cô đã tự khiến mẫu vòng kia phổ biến ư?
 
Sao tiền cứ như mọc chân rồi chạy vào túi cô thế nhỉ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui