Tác giả: Mộc Song Tiểu Bạch
Trần Ngôn Thanh nằm ở bệnh viện ba ngày, Đàm Chính cũng ở bên cạnh ba ngày.
Trần Ngôn Thanh không có chuyện gì, chủ yếu cần về nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Đàm Chính không muốn cậu đề cập đến chuyện chia tay, bảo chờ cậu khoẻ lại rồi nói.
Rất nhiều người tới thăm Trần Ngôn Thanh, cái kẻ đã đâm Trần Ngôn Thanh đã bị bắt được, là một tên rất hung ác, có biết bao nhiêu tiền án tiền sự, Đàm Chính vậy mới biết là Trần Ngôn Thanh uống rượu xong còn bị sốt cao, cực kỳ nguy hiểm.
Một đêm ấy, hắn ở bệnh viện cùng với Tiểu Cố.
Một đêm ấy, Trần Ngôn Thanh có lẽ sẽ không bao giờ trở về.
Trần Ngôn Thanh từ bệnh viện trở về một ngày thì Tiểu Cố tìm tới cửa.
Lúc đó Đàm Chính đã đến công ty, Trần Ngôn Thanh ở nhà một mình.
Cậu Tiểu Cố này, phải nói sao nhỉ, Trần Ngôn Thanh rất không thích, cảm giác không thích này không đơn giản chỉ vì Đàm Chính.
Người này còn trẻ, lại có thể khéo léo đưa đây, không lâu trước đây chân của Đàm Chính vẫn chưa khỏe hẳn, cậu ta có thái độ như gần như xa với Đàm Chính.
Không muốn buông tha cục thịt mỡ Đàm Chính, lại sợ bên trong sinh dòi.
Còn có hai gương mặt, ở trước Đàm Chính một bộ, trước Trần Ngôn Thanh một bộ.
Lúc này Tiểu Cố tới cửa, đơn giản là vì cậu ta biết chân Đàm Chính đã khoẻ, biết cục thịt mỡ này sạch sẽ, không ô nhiễm môi trường, lại vừa thơm vừa ngon, hơn nữa đã dâng đến tận miệng, không ăn là không được.
Mà trước khi ăn, phải loại bỏ đi kẻ có khả năng cướp đi miếng thịt của cậu ta.
“Cảnh sát Trần, nghe nói anh bị thương, nên tôi đến gặp anh “
Trần Ngôn Thanh đứng ở trước cửa, cậu không có ý định cùng người này lá mặt lá trái: “Cảm ơn cậu, nhưng mà chúng ta không thân thiết, cậu có chuyện gì muốn tìm tôi thì cứ nói thẳng ra.”
“Tôi có thể vào nhà ngồi sao? Hay là cảnh sát Trần thích nói chuyện ở trước cửa.”
Trần Ngôn Thanh nghiêng người để Tiểu Cố bước vào.
Thật đúng là nghênh ngang bước vào nhà, nếu là trước đây thì dù như thế nào thì cậu tuyệt đối sẽ không để kẻ thứ ba bước vào nhà mình.
Nhưng mà bây giờ, cứ kệ đi, cậu còn có thể ở lại nơi này bao lâu đâu?
Huống hồ sau khi Đàm Chính mất trí nhớ, hai người tâm đầu ý hợp, có lẽ trong mắt người ta thì cậu mới là người thứ ba ấy chứ.
Quả nhiên.
Tiểu Cố ở trong phòng khách nhìn một lượt, ngồi trên sopha ngẩng cao đầu với tư cách chủ nhà, nói: “Cảnh sát Trần, khi nào anh mới dọn đi?”
Dọn đi? Cậu xác định là có tính toán như vậy nhưng liên quan gì đến người này đâu chứ? Trần Ngôn Thanh làm như không nghe thấy, xoay người xuống phòng bếp làm hai ly cà phê, một ly cho Tiểu Cố, một ly cho bản thân.
“Tôi nghĩ rằng, từ lúc A Chính xảy ra tại nạn rồi quên mất anh.
Dọn đi? Hắn xác thật có như vậy tính toán, nhưng quan người này chuyện gì đâu? Trần Ngôn Thanh đương không nghe thấy, xoay người đi phòng bếp nấu hai ly cà phê, một ly đưa cho Tiểu Cố, một ly cho chính mình.
“Tôi nhận thấy, sau khi A Chính bị tai nạn giao thông rồi quên anh thì mối quan hệ giữa hai người cũng đã tan thành mây khói rồi.
Nhưng sau đó hai người lại ở cùng với nhau, chỉ vì chân của anh ấy không tiện, anh ấy cần cậu.
Hiện tại chân anh ấy đã khỏi rồi, đã trở thành bạn trai của tôi rồi, vậy mà anh vẫn ngày nhớ đêm mong về anh ấy, chắc là sẽ khó chịu lắm nhỉ.
Nếu anh cảm thấy bản thân mình chăm sóc lâu như vậy mà vẫn thua thiệt, vậy thì đơn giản thôi, tôi có thể nói anh ấy trả tiền công lại cho anh.
“A Chính…… Bạn trai……” Trần Ngôn Thanh nâng ly cà phê, nhìn chằm chằm hơi nóng bốc lên, mỉm cười lặp lại hai này từ này.
“Tuy rằng trước kia anh và anh ấy là một đôi, nhưng đó đã là quá khứ.
Những ngày qua hắn bị đau chân, không thể rời khỏi anh được, anh cũng đừng tự mình đa tình rồi nghĩ rằng anh ấy vẫn còn yêu anh.
Nếu anh ấy yêu anh thì sao anh ấy lại cùng tôi đi hẹn hò rồi cùng tôi lên giường? Đêm hôm đó anh đến khách sạn đón anh ấy thì chắc cũng nghĩ là chúng tôi đã lên giường cùng nhau rồi nhỉ, tuy là lúc đó chân anh ấy không tiện nhưng vẫn như hổ như sói, như muốn vồ lấy tôi rồi nuốt chửng.
Còn có hôm anh bị thương, anh ấy đến bệnh viện ôm tôi ngủ một đêm.
Còn có vụ tai nạn giao thông…”
Trần Ngôn Thanh cắt ngang lời cậu ta, vậy cho nên những gì Tiểu Cố định nói đều im bặt.
“Ngài Tiểu Cố, cậu không cần phải nói rõ ràng cặn kẽ với tôi như vậy.
Cậu vừa rồi có hỏi tôi khi nào dọn đi đúng không? Ngài Tiểu Cố nói đùa đấy à, đây là nhà của tôi, giấy tờ đất đứng tên tôi với Đàm Chính, tại sao tôi phải rời đi? Cho dù tôi phải đi cũng là vì tôi không cần nơi này.”
“Nga, còn có ngươi nói tình lữ quan hệ tự động giải trừ, cái này cũng không phải ngươi cho rằng như thế nào liền như thế nào.
Bọn tôi đã bên nhau rất nhiều năm rồi, thật sự muốn chia tay, tìm luật sư chuyên nghiệp sợ phải tốn không ít thời gian.
Căn bản không có chuyện tự động giải trừ.
Cũng không sợ cậu biết, tôi là cổ đông lớn thứ hai của công ty Đàm Chính, hai người bọn tôi, ngoại trừ việc không có tờ giấy kia, thì so với các cặp đôi dị tính khác không có gì khác nhau.
Cậu cho rằng hắn mất trí nhớ, thì mấy chuyện này sẽ không còn nữa? Anh bạn nhỏ, nói cho cùng thì cậu vẫn còn quá trẻ.
“Còn có chuyện hắn có yêu tôi hay không, tôi xác thật không biết, có lẽ chính hắn cũng không biết.
Hắn nói hắn thích cậu, phỏng chừng đây chính là lợi thế để cậu đến đây gặp mặt tôi.
Đến việc cậu nói lên giường, ngài Cố, chỉ sợ lời cậu nói có chút thêm mắm dặm muối đi.”
“Quên đi, tại sao tôi lại cùng cậu nói mấy chuyện này.
Ngài Tiểu Cố, thật ra cậu không đến tìm tôi thì cũng chuẩn bị đi gặp câu.”
“Hả?”
”Cậu đêm này lại đến một lần, sau 7 giờ tối lúc có Đàm Chính ở nhà.
Tôi dạy cho bạn cách mát xa.”
“Vì cái gì?”
“Toio chuẩn bị, thành toàn cho các cậu.”
Vẫn là không thể chịu đựng được một chút tỳ vết.
Chẳng sợ cậu có thể chờ đến lời yêu của Đàm Chính, cũng không muốn nữa.
Trai tim đó, chung quy cũng đã in lên dấu chân chân của người khác rồi.
Chẳng thể thuần túy trắng tinh được nữa.
30.
Buổi tối lúc Tiểu Cố tới thì Đàm Chính đang ở trong toilet.
Khi Đàm Chính đi ra nhìn thấy Tiểu Cố đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Nếu hắn có thể cùng Trần Ngôn Thanh tình cảm gắn kết, hắn sẽ biết, giây phút nữa hắn và Trần Ngôn Thanh đều có cảm giác khó chịu như nhau, loại cảm giác này gần giống như bạn tận mắt nhìn thấy người khác uống ly nước của bạn.
Không cần nữa
“Em tới làm gì?” Giọng điệu của Đàm Chính không tốt.
“Là em gọi cậu ấy tới.” Trần Ngôn Thanh pha ba ly cà phê.
“Em đặt xuống.” Đàm Chính hét lên với Trần Ngôn Thanh: “Bác sĩ đã dặn như thế nào em đã quên rồi sao? Lên giường nằm nhanh lên.”
Trần Ngôn Thanh không nghe hắn, Đàm Chính mặt lạnh vài độ, Tiểu Cố chưa thấy qua Đàm Chính như vậy, bị doạ không dám nói lên lời
Ba người giằng co một hồi, Trần Ngôn Thanh phá vỡ sự im lặng, cậu kêu nằm lên ghế sofa.
Thật ra trên giường càng thích hợp hơn nhưng Trần Ngôn Thanh thật sự không muốn Tiểu Cố chà đạp lên căn phòng chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Đàm Chính không phối hợp, Trần Ngôn Thanh không quan tâm mà đẩy Đàm Chính xuống, Đàm Chính sợ cậu bị thương nên không dám phản kháng, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn nằm xuống.
Tiểu Cố khác với cậu, khi đó cậu nghĩ rằng không thể để Đàm Chính bị què mà bỏ ra rất nhiều cố gắng để học mát xa cùng chườm nóng.
Tiểu Cố học rất chậm, sức lực cũng không lớn bằng một tên cảnh sát như cậu, kiên nhẫn cũng dường như không được tốt lắm
“Anh Ngôn, thật là, em thật ngốc, chút việc nhỏ này cũng học không xong.”
Đàm Chính ở nhà cùng với Đàm Chính bên ngoài tựa hồ đối với Tiểu Cố là hai loại thái độ khác nhau: “Chuyện này không phải chuyện nhỏ, việc này liên quan đến chân của tôi, thuộc về nửa đời sau của tôi.”
“Không có việc gì.” Trần Ngôn Thanh thấy không khí không đúng: “Hắn căn bản đã bình phục, chỉ là đôi khi sẽ rất đau, đặc biệt là vào những ngày mưa dầm.
Khi trời mưa thì cậu nhớ giúp hắn giữ ấm, nếu hắn đau thì cậu nên nấu nước gừng để giúp hắn chườm nóng, chườm nóng xong thì mát xa, chủ yếu mát xa để lưu thông máu.”
Đàm Chính lạnh lùng ngắt ngang lời của Trần Ngôn Thanh: “Tiểu Cố, em về nhà đi.
Em không cần học cái này.
Tay của em là dùng để vẽ tranh.”
Tiểu Cố đã rời đi từ lâu mà bọn họ đều không nói với nhau câu nào.
Trần Ngôn Thanh vẫn luôn thắc mắc về câu nói của Đàm Chính, tay Tiểu Cố là dùng để vẽ tranh, vậy tay của câu thì sao?
“Cho nên Đàm Chính, đối với anh mà nói thì em tính là gì? Là một bảo mẫu đúng không? Còn dm vừa miễn phí lại dễ sử dụng.”
“Miễn phí?” Đàm Chính vì Trần Ngôn Thanh gọi Tiểu Cố đến nhà mà trong lòng phiền muộn, bởi vậy nói năng không lựa lời: “Cho nên em là muốn tiền phải không?”
“Vậy thì đơn giản, anh có thể nói với cậu ấy đưa tiền cho em.” Haha, bọn họ đúng là tâm linh tương thông.
Trần Ngôn Thanh đấm vào mặt Đàm Chính một cái.
“*** mẹ, Đàm Chính anh đúng là một tên khốn kiếp.
Tôi nói cho Đàm Chính anh biết, tay của tôi cũng không phải dùng để hầu hạ anh.
Đôi tay này của tôi, mặc kệ là cầm súng cũng được, cầm bút cũng thế, vẫn còn hơn là ti tiện phục vụ anh gấp trăm ngàn lần.
Anh cả ngày cho rằng người mà tôi phục vụ chu đáo chính là anh, anh đừng tự mình đa tình.
Tôi hầu hạ chỉ thân thể này, là thân xác của người tôi yêu.
Đến nỗi là anh, chỉ là kẻ cô hồn dã quỷ cướp đi thân thể của người yêu tôi, ai quan tâm anh? Ai để ý anh yêu ai?”
Vẻ mặt của Đàm Chính đen lại, hắn cầm nắm tay, hầu kết giật giật, lại đột nhiên bật cười ra tiếng.
“Người yêu của em, hahaha, người yêu em.
Anh biết, em vẫn nuôi hy vọng, vẫn chờ hắn trở về, chờ đợi một Đàm Chính nhớ đến em.
Người em yêu cũng chỉ là hắn phải không? Em cảm thấy anh tu hú chiếm thân xác của người em yêu, nhưng anh nói cho em biết Trần Ngôn Thanh, anh trước nay đều là anh chưa từng thay đổi.
Anh nhớ rõ mọi người lại chỉ quên mỗi mình em.
Em không thấy kỳ lạ sao?”
“Anh có ý gì?”
Đàm Chính cười lạnh một tiếng, một phen túm lấy cậu đi đến thư phòng.
Hắn bật máy tính lên, mở ra hộp thư nháp trong gmail “Em tự xem đi.
Đây là người em cho rằng yêu thương em, Trần Ngôn Thanh em thật buồn cười.”
“Ngôn Thanh!!!” Thanh âm của Đàm Chính cực kỳ thê lương, tràn đầy khiếp sợ và sợ hãi.
Trần Ngôn Thanh nôn một búng máu lên màn hình vi tính, vừa lúc nhiễm đỏ mấy dòng chữ trên màn hình.
Sau đó từ màn hình vi tính rất nhanh chảy xuống bàn, vết máu nhìn vô cùng ghê sợ trên chiếc màn hình trắng xóa.
Khoé miệng của Trần Ngôn Thanh vẫn còn một tia máu, cậu không nghe thấy Đàm Chính đang hoảng loạn, tầm mắt cũng có chút mơ hồ, hắn lấy tay lâu đi vết máu trên màn hình, cậu muốn đọc thật rõ tin nhắn nháp đã soạn sẵn trong hộp thư.
Đây là tin nhắn chia tay, thời gian là trước một ngày Đàm Chính xảy ra tai nạn giao thông.
Ngày Đàm Chính bị tai nạn cậu nhớ rất rõ, cậu luôn cho rằng ngày đó là ngày thế giới của cậu đảo lộn thay đổi
Nhưng căn bản là không phải.
Ha ha ha ha ha, Trần Ngôn Thanh cậu đúng thật là một tên ngốc, là một tên đại ngốc.
Ha ha ha ha ha, đm Đàm Chính nói rất đúng, không phải sao? Hắn đã muốn buông tay tôi từ lâu rồi, hắn đã sớm thay lòng đổi dạ.
Tôi còn tự cho rằng hắn chỉ là mất trí nhớ, chỉ cần hắn nhớ ra, hắn vẫn là Đàm Chính mà tôi yêu thương.
Nhưng Đm.
“Ngôn Thanh, bé cưng, em sao vậy, đừng làm anh sợ.
Dường như lúc này Trần Ngôn Thanh mới nghe thấy Đàm Chính nói chuyện với câu, hắn ta cả người run lẩy bẩy, là đang giả vờ cho ai xem.
“Cút.”
Nói xong cậu liền chìm vào bóng tối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...